Phượng Tê Thần Cung

Quyển 3 – Chương 26: Hoàng tộc Lâm Quốc




Nam Cung Uyên ra khỏi dịch quán, chậm rãi đi đến một gian nhà dân trong một con ngõ nhỏ.

“Môn chủ!” Bốn gã đệ tử đồng loạt quỳ gối xuống, nghiêm nghị nói: “Quốc chủ đã phát hiện, mong môn chủ lập tức dẫn chúng đệ tử nhanh chóng rời khỏi Huy Thành!”

“Thay ta nhắn lại với Quốc chủ, mười ngày sau ta sẽ đem người đi.” Nam Cung Uyên điềm tĩnh như thường, bình thản nói: “Nếu như Quốc chủ trách tội, ta sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm.”

Không đợi bọn họ lên tiếng, Nam Cung Uyên đã xoay người, hiên ngang đi khỏi đó.

Đi dọc theo con ngõ nhỏ, bước chân của Nam Cung Uyên vô cùng chậm chạp, hô hấp cũng dè dặt.

Bỗng chốc y dừng lại, giương giọng quát lớn: “Khách quý là ai, sao không hiện thân?”

Trong chớp mắt, một thân ảnh quần áo xanh lam phi xuống từ mái nhà bám đầy rêu xanh.

“Ha ha! Nam Cung huynh thật thính tai quá!” Người nọ chạm chân xuống đất, khuôn mặt tươi cười, thân thiện.

Nam Cung Uyên hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức định thần lại, chắp tay thi lễ nói: “Đoàn huynh, không ngờ sẽ gặp ngươi ở đây.”

“Ta nghe nói Nam Cung huynh làm một việc nằm ngoài dự tính của người khác. Ta nhất thời hiếu kỳ nên đến xem sao.” Nam tử kia lười biếng dựa vào bức tường đá, bộ dạng ung dung cùng ngang ngạnh. Hắn ta mặc chiếc áo bào dài màu xanh lam được thêu chỉ vàng. Màu xanh không phải màu của hồ nước trong xanh mà nghiêng về màu xanh thẳm như mực, nhìn sơ qua tựa như đại dương sâu thăm thẳm huyền bí. Tướng mạo của hắn ta cũng cực kỳ đẹp trai; hàng lông mày dài đến tận mang tai; một đôi mắt hoa đào dài, đuôi cong cong ngậm ý cười; như muốn câu dẫn trái tim người khác.

“Thật hổ thẹn.” Nam Cung Uyên lại cúi người lần nữa, nhưng không muốn nói nhiều.

Nam tử kia tùy ý phất tay một cái, dửng dưng nói: “Việc này ta cũng mặc kệ, ta chỉ đến đây chơi một tí.”

“Đoàn huynh định ở lại Huy Thành?” Nam Cung Uyên ngẩng đầu nhìn hắn ta, khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy, Nam Cung Uyên ở đâu? Có tiện cho ta ở cùng không?” Nam tử họ Đoàn kia cười vui vẻ, nhìn hắn ta không mảy may giữ lễ tiết.

“E rằng không hợp...” Nam Cung Uyên đang muốn khéo léo từ chối, nhưng lời còn chưa nói ra thì cánh tay y đã bị kéo lại.

“Nam Cung Uyên trước giờ luôn tốt bụng, đương nhiên sẽ không từ chối thu nhận ta. Đi thôi! Ta đang đói đến mức bao tử cồn cào rồi.” Nam tử kia vừa tự quyết định, vừa lôi kéo Nam Cung Uyên ra khỏi ngõ vắng.

Không biết làm thế nào, Nam Cung Uyên đành dẫn hắn ta về hành quán, căn dặn người hầu chuẩn bị bữa cơm với phòng ốc, sau đó mới chạy về doanh y.

Mỹ nam tử kia họ Đoàn tên là Đình Thiên, tính tình hết sức hoạt bát thoải mái. Ngoài lúc gặp Nam Cung Uyên ra, thì một mình hắn ta đi loanh quanh trong hành quán.

Hắn ta đi đến khu nhà chính liền bị hai binh lính có nhiệm vụ canh giờ ở đây cản lại. Hắn ta cũng không bực, chỉ mỉm cười xoay người đi hướng khác.

Một khắc đồng hồ sau, một thân ảnh màu xanh lam lén la lén lút từ bức tường cao phía sau bay vào khu nhà.

Hắn ta chuồn vào phòng ngủ, thò đầu vào ngó ngang ngó dọc một lúc, liền đứng thẳng dậy, hùng hồn ngắm nghía xung quanh.

“Hóa ra đây là nơi ở của một người bệnh lao.” Hắn ta thì thầm lẩm bẩm, vẻ mặt xem thường, “Ta còn tưởng là một người hiếm có.”

Hắn ta đến gần giường, cả gan ngồi thẳng xuống mép giường. Hắn ta cúi người nhìn kỹ, bỗng dưng ngây dại.

“Mỹ nhân miền nam, dung mạo như đóa sen...” Hắn ta khẽ ngâm nga, ánh mắt không khỏi trở nên nồng cháy, thâm thúy.

Nữ tử trên giường nhắm nghiền hai mắt, hàng mi dài đen cong cong, thỉnh thoảng lại run run như cánh bướm muốn tung cánh. Sắc mặt nhợt nhạt, như một viên ngọc không tỳ vết, mũi cao môi chúm chím, tinh tế cùng quyến rũ.

“Cái thành mắc dịch bệnh này mà lại có mỹ nhân tuyệt sắc như thế!” Đoàn Đình Thiên tiếc nuối than thở, không kiềm được muốn chạm vào.

Nữ tử trên giường phút chốc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn ta.

Hắn ta giật mình rụt tay lại.

“Ngươi là ai?” Lộ Ánh Tịch ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lùng đến thấu xương. Mặc dù nàng vẫn còn choáng váng, quay cuồng nhưng nghe thấy âm thanh khác thường, vốn định nhắm mắt để xem người này có ý đồ gì. Nhưng không ngờ là một tên hái hoa trộm?

Đoàn Đình Thiên xấu hổ giây lát, rất nhanh mặt dày lại vui cười: “Mỹ nhân, nàng tỉnh rồi sao? Ta là khách quý được Nam Cung thần y mời tới. Nàng đừng sợ.”

“Khách quý?” Lộ Ánh Tịch nghi ngờ dõi theo hắn ta. Nào có ai tự xưng là khách quý?

“Ta họ Đoàn, nàng có thể gọi là Đoàn ca ca.” Đoàn Đình Thiên cong môi cười hớn hở như đã vô cùng thân thiết.

“Ngươi được sư phụ mời đến đây? Ngươi thông thạo y thuật?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc nhíu mày, người này cà lơ phất phơ, không giống một y giả tí nào.

“Nàng là đồ đệ của Nam Cung Uyên?” Đôi mắt Đoàn Đình Thiên hiện lên một tia sắc bén u tối nhưng nhanh chóng giấu đi, vẫn tươi cười như cũ nói: “Ta đương nhiên là biết y thuật, không phải vậy thì sao dám đến nơi đặc biệt như Huy Thành chứ?”

Lộ Ánh Tịch vẫn còn nghi ngờ, liền vươn cổ tay ra, ý bảo hắn ta bắt mạch.

Đoàn Đình Thiên cũng không lải nhải nữa, cầm lấy cổ tay của nàng, ấn tay vào động mạch mỏng manh của nàng.

Chốc lát, hắn ta buông tay nàng ra, gật gù đắc ý nói: “Mạch tượng của cô nương suy yếu, đáy mắt xanh đen. Đại thể là vì ăn ít lại thiếu ngủ khiến cho cơ thể mệt mỏi quá độ, bây giờ cũng không có gì đáng lo. Chỉ có điều nàng đang ở dịch thành, thân thể gầy yếu là vấn đề tuy nhỏ nhưng lại lớn, thể chất càng yếu thì càng dễ bị lây dịch bệnh.”

Lộ Ánh Tịch bán tin bán nghi liếc mắt dò xét hắn ta. Tuy hắn ta nói cũng không sai, nhưng những lời đó chỉ là phán đoán qua loa, kết luận chung chung.

Đoàn Đình Thiên cười rất vui vẻ, đứng thật thẳng sau đó khom người chào nói: “Tại hạ là Đoàn Đình Thiên, còn chưa thỉnh giáo danh tính của cô nương là gì?”

“Ta họ Lộ.” Lộ Ánh Tịch trả lời đơn giản, không có ý định tán dóc với hắn ta. Nàng chỉ cửa phòng và nói: “Đoàn công tử vui lòng lần sau vào phòng nhớ gõ cửa trước.”

“Được thôi, Lộ muội muội. Là sơ suất của ta, lần sau nhất định ghi nhớ.” Đoàn Đình Thiên như diễn trò, sau khi vái chào nàng mới hiên ngang rời đi.

Lộ Ánh Tịch không khỏi lắc đầu. Hành tung người này quái dị, nhưng trên người lại không có sát khí. Song nàng phải hỏi sư phụ về lai lịch của người này.

***

Nghỉ ngơi nửa ngày, Lộ Ánh Tịch đã khôi phục tinh thần, liền đến thăm Phạm Thống.

Phạm Thống vẫn chưa chịu nằm xuống giường tĩnh dưỡng, mặt mày căng thẳng đang đi dạo trong tiểu viện. Lông mày hắn ta nhíu chặt lại, không biết lại đang phiền muộn chuyện gì.

“Phạm huynh.” Lộ Ánh Tịch đến gần gọi một tiếng.

Phạm Thống quay mặt sang một bên, khuôn mặt thả lỏng, khẽ mỉm cười: “Lộ huynh, hôm nay huynh có bận rộn không?”

“Cũng có.” Lộ Ánh Tịch cố gắng cười trả lời hắn ta, không nói cho hắn biết việc nàng mệt nên ngã bệnh.

“Sắc khí của huynh không tốt, phải chú ý nhiều hơn.” Phạm Thống dặn dò một câu, rồi ho khù khụ hai tiếng, cố nén cảm giác ngứa ngáy ở cổ họng.

“Phạm huynh nên mau trở về phòng đi. Hiện tại ngươi không được ra gió.” Lộ Ánh Tịch tiến lên muốn dìu hắn ta, nhưng bị hắn ta tránh né.

“Vâng, Phạm mỗ xin phép về phòng.” Phạm Thống gằm mặt xuống, đi thẳng một mạch về phòng.

Lộ Ánh Tịch đi theo phía sau hắn ta, lo lắng dặn dò: “Dược tính của thuốc mới rất mạnh, đòi hỏi phải qua bảy tám ngày mới có thể xác định hiệu quả. Nếu ngươi chống đỡ không được nữa thì nhất định phải nói ra. Ta và sư phụ sẽ cân nhắc đổi thuốc khác nhẹ hơn cho ngươi.”

“Phạm mỗ hiểu rồi.” Phạm Thống nhàn nhạt trả lời, ngồi dựa lưng vào đầu giường, đưa mắt nhìn về phía nàng: “Lộ huynh cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”

Lộ Ánh Tịch cau mày, nàng vừa mới đặt một chân qua ngưỡng cửa, chân còn lại liền ngừng bước. Dường như Phạm Thống có ý tránh xa nàng?

Nàng đang suy nghĩ thì đã thấy Phạm Thống nằm xuống giường, kéo chăn trùm toàn thân, rõ ràng bày ra một bộ dạng muốn đuổi khách.

Nàng thở dài rồi trở ra khỏi cửa.

“Lộ muội muội? Sao muội cũng ở đây?” Một giọng nói cao vút oang oang, thoải mái quá mức chợt vang lên, sau đó mới thấy một người mặc áo xanh thẫm chói lọi đang rảo bước đến đây.

Lộ Ánh Tịch không tình nguyện quay đầu lại, người nọ mặt mày rạng rỡ đang nhìn nàng.

“Lộ muội muội biết Phạm huynh sao?” Đoàn Đình Thiên bưng một chén thuốc hơi nóng vẫn còn bốc khói, lên tiếng giải thích: “Nam Cung huynh bảo ta giám sát Phạm Thống uống thuốc đúng giờ.” Thật ra là do hắn ta nhiều chuyện, không nên vịn vào cái cọc dở tệ này làm cái cớ.

Lộ Ánh Tịch không mở miệng, chỉ nhè nhẹ gật đầu.

Đoàn Đình Thiên cũng không để bụng, tự mình vào trong phòng, chỉ chốc lát sau đã đi ra, cười nói: “Phạm huynh uống thuốc mà như uống rượu ấy, uống ừng ực một ngụm là xong luôn.”

Lộ Ánh Tịch trừng mắt nhìn hắn ta, câu hỏi bỗng thốt ra: “Đoàn công tử am hiểu y thuật, chẳng hay Đoàn công tử có cho rằng dược tính của loại thuốc này quá mạnh hay không?”

Đoàn Đình Thiên không chút cân nhắc mà đã gật đầu: “Pha trộn các loại cỏ độc, quả thật rất mạo hiểm. Có thể thử giảm lượng của các loại cỏ độc, quan sát hiệu quả xem sao.”

Lộ Ánh Tịch trầm ngâm, lại hỏi: “Đoàn công tử kế tục môn phái nào?”

“Không theo môn phái nào cả.” Đoàn Đình Thiên nhún vai nói: “Khi còn nhỏ vì quá buồn chán nên lật xem một ít sách lung tung, cho nên có thể hiểu sơ sài, mỗi thứ một ít.”

Lộ Ánh Tịch mím môi cố nén cười.

“Lộ muội muội không tin?” Đoàn Đình Thiên nhướng mày, bất mãn liếc nàng, “Ta nói đều là lời thật lòng mà.”

Lộ Ánh Tịch không đáp, chỉ nói: “Ngươi vì sao cứ gọi ta là ‘Lộ muội muội’? Ta nhận ngươi làm huynh trưởng từ bao giờ?”

Đoàn Đình Thiên nhếch môi cười đùa không đứng đắn: “Vừa nhìn đã biết nàng nhỏ tuổi hơn, không gọi muội muội chẳng lẽ gọi tỷ tỷ?”

Lộ Ánh Tịch vừa bực mình vừa buồn cười, chưa kịp tiếp lời đã nghe bên trong phòng truyền ra vài tiếng ho khan nặng nề.

“Phạm huynh?” Nàng quay lại nhìn, đã thấy Phạm Thống xuống giường, đi đến đứng trước cửa rồi.

“Lộ huynh? Chớ nghe hắn ta nói bậy.” Giọng Phạm Thống không vui, trợn mắt liếc xéo Đoàn Đình Thiên, rồi mới nói tiếp: “Thân phận người này khả nghi, mặt dày mày dạn muốn ở lại Huy Thành. Lộ huynh không cần phải để ý đến hắn ta.”

“Phạm huynh không biết thân thế của hắn ta?” Lộ Ánh Tịch ngạc nhiên hỏi. Nghe lời nói cùng hành động này, hình như Phạm Thống và Đoàn Đình Thiên có quen biết mà?

Phạm Thống kêu một tiếng đau đớn nói: “Trước đây từng đánh nhau.”

“Phạm huynh nói như vậy thực sự quá khách sáo rồi.” Đoàn Đình Thiên cười tươi như hoa nói xen vào, “Ta và Phạm huynh chính là bạn cùng chung hoạn nạn. Hồi đó Phạm huynh bị người ta truy sát ở Lương Châu, chính ta đã cứu Phạm huynh. Không phải Phạm huynh đã quên rồi chứ?”

“Lương Châu của Lâm Quốc?” Lộ Ánh Tịch trong lòng rùng mình, hồ nghi nhìn hắn ta, “Đoàn công tử là người Lâm Quốc?”

“Đúng thế.” Đoàn Đình Thiên tươi cười như ánh mặt trời chói lọi, ánh mắt mị hoặc lóe lên tia sáng mê người.

Lộ Ánh Tịch chớp mắt, ngữ điệu lạnh nhạt: “Thật thất lễ rồi. Thì ra là hoàng tộc Đoàn thị hạ cố đến Huy Thành.”

Đoàn Đình Thiên vội xua tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ta chỉ là Vương gia trên danh nghĩa thôi, nhàn hạ không có thực quyền. Lộ muội muội đừng quá để ý.”

“Tại sao ta phải để ý?” Lộ Ánh Tịch nở nụ cười như có như không, “Chẳng nhẽ ngươi biết thân phận của ta?” Nhưng có thể thấy, kẻ nào dám cả gan gọi nàng là ‘Lộ muội muội’ thì cũng không phải là người đơn giản.

Đoàn Đình Thiên xòe hai bàn tay, bày ra bộ dạng ngây thơ vô tội: “Nam Cung huynh chỉ có một nữ đồ đệ duy nhất, cho nên không khó để đoán được thân phận của Lộ muội muội.”

Lộ Ánh Tịch gật đầu một cái, không thèm để ý đến hắn ta nữa, quay sang nói với Phạm Thống: “Phạm huynh, ta có chuyện cần trao đổi với ngươi.”

Phạm Thống ngập ngừng đôi chút, nhưng cuối cùng cũng trầm mặc trở về phòng.

Lộ Ánh Tịch cũng đi theo vào phòng, lớn giọng nói vọng ra ngoài, “Đoàn Vương gia, không tiễn.” Nàng không lưu tình chút nào đóng cửa lại.

Đoàn Đình Thiên nhìn cánh cửa chăm chú, sờ sờ mũi suy nghĩ, sau đó biết điều mà bỏ đi.

Trong gian phòng, Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng Phạm Thống, nghiêm túc nói: “Phạm huynh, ngày mai ta sẽ hồi cung. Ngươi nhất định phải quý trọng thân thể của chính mình.”

Phạm Thống giật mình, mi mắt hạ xuống, trầm ngâm không nói.

Lộ Ánh Tịch cũng im lặng nhìn hắn ta, tâm tình xuống thấp. Có phải nàng đã sai rồi không? Đáng ra nàng nên kiên trì phản đối. Cứ coi như thân thể hắn ta tráng kiện, nhưng nhiều lần thử thuốc toàn độc dược, chỉ sợ sẽ tổn hại sức khỏe.

“Phạm huynh, trên người ngươi có chỗ nào bắt đầu cảm thấy bị tê liệt?” Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn hắn ta, thấy hắn ta lại không chịu lên tiếng. Nàng dứt khoát duỗi tay ấn ấn trên cánh tay của hắn ta, “Nếu ngươi không nói, ta sẽ ấn khắp nơi cho ngươi xem.”

Phạm Thống sắc mặt ửng hồng, vội vã tránh xa tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Đùi phải...”

Lộ Ánh Tịch chấn động, tầm mắt chuyển xuống dưới.

Phạm Thống không được tự nhiên liền đưa lưng về phía nàng, tiếng nói khàn khàn: “Chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện cảm giác tê liệt, không có gì đáng ngại.”

Lộ Ánh Tịch mím môi, không nói một lời đã ra khỏi phòng.

Lộ Ánh Tịch đi thẳng một mạch ra khỏi hành quán, đi nhanh về phía doanh y. Có lẽ do nàng đi quá vội, cũng có lẽ do sau giờ Ngọ nắng gắt đến chói mắt, trước mắt nàng bỗng biến thành một màn đen, ngực đập dồn dập đau đớn.

Trước khi ngất đi lần nữa, lòng nàng xẹt qua một ý nghĩ... Có phải bệnh cũ có chuyển biến xấu rồi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.