Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 371: Nhất niệm thành ma,nhất niệm thành Phật(phiên ngoại Giang Văn Hiền)




Edit: Linhlady

- -------------------------?

Nửa đời trước của tôi, vô cùng xuất sắc, xuất sắc đến nổi có thể viết một quyển sách mấy ngàn chương.

Thế nhưng, những chuyện sau đó tôi lại dần dần quên mất, cũng không muốn nhớ rõ.

Cứu tiểu gia hỏa chỉ là nhất thời tò mò, lại không nghĩ đến trở thành ràng buộc cả đời của tôi.

Tiểu gia hỏa là một tiểu gia hỏa lạnh lẽo, cô ấy dường như chưa từng cười, cũng nói rất ít.

Tôi biết, đó là bởi vì tiểu gia hỏa không hiểu cách đối nhân xử thế, cô luôn bày khuôn mặt lạnh lẽo, lấy một phương thức không tiếng động như vậy cự tuyệt người khác.

Thế nhưng, tôi không thèm để ý, bởi vì tôi rất nhàm chán, thế giới này, ngoại trừ kiếm tiền, thật sự nhàm chán.

Mà lúc ấy, tôi cảm thấy kiếm tiền nhàm chán.

Cho nên trêu đùa tiểu gia hỏa trở thành lạc thú của tôi, rồi sau đó, tôi mới hiểu được, lạc thú đó là khởi nguồn cho tình yêu.

Tôi yêu tiểu gia hỏa, không biết từ khi nào bắt đầu, chờ ý đến khi thức được, đã là thâm tình.

Thật đúng với câu nói kia "Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*."

*Tình không biết bắt đầu bao giờ, chỉ biết mãi hướng về một người mà say đắm.

Thế nhưng người tôi yêu lại bỏ tôi mà đi.

Tôi biết, tôi nghiệp chướng nặng nề, về sau đã chết chỉ sợ phải xuống mười tám tầng địa ngục, tôi không để bụng những cái đó, cho nên cho dù giải tán hắc bang, tôi cũng không có nghĩ tới chuyện tạo phúc cho nhân loại.

Cho đến khi tiểu gia hỏa rời đi, tiểu gia hỏa có thể tu luyện thành tinh, nhất định là có đại công đức thêm thân, hơn nữa ta loáng thoáng cảm thấy, tiểu gia hỏa sở dĩ chết đi là do cứu một người tội ác ngập trời.

Từ trước tới nay tôi chỉ vì mình mà sống.

Hiện tại ta, tương lai tôi, chỉ vì tiểu gia hỏa mà sống.

Tôi muốn cùng tiểu gia hỏa ở bên nhau, cho dù là kiếp sau, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau nữa, cho dù là một đời tôi đều muốn cùng tiểu gia hỏa ở bên nhau.

Cho nên, tôi phải dùng nửa người sau chuộc tội, tôi được vào đội ngũ đặc thù của quốc gia, trường kỳ sinh hoạt ở mảnh đất nguy hiểm, tiêu diệt một đám người tội ác tày trời, kiến công vô số, nhưng tôi chưa bao giờ yêu cầu thêm công tiến tước, tôi chỉ hy vọng một đời này chuộc xong tội lỗi của tôi, sau đó kiếp sau là có thể cùng tiểu gia hỏa ở bên nhau.

Như vậy, thật tốt, tôi nghĩ như vậy.

Sau lại, có người gọi tôi là "Anh hùng".

Không, tôi không phải anh hùng, tôi chỉ là một người đã làm việc từng tội ác tày trời hiện giờ tới chuộc tội mà thôi, không hơn.

Khi tôi nhìn tiểu gia hỏa ở trạng thái linh hồn, tôi biết, thế giới này còn nhiều chuyện huyền nhuyễn hơn mình tưởng tượng.

Cho nên tôi bái phỏng rất nhiều người đức cao vọng trọng, nghe bọn hắn nói rất nhiều bí tân, khi tôi dần dần già đi, tôi rời khỏi bồ đội quốc gia, xuất gia.

Trụ trì nói lòng tôi có hồng trần, tôi trả lời một câu "Trong lòng tôi chỉ có tiểu gia hỏa."

Người xuất gia, bổn ứng lục căn thanh tịnh, chặt đứt hồng trần. Nhưng mà tôi xác thật khác loại, tất cả mọi chuyện tôi là chỉ là để có thể ở bên tiểu gia hoả, không hơn.

Sống thọ và chết tại nhà, khi linh hồn tôi phiêu đãng ở không trung, lúc ấy, tôi thấy một ánh sáng nhu hoà ôn nhu hỏi tôi: "Nhữ đến đại đạo, lại vương vấn hồng trần chưa xong, không thể phi thăng, nhữ có nguyện vọng? Ngô nguyện chúc ngươi giúp một tay."

Tôi nghe thấy mình nói: "Có, tôi muốn cùng tiểu gia hỏa ở bên nhau."

"Ai, nghiệt duyên a......" Người nọ nói như vậy nói, cùng lúc đó, linh hồn tôi không chịu khống chế hướng nơi nào đó bay đi.

Nội tâm ta một trận kích động, tôi...... Rốt cuộc có thể nhìn thấy tiểu gia hỏa cia tôi sao?

- ------

Edit: Phù!!!!! Lăn lộn bao nhiêu ngày cuối cùng cũng full rồi....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.