Quan Sách

Chương 82: Đại sát Phòng!




Văn phòng Huyện ủy phụ trách công tác tiếp đãi, Bí thư huyện Thư Trị Quốc tự mình tiếp khách.

Trần Kinh gửi tặng cho Vương Phượng Phi những đặc sản đã được chuẩn bị sẵn một cách rất thuận lợi, trong đó không gặp bất cứ khó khăn nào, nhưng nghe nói những món quà mà các đơn vị khác tặng cho tổ điều tra nghiên cứu đều bị Vương Phượng Phi gửi trả lại.

Trần Kinh cũng không biết được những tình huống này, khi nhận được điện thoại của Vương Phượng Phi thì hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Giọng Vương Phượng Phi trong điện thoại rất thong thả, y nói:
- Trần Kinh, món quà của cậu vi phạm quy định đó nha, tôi thấy bên trong có chứa động vật quý hiếm, Trưởng Phòng Phòng lâm nghiệp đều tặng món quà giống cậu, chính là tin tức kinh thiên động địa.

Trần Kinh nói:
- Trưởng phòng Vương, những đồ này đều là tiền phi pháp của chúng tôi, tôi thành thật mà nói với anh, mỗi năm lãnh đạo Huyện ủy chúng tôi đều tìm chúng tôi giành lấy những món đồ này tặng lên trên, cấp bậc thấp, cũng không dễ dàng nhìn thấy chỗ đồ này quý hiếm, vì vậy Trưởng phòng Vương, đến Lễ Hà một chuyến có thể thu hoạch được một ít đặc sản của địa phương, anh sẽ cảm thấy hài lòng.

<font face="SimSunVương Phượng Phi cười ha hả trong điện thoại rồi nói:
- Được rồi! Cậu cũng đừng khoe khoang nữa! Đến nhà khách Phòng Sơn đi, Lễ Hà thực sự là rất buồn, lại đây cùng tôi chơi hai ván cờ nào.

Vương Phượng Phi thành tâm mời Trần Kinh chơi cờ, Trần Kinh không thể từ chối, hắn đến phòng trệt của nhà khách Phòng Sơn, Vương Phượng Phi đã đứng trên hành lang ngoắc hắn lại.

- Trưởng phòng Vương!
Trần Kinh kính cẩn, khách sáo, đưa tay ra.

Vương Phượng Phi vỗ vào cánh tay Trần Kinh, nói:
- Không cần làm mấy nghi thức này, mấy ngày nay bắt tay tôi đã thấy tê lắm rồi, chúng ta đừng làm vậy nữa!

Phòng của Vương Phượng Phi xa hoa rộng lớn, Trần Kinh thoáng hiểu được một chút tiêu chuẩn tiếp đãi, hắn cũng biết nhà khách Phòng Sơn có vài phòng là phòng tiếp đãi quan chức cấp cao, giống như chỗ mà Vương Phượng Phi sống hẳn là loại phòng này, có thể nhìn ra lãnh đạo Huyện ủy rất coi trọng Vương Phượng Phi.

Vương Phượng Phi không nói về cờ mà chỉ tờ báo trên bàn trà, nói:
- Xem đi, bài viết của tài tử Sở Giang Trần Kinh của chúng ta được đăng lên nhật báo Sở Giang, núi sâu lộ ra diều hâu, bài viết thật sắc bén.

Trần Kinh nắm lấy tờ báo, trang thứ ba có ghi “Cải cách của các doanh nghiệp nhà nước cấp huyện thị và thảo luận vấn đề xói mòn của doanh nghiệp tư nhân”, Trần Kinh a lên một tiếng, hắn bỗng thấy vui mừng quá đỗi, bài viết này đúng là của hắn, viết xong hắn liền gửi lên nhật báo Đức Cao, nhật báo Đức Cao cũng không tiết lộ ra.

Trần Kinh liền đưa bản thảo này cho Phạm Giang, để Phạm Giang đề cử lên trên, Phạm Giang xem bản thảo xong liền la mắng hắn:
- Phong trào cải cách của doanh nghiệp nhà nước chỉ là phong trào, trung ương cũng đã lột bỏ vỏ bọc thành công, hi sinh một chút cũng đáng, cậu chế giễu, vẫn cứ nói ra vài sự tương phản, như vậy bài viết của cậu ai đăng?

Trần Kinh vừa nghe Phạm Giang nói như vậy, lập tức cãi hắn vài câu, trao đổi với Phạm Giang về vấn đề thâm hụt vốn nhà nước đang tồn tại phổ biến trong cải cách các doanh nghiệp nhà nước, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, tranh luận tới cùng.

Sau khi gọi điện thoại, Trần Kinh không ôm hi vọng về vấn đề được nói đến trong bài báo, hắn thật sự không nghĩ đến bài báo này lại được đăng vào lúc này, tin vui bất ngở này khiến Trần Kinh có chút mơ mộng.

Hắn tìm thấy tên tuổi của người soạn thảo, không phải là Trần Kinh thì là ai?

- Khá lắm Phạm Giang, quả nhiên rất có bản lĩnh!
Trần Kinh khen ngợi, Vương Phượng Phi nhìn Trần Kinh chằm chằm rồi nói:
- Sao vậy? Ngòi bút của cậu thật điêu luyện, chính mình cũng không bận tâm chuyện phát biểu sao?

Trần Kinh xấu hổ lắc đầu nói:
- Bài viết này có thể được gửi đi thật sự là ngoài dự kiến của tôi, xem ra rất nhiều người đã ý thức được vấn đề doanh nghiệp nhà nước rồi, không biết bài viết này của tôi là phúc hay là họa đây.

- Được rồi, được rồi!
Vương Phượng Phi xua tay nói:
- Cậu theo tôi.. Chúng ta bàn chính sự.

Vương Phượng Phi đã chuẩn bị sẵn cờ, hai người ngồi ở hai bên bàn cờ, không đoán trước, Trần Kinh chấp đen, hai người chém giết nhau.

Trong lòng của Trần Kinh có rất nhiều chuyện, thật ra thì lúc này, áp lực mỗi ngày mà hắn phải đối diện đều rất lớn, buổi tối khi ngủ cũng không có cách nào yên giấc.

Hắn luôn nghĩ đến Mã Bộ Bình, nghĩ đến cặp mắt không phải là lợi hại nhưng có sức xuyên thấu rất lớn cùng với câu nói của gã:
- Phụ trách Phòng lâm nghiệp, cậu thật sự có thể làm tốt?

Vài ngày gần đây, Mã Bộ Bình ít khi lộ diện, huyện Lễ Hà nhắm vào tờ báo chiều và đài truyền hình của huyện, những người dân bình thường ít khi để ý đến truyền thông như thế này, vì vậy mọi người cũng không quan sát rõ ràng số lần xuất hiện của Mã Bộ Bình.

Nhưng người tốt bụng thật sự vẫn có thể nhận thấy được điều này.

- Mã Bộ Bình cuối cùng gặp phải vấn đề gì? Có thể chống lại được không?
Mọi thứ Trần Kinh đều không biết, hắn thường khuyên răn chính mình, khiến bản thân hắn đừng nghĩ những điều này nữa, nhưng thường không có cách nào khống chế được, không chịu nổi mà phải nghĩ đến.

Ván cờ giằng co, hôm nay Trần Kinh tỏ ra cứng rắn trên bàn cờ, nhanh chóng khiến cục diện trở nên rối loạn, cả bàn cờ quân cờ của hai bên đều được chia thành năm, sáu quân, giữa quân này với quân kia đều có quan hệ chặt chẽ với nhau, hai bên đen trắng đan vào cùng một chỗ, thật khó tách rời.

Sắc mặt Vương Phượng Phi lúc đầu còn thoải mái, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, bản thân y chơi cờ bằng lối suy nghĩ kín đáo, tính nước cờ sâu sắc để dành chiến thắng, nhưng cục diện hỗn loạn như vậy thì phải tính toán rất nhiều, y muốn đi từng bước mà không phạm phải sai lầm nào, thật là khó!

Vương Phượng Phi bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, y cảm nhận rất rõ nước cờ kỳ lạ mà hôm nay Trần Kinh sử dụng.

Nói đến kiến thức cơ bản và tính toán nước cờ, rõ ràng Trần Kinh kém Vương Phượng Phi một bậc, nhưng trong ván cờ hôm nay, Trần Kinh vừa đưa quân lên đã bắt đầu hỗn chiến, hai bên đánh giáp lá cà, biểu hiện của Trần Kinh giống như một con trâu đực giận dữ, quấn lấy rồi thì không dễ dàng buông tha, Vương Phượng Phi liều lĩnh tránh né hóa giải, rất khó ăn được một quân của Trần Kinh, quay đầu lại nhìn mình, mới phát hiện trong quá trình ẩu đả, một quân của mình đã bị thương tật mà chết.

Y phân tích tình thế một chút, cảm thấy cục diện của mình không hề kém, y đang nghĩ làm cho cục diện thêm vững vàng. Trần Kinh lại là một cao thủ, bàn cờ lại giống như khói lửa nổi lên ở bốn phía, cuộc chiến đấu có quy mô lớn hơn dần dần xuất hiện...

Ván cờ vừa xong thì không ai nói với ai lời nào, ngồi im giống như hai tượng Phật, cùng nhau nhìn vào bàn cờ.

- Ván cờ này thắng được rất khó khăn!
Vương Phượng Phi lại thở ra một hơi, y ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, nhếch miệng nói:
- Đối với cậu mà nói thì ván cờ này thua trong tư thế ngẩng cao đầu.

- Tóm lại là thua rồi!
Trần Kinh cười nói, miệng hắn nói thua rồi nhưng trên mặt không hề thấy vẻ ủ rũ.
- Khoảng thời gian này quá áp lực, hôm nay có thể chơi được ván cờ, thật là vui, lời nói xuất phát từ trong lòng, thắng thua thì có sao đâu?

Vương Phượng Phi cầm hai ly cà phê rồi đưa một ly cho Trần Kinh.

Y chỉ tờ báo nói:
- Danh tác của cậu tôi đã đọc cẩn thận, quả thật là danh bất hư truyền! Quan trọng là trong lúc này cậu có thể viết ra được bài viết có ý thức về sự khó khăn như vậy, điều này chứng tỏ cậu thật sự có đầu tư vào công việc và có được kinh nghiệm thực tiễn.

- Hai năm gần đây nhất, cải cách doanh nghiệp nhà nước của chúng vượt ra ngoài, đây là thành tích rất lớn, nhưng trong thời gian sắp tới, việc từng bước cải cách này đều đã để lại nhiều vấn đề, toàn tỉnh có hơn tám mươi huyện, nghe nói có trên một nửa huyện còn tồn tại tình trạng công nhân gây rối.

- Phòng thông tin của tỉnh có nói mỗi ngày đều nhận được khiếu nại liên quan đến vài chục quy tắc và cải cách doanh nghiệp nhà nước, thậm chí có người còn đi thẳng đến thủ đô, vấn đề này được nhắc đến rất đúng lúc trong bài viết của cậu.

Vương Phượng Phi nói chuyện rõ ràng, lúc nãy y còn muốn Trần Kinh đừng nói với y về cải cách doanh nghiệp nhà nước, bây giờ y lại nói, thật rõ ràng mạch lạc.

Trần Kinh cẩn thận lắng nghe, nghe xong thấy cảm xúc dạt dào, lời của Vương Phượng Phi và những gì hắn nghĩ trong đầu cùng với những khó khăn mà gần đây gặp phải có sức cộng hưởng rất lớn, Lễ Hà bây giờ, suy nghĩ cải cách mà Trần Kinh chủ trương, thực hiện được thật sự rất khó.

Khó khăn đối với Trần Kinh là cảm động lây, chính vì có trải qua nên hắn mới viết ra bài viết có chút không hợp với trào lưu như thế này.

- Tôi lấy một ví dụ, nói tới vấn đề cải cách của Lâm trường!
Vương Phượng Phi chuyển đề tài:
- Vấn đề này tôi thấy có thể suy nghĩ rộng ra một chút, rừng nguyên sinh và rừng cây công nghiệp, tôi có thể đến Sở tìm đơn vị có liên quan, sau đó liên hệ các trường đại học và đơn vị nghiên cứu làm ra một dự án hơp tác nghiên cứu, trước mắt Sở có thể ủng hộ dự án này.

- Về nơi sản xuất trà mà cậu nói đến, ý nghĩ đấu thầu được nhắc đến trong bài viết của cậu thật sự rất tốt, nhưng mà tôi cho rằng cậu vẫn có thể đấu thầu cộng thêm sự nâng đỡ của chính phủ, có phải cậu rất quen thuộc các mối quan hệ của Phòng khoa học tràTỉnh sao? Có thể nhờ Phòng khoa học trà ra mặt đóng gói cho doanh nghiệp, chuyên môn tốt, có đường lối thực phẩm hữu cơ, thật sự rất có triển vọng, hơn nữa rủi ro cũng rất thấp.

Trần Kinh ngồi thẳng lưng, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng nói:
- Trưởng phòng Vương, lối suy nghĩ rộng ra này của anh thật kịp thời mà, đầu óc tôi không thể nào nghĩ đến được! Gần đây tôi có đến Phòng một chuyến nhưng tôi có thể nói với anh, mặc dù tôi có quen biết với vài vị lãnh đạo của Phòng nhưng dựa vào năng lực thực hiện việc như thế này, tôi thật sự là lực bất tòng tâm.

- Vì vậy, tôi có thể dựa hơi anh, tôi nghe nói Trưởng phòng Vương, quen biết nhiều trường đại học của tỉnh có thể giới thiệu tôi với vài giáo sư, vấn đề này không quá khó chứ ạ?

Vương Phượng Phi híp mắt nhìn Trần Kinh, liên tục lắc đầu nói:
- Cậu nhờ tôi giúp vậy? Nói xong thì tự đưa tôi lách vào rồi! Được thôi, cậu hãy chuẩn bị một lô nấm rừng ngon nhất, làm chút món ăn dân dã rồi đi theo tôi gặp gỡ vài người.

Trần Kinh không ngờ rằng Vương Phượng Phi sẽ vui vẻ đến như vậy, hắn nhất thời không biết nên nói cảm ơn như thế nào.

Trong nháy mắt, Trần Kinh bỗng hiểu ra, gần đây khi đọc kỹ nhật ký tiết lộ lão Tưởng, lão Tưởng là cao thủ muốn làm quan hệ, lão Tưởng làm người là “Nhìn thấy được chỗ nhỏ chính là bản lĩnh thật sự, kết bạn cũng không phải là khi họ giàu sang”

“Nhìn thấy được chỗ nhỏ chính là bản lĩnh thật sự” là cái gì?

Lần trước, Trần Kinh đã đưa bồn cảnh cho Phó giám đốc Sở thủy lợi, hắn lập tức nghĩ đến Vương Phượng Phi cũng cần phải đi, chỉ là chi tiết nhỏ. Bởi vì chi tiết nhỏ mới có việc Trần Kinh và Vương Phượng Phi không đánh không quen nhau, cũng mới có được cuộc nói chuyện hôm nay.

- Cầu xin người khác không bằng cầu xin mình!
Trần Kinh lại nghĩ đến lời của Mã Bộ Bình, khóe miệng hắn hơi co giật, tâm trạng cũng thoải mái hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.