Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 92




Biết trên đầu có chiếc nỏ hạng nặng của Thiết Lâm Quân, cho nên ky binh không dám phóng lên, mà dắt ngựa đi bộ, cố gắng nấp sau ngựa.

Những tên lính bộ binh cũng vậy, cố gắng nấp sau chiếc xe.

Đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng nhanh chóng xông vào Thanh Thủy Cốc, muốn xuyên qua càng nhanh càng tốt.

Còn về ai sẽ là mục tiêu của Thiết Lâm Quân thì còn phụ thuộc vào may rủi.

Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là trong lúc bọn họ đang xông vào khe sâu, Thiết Lâm Quân không hề bắn một mũi tên nào.

Lế nào chiếc nỏ lớn của bọn họ đã chuyển đến phía bên kia để ngăn chặn cuộc tiến công rồi sao?

Nếu vậy thì lần này bọn họ an toàn rồi. Người chỉ huy - A Đạt thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bọn họ không biết rằng Kim Phi đang ở trên đỉnh núi nhìn bọn họ như nhìn người chết.

Bên cạnh Kim Phi là những cỗ xe bắn đá đã được chuẩn bị sẵn sàng. 

Sau khi xác nhận đội vận chuyển lương thực đã đến giữa khe núi, Kim Phi nhẹ nhàng phát lệnh tấn công.

“Đội hai, tấn công!” Bùm! Bùm! Bùm!

Binh lính Thiết Lâm Quân đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, lập tức vung chùy, đập mạnh xuống cò súng.

Những viên đá ồ ạt rơi xuống.

Nếu một viên đá có kích thước bằng một cái chậu rửa mặt thì một cỗ xe chỉ có thể chứa một viên đá.

Để tăng phạm vi tấn công, Kim Phi không sử dụng loại đá lớn đó, mà dùng những viên đã có kích thước bằng nắm tay.

Như vậy thì một cỗ xe bắn đá có thể ném hàng chục viên đá cùng lúc.

Mười cỗ xe bắn đá cùng lúc ném xuống, hàng trăm viên đá rơi xuống như màn mưa, bao phủ toàn bộ đội vận chuyển lương thực.

Mặc dù đá chỉ bằng nắm tay, nhưng được nén từ trên cao xuống theo quán tính cộng thêm sức ném của máy nên mang theo uy lực không thể xem thường.

Trong khe núi, đội vận chuyển lương thực Đảng Hạng nghe thấy giọng nói trên đầu, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đống đá dày đặc đổ xuống. 

“Mau tránh đi!”

A Đạt cũng không sợ bại lộ thân phận, khàn giọng gào lớn: “Trốn dưới ngựa...”

Nhưng hẳn còn chưa kịp hét nói xong thì đã bị một hòn đá đập vào đầu.

Mũ sắt trên đầu lõm xuống một mảng lớn.

A Đạt dứt lời, ngã nhào xuống đất, máu trên đầu chậm rãi chảy xuống.

Ngựa của hắn cũng bị hai viên đá đập trúng, nhưng không trúng đầu, mà một viên vào chân, một viên vào bụng.

Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, chân ngựa đã bị đá đập gãy.

Còn viên đá đập vào bụng xuyên thủng qua da, sau đó rơi xuống từ phía bên kia bụng.

Con ngựa ngã xuống đất, khua chân giãy giụa mấy cái, đầu lại trúng một viên đá nữa, hoàn toàn thoát khỏi cơn đau đớn.

Nói thì chậm nhưng thật sự rất nhanh.

Chỉ trong vài giây, toàn bộ đá đều đã rơi xuống đất.

Trong số một nghìn bộ binh và ba trăm ky binh, không đến năm trăm người còn nguyên vẹn. 

Hầu hết bọn họ đều phản ứng rất nhanh, nấp vào gầm xe hoặc dưới ngựa, may mắn thoát chết.

Số còn lại hoặc là bị đập chết, hoặc là bị tàn phế.

Những người bị đập tàn phế đa phần đều không trúng chỗ hiểm, nhưng còn thảm hại hơn cả chết.

Lực tác động của đá rất lớn nên dù không trúng vào bộ phận trọng yếu, thì cũng có thể gây gãy xương hoặc xuyên qua cơ thể.

Với trình độ y học ở thời đại này, cho dù lập tức cấp cứu thì cũng không có khả năng sống sót.

Hơn nữa, bây giờ cũng không có ai đến cứu bọn họ.

Vì vậy, bọn họ chỉ có thể chịu đựng cơn đau và chết dần chết mòn.

Trong số ba trăm con ngựa chiến, chỉ còn lại chưa đến năm mươi con còn sống, số còn lại đều đã ngã xuống.

Bỗng chốc, khắp nơi đều là tiếng la hét và tiếng ngựa hí.

Nghe thấy âm thanh này, Kim Phi đứng trên đỉnh núi thấy da đầu tê dại, nhưng y biết rõ đây là sự tàn khốc. của chiến tranh, nhất định không được mềm lòng, nếu không người chịu thiệt sẽ là người nhà của mình.

Lúc người Đảng Hạng tiến quân vào Nam, bọn họ đã phạm đủ mọi tội ác, hoàn toàn không coi người Đại Khang là con người.

Cho đến tận bây giờ, vẫn còn một số xác chết bị lột da treo bên ngoài doanh trại Đảng Hạng.

Đó là những binh lính Thiết Lâm Quân và Đức Ninh Quân bị bắt trong hai trận chiến lần này.

So với sự tàn nhẫn của người Đảng hạng, phương pháp của Kim Phi đã là nhân từ lắm rồi, ít nhất còn cho. bọn họ cảm giác thoải mái.

“Đội hai, đổi đá số bal”

Kim Phi nhìn xác của người Đảng Hạng bên ngoài doanh trại, lạnh lùng hạ lệnh.

“Rõ!”

Thiết Lâm Quân lập tức lấy thùng đá xuống, nhấc một thùng đá mới thay vào.

Những viên đá trong thùng này có kích thướng bằng miệng bát.

Sau khi thay thùng đá xong, Kim Phi lại hạ lệnh tấn công lần nữa.

Vù vù vùi

Một thùng đá nữa bay ra, phạm vi tấn công vẫn như trước. 

Uy lực của đá to bằng miệng bát mạnh hơn trước rất nhiều, xe đẩy bị đập tan thành từng mảnh, đám lính Đảng Hạng núp dưới xe đẩy không cần nói cũng biết tình trạng thế nào.

Sau đợt tấn công này, trong số một nghìn ba trăm quân Đảng Hạng chỉ còn vài chục người sống sót.

Bọn họ không dám ở lại đây nữa, ôm đầu bỏ chạy toán loạn.

Đa số bọn họ đều trở lại doanh trại của người Đảng Hạng, cũng có vài tên thông minh hoặc choáng đầu chạy đến phía bên kia khe núi.

Chỉ còn mấy chục tên chạy toán loạn, Kim Phi cũng không thèm để ý đến bọn họ nữa, mặc kệ cho bọn họ. chạy.

Doanh trại Đảng Hạng ở phía Nam hẻm núi, khi trận chiến diễn ra, Lý Kế Khuê và phụ tá cùng đám tướng lĩnh Đảng Hạng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lần này, ngoài sự tức giận, các tướng lĩnh Đảng Hạng cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.

Quá nhanh!

'Từ khi Thiết Lâm Quân phát động tấn công đến khi kết thúc, trước sau chưa đầy một tuần trà.

Không, còn chưa đến nổi nửa tuần trà. 

Một nghìn ba trăm người chỉ còn lại mấy chục người.

Tốc độ tàn sát này quá nhanh!

Các tướng lĩnh Đảng Hạng có mặt đều là những người từng trải trên chiến trường, đã giết vô số người, nếu chỉ đơn giản là người thì thì bọn họ không hề sợ hãi.

Có trận chiến nào mà không chết người?

Bọn họ đã quen với cảnh máu chảy thành sông từ lâu rồi.

Điều thật sự khiến bọn họ sợ hãi là cách tấn công của Thiết Lâm Quân, việc bọn họ muốn thông qua Thanh 'Thủy Cốc để về Đảng Hạng là điều gần như không thể.

Núi Khôi Lang đã bị phong tỏa, Thanh Thủy Cốc cũng trở thành nơi chết chóc.

Lương thảo cũng bị đốt cháy.

Có nghĩa là bọn họ đã rơi vào tuyệt vọng tiến không được mà lùi cũng không xong.

Cả tướng lĩnh và binh lính đều cảm thấy như vậy.

Tất cả binh lính Đảng Hạng chứng kiến trận chiến đều cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.

“Sao có thể như vậy?” 

Lý Kế Khuê ôm đầu, ngồi sụp xuống đất.

Ông ta không hiểu nổi, rõ ràng mình đã bao vây Thiết Lâm Quân trên núi Thanh Thủy và chiếm ưu thế.

Sao tình thế có thể đảo ngược chỉ trong vòng hai ngày, bọn họ lại trở thành bên bị bao vây?

Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh lúc này là phụ tá của Lý Kế Khuê.

“Đại sư, chúng ta trúng kế rồi”.

Tên phụ tá thở dài, nói: “Bây giờ chúng ta chỉ còn một cách thôi”.

“Cách gì?

Lý Kế Khuê ngẩng đầu lên hỏi như nắm được cọng cỏ cuối cùng.

“Tấn công núi Thanh Thủy!”

Tên phụ tá trả lời rõ ràng từng chữ.

“Nhưng con đường duy nhất lên núi Thanh Thủy đã bị chiếc nỏ hạng nặng của Thiết Lâm Quân chặn rồi,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.