Ta tin con đã nhìn ra, Văn Gia và tỷ tỷ của A Tuân là thanh mai trúc mã, hai đứa từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, ta cũng xem tỷ tỷ A Tuân như con dâu tương lai của mình.
Hiện giờ con bé không còn, con chịu để chúng ta liên lụy ở lại hầu phủ chăm sóc cho A Tuân sáu năm, sáu năm sau con đã mười chín rồi, có giảm một tuổi thì cũng mười tám, ta đang nghĩ, nếu con cảm thấy Văn Gia không tệ, như vậy ta sẽ để Văn Gia chờ con, sáu năm sau mới cưới con vào cửa, còn nếu con chướng mắt Văn Gia, mợ sẽ giúp con tìm một mối hôn sự tốt, dù thế nào cũng sẽ không bạc đãi con."Một cô nương ôn nhu hiểu chuyện như vậy, Phương thị thật tình ngóng trông có thể cưới vào nhà làm nhị con dâu.Hàm Châu biết Phương thị có ý tốt, đường đường là phu nhân bá phủ, biết rõ thân thế của nàng, lại đồng ý cho nhi tử cưới một cô gái mồ côi như nàng.Nhưng Hàm Châu thật sự không thể gả cho Chu Văn Gia, người trong lòng Chu Văn Gia thích chính là Sở Hạm, đồng thời nàng cũng không có ý gì với Chu Văn Gia cả.Nàng rũ đầu, thấp giọng từ chối: "Mợ, người Gia biểu ca thích chính là biểu tiểu thư, con chỉ là thế thân của cô ấy, đã hưởng thụ sự đối đãi tốt từ cậu mợ và A Tuân rồi, nào có thể lại còn đi đoạt thanh mai trúc mã của biểu tiểu thư được? Hơn nữa, hiện tại con chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho A Tuân thật tốt, còn phải suy nghĩ sau này trở lại hầu phủ làm thế nào để che giấu thân phận, nên không có tâm trí nghĩ đến việc hôn sự nữa.
Mợ vẫn là giúp con khuyên nhủ Gia biểu ca đi, đừng để cho huynh ấy tiếp tục thích sai người, như vậy, con sẽ cảm thấy lương tâm hổ thẹn, không thể đối mặt."Phương thị đã hiểu, cô nương này không thích nhi tử nhà mình, bởi vì không thích mới tìm đủ loại lý do, còn nếu thích, sẽ chỉ ngượng ngùng gật đầu đồng ý."Được, mợ sẽ khuyên thằng bé, không để nó tiếp tục dây dưa với con đâu." Phương thị nắm tay nàng nói.
Là bà đã quá sốt ruột, có lẽ trước tiên nên để hai đứa nhỏ lấy quan hệ biểu huynh muội để làm quen hai năm, biết đâu lâu ngày sinh tình, sẽ có chuyển biến thì sao?Nói xong lời cần nói, Phương thị ra ngoài tìm nhi tử.Trình Ngọc đứng ở trước cửa sương phòng nhìn Ngưng Châu và A Tuân dạy Hắc Hắc Tráng Tráng chạy từ đầu này đến đầu kia, còn thi đua xem ai chạy nhanh hơn, Chu Văn Gia canh giữ bên người A Tuân, giúp cậu bé đem Hắc Hắc đang chạy loạn khắp nơi đuổi về phía trước.
Nghe được phía sau có tiếng bước chân, Trình Ngọc quay đầu lại, phát hiện khóe miệng mợ hơi cong, hắn rũ mi mắt xuống.Phương thị cũng không biết cháu ngoại trai đã đoán được bà và Hàm Châu đơn độc nói cái gì, thấy nhi tử chơi cùng đệ đệ muội muội thật vui vẻ, bà quyết định ăn cơm chiều xong sẽ nhắc nhở nhi tử sau này ở trước mặt Hàm Châu phải thủ lễ, đồng thời quay sang Trình Ngọc nói: "Khó có được cơ hội cả gia đình chúng ta tề tựu đông đủ, Hoài Bích hôm nay con hãy ở lại đi, buổi tối chúng ta cùng ăn bữa cơm đoàn viên."Trình Ngọc không đáp ứng, "Không được, ta còn có việc cần phải đi, nhờ mợ cáo tội với cữu cữu giúp ta."Phương thị còn muốn thuyết phục, nhưng Trình Ngọc đã đi về phía A Tuân, bế tiểu gia hỏa lên nói vài câu, rồi mới dẫn Trần Sóc đi mất.Trên đường, Trần Sóc trộm quan sát hắn, sắc mặt hắn khó coi hơn nhiều so với lúc đến, nếu nói khi tới là gió lạnh, thì lúc này chính là hàn băng, thật sự khiến người hoang mang.
Nhị gia nhà mình cứ y như cái hũ nút, có tâm sự gì cũng đều không nói ra, trước giờ y chỉ có thể căn cứ vào những gì nhị gia trải qua mà suy đoán, nhưng vừa rồi ở thôn trang cũng không có sự tình nháo động gì, vậy rốt cuộc là ai đã khiến nhị gia tức giận đây?Cả đoạn đường đoán già đoán non đều không có kết quả.Trở lại vương phủ, Trình Ngọc trực tiếp đi vào bên trong.Trần Sóc canh giữ ở ngoài, mặt trời nhanh chóng lặn xuống núi, Trường Phong Đường là thị vệ chuyên phụ trách truyền tin vội vàng chạy đến, giao cho y một phong thư.Nhìn thấy chữ viết trên phong thư, vẻ mặt Trần Sóc nghiêm lại, nhanh chóng đi vào, đến trước cửa phòng thấp giọng bẩm báo: "Nhị gia, Liêu Đông có tin tới.""Vào đi."Trần Sóc bước vào.Trình Ngọc mặt không biểu tình ngồi ở án thư, mở phong bì ra xem, sau khi xem xong, ánh mắt liền thay đổi.Sở Khuynh sẽ sớm trở về?Nàng ấy đã chuẩn bị tốt chưa?.