Quân Vương Ngự Nữ

Chương 147: Triệu Cơ cũng biết hờn dỗi




- Tĩnh Kỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương.

- Nhà ngươi... tới lúc nào?

Tay ôm thỏ trắng, Triệu Cơ hỏi.

- Thưa nương nương, Tĩnh Kỳ đã đến được một lúc.

- Nói vậy... nhà ngươi thấy hết rồi?

Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu.

Bên đây Triệu Cơ không hỏi gì thêm.

...

Thỏ trắng Tiểu Ngọc đã được Triệu Cơ chuyển qua cho cung nữ Tiểu Thúy trông giữ, phần mình, nàng đi trước dẫn đường, hướng đến một tiểu đình ở gần đó.

Bên trong Vãn Vân Đình, trên chiếc bàn đá, một bàn cờ đã được người chuẩn bị sẵn. Cạnh bàn cờ là một đĩa đựng đầy trái cây, nào lê, nào táo, nào nhãn...

- Nương nương, đây là...?

Trần Tĩnh Kỳ nhìn xem những thứ đang hiện hữu trước mặt, vờ nghi hoặc.

Triệu Cơ mỉm cười, bảo:

- Hôm nay ta có chút nhã hứng, muốn tìm người cùng đánh cờ. Nào, Tĩnh Kỳ ngươi mau ngồi xuống đi.

Nói rồi nàng hạ mình, đặt mông ngồi trên ghế đá.

- Sao ngươi còn chưa ngồi?

Trần Tĩnh Kỳ có chút ngập ngừng, thần tình lo ngại:

- Hoàng hậu nương nương, còn chuyện vẽ tranh...

- Bây giờ ta muốn đánh cờ.

Ý tứ rất rõ ràng, căn bản không chừa đường "thương lượng". Trần Tĩnh Kỳ? Hắn sao có thể trái ý. Người ta là Hoàng hậu nương nương đấy.

...

- Ở cung Phượng Nghi này, những người biết chơi cờ thật sự không nhiều, chơi giỏi thì lại càng ít, mỗi lần chơi ta đều luôn giành được chiến thắng. Hmm, cảm giác rất là vô vị.

Triệu Cơ nói.

- Tĩnh Kỳ, nhà ngươi nhất định không thể lại giống như bọn họ, khiến ván cờ trở nên tẻ nhạt. Ngươi... không được phép nhường.

- Nương nương, Tĩnh Kỳ sẽ dốc hết khả năng.

- Như thế mới tốt.

Triệu Cơ chọn quân trắng, Trần Tĩnh Kỳ thì lấy quân đen. Trên bàn cờ, Triệu Cơ hạ cờ trước.

Ngươi đi một nước, ta đi một nước, Trần Tĩnh Kỳ và Triệu Cơ, cả hai đều có những toan tính của mình. Đương nhiên là không chỉ mỗi "bên ngoài" mà còn ở cả "bên trong".

...

- Nước cờ này...

Triệu Cơ nhìn xem cục diện bàn cờ, chân mày cau lại. Đây đã là tàn cục. Nàng hết đường rồi.

- Ván này ta thua. Chúng ta đánh thêm một ván.

Lát sau.

- Ván này nhà ngươi thắng. Chúng ta lại chơi thêm một ván.

...

Ván cờ thứ ba, Triệu Cơ lại tiếp tục thua. Lần này, thần sắc của nàng không còn bình tĩnh được nữa, đã có dấu hiệu sinh khí.

Tiểu Thúy cùng hai cung nữ đang đứng hầu cận sau lưng xem thấy biểu hiện cau có ấy của chủ nhân mình, trong lòng khó tránh lo âu. Các nàng sợ sẽ bị vạ lây. Thế là chẳng ai bảo ai, họ cùng đưa mắt nhìn về phía Trần Tĩnh Kỳ, ý tứ cầu mong hắn hãy nhường cho Triệu Cơ được thắng ở ván cờ thứ tư vừa mới được triển khai đây.

Trần Tĩnh Kỳ có thấy, cũng đã hiểu, dù vậy, hắn vẫn cứ như cũ, thẳng tay "vùi dập" Triệu Cơ, không cho đối thủ chiếm ưu thế lấy một lần.

Liên tục bị dồn ép, Triệu Cơ gắng gượng chèo chống, song rốt cuộc kết quả vẫn là thất bại.

Nàng cắn răng, tay đang cầm giữ quân cờ cũng vô thức siết chặt.

Bốn ván cờ, tất cả đều thua, Triệu Cơ nàng làm sao có thể đừng sinh khí đây?

- Trần Tĩnh Kỳ, nhà ngươi...

- Hoàng hậu, người lệnh Tĩnh Kỳ không được nhường, Tĩnh Kỳ nhất mực tuân theo.

Triệu Cơ mấp máy đôi môi, chẳng biết phải nói gì tiếp.

Phải mất thêm mấy giây nữa thì nàng mới thốt được thành lời:

- Trần Tĩnh Kỳ, ngươi giỏi lắm. Kỳ nghệ của ngươi thật là khiến cho bổn cung khâm phục. Bổn cung... cần phải ban thưởng.

Nói đoạn, nàng quay sang Tiểu Thúy, từ tay cung nữ này lấy đi con thỏ Tiểu Ngọc, đưa qua cho Trần Tĩnh Kỳ.

- Nương nương?

- Bổn cung ban thưởng nó cho ngươi.

- Nhưng đây là sủng vật của nương nương, Tĩnh Kỳ sao dám...

- Ngươi thì có gì mà không dám?!

Ý thức bản thân vừa rồi đã lớn tiếng, có hơi thiếu lễ, Triệu Cơ quay mặt đi, hướng chính cung trở về. Phía sau, Tiểu Thúy cùng hai cung nữ khác cũng mau chóng bước theo chủ nhân, để lại một mình Trần Tĩnh Kỳ bên dưới Vãn Vân Đình, cùng với con thỏ trắng Tiểu Ngọc.

"Cái này..."

Trần Tĩnh Kỳ hết dõi theo bóng lưng Triệu Cơ lại cúi xuống nhìn thỏ trắng Tiểu Ngọc, trong lòng một trận kỳ quái.

Hoàng hậu Triệu Cơ cũng có thể hờn dỗi như vậy sao?

Mà, tại sao lại là con thỏ Tiểu Ngọc này? Đây chẳng phải sủng vật Triệu Cơ nàng yêu thích?

Ban tặng cho hắn? Ý gì...?

...

Cỗ xe sang trọng dừng ở trước cổng phủ chất tử. Sau khi khách sáo nói lời tạm biệt với Dịch Thành, Trần Tĩnh Kỳ ôm theo con thỏ Tiểu Ngọc đi vào bên trong.

Hai người đầu tiên hắn gặp là Lê Ngọc Chân và Bao Tự. Trên tay các nàng, mỗi người đều đang bưng một cái sàng, bên trong đựng đầy dược liệu, xem dáng vẻ thì hẳn tính phơi khô.

Gần như cùng lúc, hai cô gái hướng mắt về phía Trần Tĩnh Kỳ, ngay lập tức bị con vật khả ái trên tay hắn thu hút.

- A, con thỏ!

Lê Ngọc Chân nhanh tay đem chiếc sàng đặt lên giá đỡ, rồi chạy lại.

- Ông quan lớn, con thỏ này ông lấy ở đâu vậy?

- À, con thỏ này...

- Cho ta đi!

Lê Ngọc Chân một bộ hồn nhiên muốn đưa tay bắt lấy.

Trần Tĩnh Kỳ theo phản xạ lui lại.

Hửm?

Lê Ngọc Chân có hơi ngạc nhiên. Mọi khi nàng hỏi thứ gì thì Trần Tĩnh Kỳ đều cho, sao bây giờ...

Con thỏ này có gì đặc biệt chăng?

Vừa mới tiến lại, Bao Tự cũng đang dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Trần Tĩnh Kỳ. Bộ dạng của hắn, rõ ràng là rất coi trọng con thỏ kia.

- Con thỏ này... không thể cho các ngươi được.

- Tại sao?

- Tại sao?

Hai câu hỏi giống nhau gần như vang lên cùng lúc.

Trần Tĩnh Kỳ thành thật nói ra:

- Đây là sủng vật của Hoàng hậu.

Lê Ngọc Chân và Bao Tự quay mặt nhìn nhau, rồi cùng thốt ra câu hỏi, đại ý thắc mắc tại sao Hoàng hậu Triệu Cơ lại đem sủng vật của mình giao cho Trần Tĩnh Kỳ.

- À, cái này là bởi vì ta đã đánh cờ thắng Hoàng hậu, nên Hoàng hậu đem nó ban thưởng cho ta.

- Thật?

- Thật?

Lê Ngọc Chân với Bao Tự lại đồng thanh hỏi, cử chỉ chẳng khác gì hai tỷ muội sinh đôi.

- Là thật.

Trần Tĩnh Kỳ gật đầu xác nhận, sau đó bảo hai cô gái theo mình vào trong nhà để được nghe kể tận tường hơn.

...

Đêm hôm đó.

Tại hoa viên.

Dưới gốc cây hoa quế quen thuộc, Trần Tĩnh Kỳ lại theo thông lệ đi ra đây.

Ngắm hoa?

Thưởng nguyệt?

Đều không phải. Trần Tĩnh Kỳ hắn ra đây để cùng giai nhân tâm sự. Lê Ngọc Chân, nàng hiện đang ngồi ngay bên cạnh hắn. Chỉ có điều là...

Không như những lần trước, lần này Ngọc Chân nàng chả buồn liếc xem hắn. Bao nhiêu sự quan tâm nàng đều đã dành hết cho Tiểu Ngọc.

Phải, chính là con thỏ trắng mà Trần Tĩnh Kỳ đã mang về lúc sáng.

- Tiểu Ngọc ơi, lông của ngươi thật là mềm mại nha.

- Còn có hai cái tai này nữa, thật là quá đáng yêu...

Xem ý trung nhân của mình ngồi ôm thỏ trắng vuốt ve, chơi đùa, Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy bản thân sao mà "rớt giá" trầm trọng. Hắn so với một con thỏ cũng không bì được a!

"Biết trước thế này ta đã đem con thỏ giấu đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.