Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 972




“Tiểu đoàn Thiết Hổ, tập hợp! Bảo vệ đội lương thực”.

Trân Phương Chí cũng mặc kệ đạp Hầu Tử một cái, lớn giọng hét.

Binh sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ cũng được huấn luyện kỹ càng, nhanh chóng bao vây đội vận chuyển lương thực vào giữa.

Lúc này Trần Phương Chí tranh thủ đánh Hầu Tử một cái: “Huynh đệ, ta đi làm việc đây, nhất định phải sống tiếp”.

Hầu Tử tức giận nhìn Trần Phương Chí: “Được rồi, đừng la hét nữa! Nhìn bộ dạng chưa từng trải của ngươi, làm bạn với ngươi, ta cảm thấy thật mất mặt”.

Trần Phương Chí nhận ra Hầu Tử chẳng có chút lo lắng nào cả.

Không chỉ Hầu Tử các nhân viên hộ tống khác cũng không lo sợ, ai kiểm tra trang bị của người đó, không hề kết trận.

Trước khi đến Mạnh Thiên Hải đã dặn trong thời gian đồng hành, tiểu đoàn Thiết Hổ thuộc quyền chỉ huy của Trương Lương.

Trân Phương Chí thấy Trương Lương đang cúi đầu suy nghĩ, hoàn toàn không có ý để tâm đến mình thì cũng không đi lên trước.

Tóm lấy cánh tay Hầu Tử hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Một mũi tên báo màu trắng có nghĩa là đã phát hiện nguy hiểm, nhưng mức độ nguy hiểm không cao, chỉ là nhắc nhở chúng ta chú ý. Nếu kẻ địch đến gần sẽ là hai mũi báo, đối đầu trực diện với kẻ địch là một mũi tên báo đỏ”.

Thấy Trần Phương Chí thực sự lo lắng, Hầu Tử giải thích: “Chắc hẳn các trinh sát đã phát hiện ra điều gì đó bất thường, còn có gì bất thường thì lát nữa họ sẽ phái người về báo cáo, chúng ta sẽ biết”.

“Ngươi chắc chứ?”

“Ông đây là đội trưởng đội trinh sát của tiêu cục Trấn Viễn, lúc tiên sinh dự tính cấp độ tín hiệu, đều tìm ông đây bàn bạc đấy, ngươi nói xem ta có chắc hay không?”

“À phải rồi, ngươi là đội trưởng đội trinh sát”.

Lúc này Trần Phương Chí mới nhớ vừa rồi mình đá trượt một cú, vội vàng bồi thêm: “Mẹ kiếp, ngươi là trinh sát mà mặc giáp nặng như vậy làm cái quái gì vậy? Chạy được không?”

Cho dù Kim Phi cố gắng giảm bớt trọng lượng của áo giáp nhưng để an toàn thì một chiếc áo giáp cũng đến mấy chục kg.

Binh sĩ bình thường chưa chắc đã mặc nổi.

Lúc này việc Kim Phi yêu cầu các nhân viên hộ tống kiên trì huấn luyện việt dã đã có tác dụng.

Xuất phát từ dốc Đại Mãng đã hai khắc, tốc độ lên đường không chậm, đi gần một nửa chặng đường nhưng dường như các nhân viên hộ tống không hề thở dốc.

Hầu Tử vẫn còn có thể nói cười với Trần Phương Chí.

“Tiên sinh nhà ta nói phải giữ vững sở trường, phát triển toàn diện, để ta ngoài việc là một trinh sát thì còn có thể đánh nhau, biết chỉ huy”.

Hầu Tử nói: “Hơn nữa, khu vực từ Tây Xuyên đi về phía bắc đều là đất bằng phẳng, nhìn thoáng qua có thể nhìn xa hàng dặm, cao thủ cấp bậc như ông đây đích thân xông lên thì chẳng phải không biết trọng nhân tài rồi sao? Chi bằng huấn luyện người dưới trướng thì hơn”.

“Ngươi nói khoác giỏi quá nhỉ! Đừng nghĩ ta không biết ngươi bị tiên sinh nhà ngươi bắt đi vào chiến đội giáp đen”.

Trân Phương Chí thường hay chỉ trích Hầu Tử nhưng thật ra lại ngưỡng mộ không thôi.

Anh ta biết Kim Phi chuẩn bị bồi dưỡng cho Hầu Tử nên mới ép anh ta học chỉ huy.

“Ngươi thì biết cái gì, tiên sinh nói đánh là thương, mắng là yêu. Mắng ta tức là không xem ta là người ngoài, ngươi muốn bảo tiên sinh đá ngươi, tiên sinh cũng lười để ý đến ngươi nữa đấy".

Hầu Tử đắc ý, như thể bị đá là một chuyện vô cùng vinh quang vậy.

Thật ra anh ta cũng không nói dối, không phải người của mình thì có bảo Kim Phi mắng, Kim Phi cũng lười.

Ở làng Tây Hà có không ít cựu binh và dân làng đều xem việc bị Kim Phi đá là vinh dự.

Các binh lính nữ và công nhân nữ kiêu ngạo với việc có thể đùa giốn với Kim Phi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.