Edit: Linhlady
- ------------------------?
Kỳ Thần quan sát sắc mặt của Y Tường Vi, lập tức liền đoán được là do chuyện gì.
Hắn muốn đứng dậy nắm tay Y Tường Vi, lại bởi vì quá mức khẩn trương, lập tức quỳ xuống.
Đầu gối va chạm sàn nhà phát ra một tiếng kịch liệt, nhưng Kỳ Thần một chút cũng không cảm thấy đau, hắn gắt gao nắm lấy tay Y Tường Vi, run rẩy hỏi: “Chúng ta có đứa bé, phải không?”
Y Tường Vi giật giật môi, nàng cả người rét run, cô ấy không muốn thừa nhận, nhưng với tình huống trước mắt cô ấy có thể không nhận được sao.
Cuối cùng, cô ấy vẫn gật gật đầu.
“Nắm thảo! Thần phát triển a!”
“Thật là có đứa bé a!”
“Ta thiên! Bát quái bát quái! Bát quái thật lớn!”
“A a a a! Kích động! Ta thích nhất loại cốt truyện cẩu huyết này!”
“Tiểu Quả Quả nhà ta thật là càng ngày càng uy vũ! Tùy tiện hỏi một câu đã vạch trần sự thật!”
“A a a! Tiểu Quả Quả tiếp tục hỏi!”
“Thật kích động, chuyện cẩu huyết như vậy, lại có thể coi trực tiếp người thật việc thật!”
“Đừng kích động! Tiếp tục xem! A a a a a!”
Mạc Vân Quả cảm thấy người trong phòng phát sóng trực tiếp rất kỳ quái, rõ ràng vấn đề này chính là do bọn họ muốn cô hỏi không phải sao? Như thế nào còn tỏ ra kinh ngạc như vậy?
Kỳ Thần nhận được đáp án của Y Tường Vi, toàn bộ thân thể kịch liệt run lên, sau đó cảm nhận được kinh hỉ thật lớn.
Hắn vùi đầu vào bụng Y Tường Vi, toàn bộ thân thể run lên run lên, phát ra thanh âm kỳ quái, không biết là khóc hay cười.
Y Tường Vi ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Quả, khóe miệng gợi lên một nụ cười thảm đạm.
Đây là bí mật lớn nhất của cô ấy, bây giờ lại bị Mạc Quả Quả phơi bày.
Y Tường Vi nghĩ, chẳng lẽ thật là mệnh của ấy sao? Tại sao lại tàn nhẫn như thế, ngắn ngủi như thế.
“Ha ha ha ha ha ha!” Kỳ Thần đột nhiên ngẩng đầu, bắt đầu điên cuồng phá lên cười.
Hắn gắt gao nắm lấy tay Y Tường Vi, thật lâu không chịu buông ra.
Y Tường Vi sắc mặt tái nhợt, gắt gao cắn môi, nỗ lực không cho mình bật khóc.
Mạc Vân Quả đứng ở một bên, khó hiểu nhìn Kỳ Thần.
Kỳ Thần cười một hồi lâu mới bình tĩnh lại, hắn chậm rãi đứng lên, buông lỏng tay Y Tường Vi ra.
“Đứa bé……” Giọng nói của Kỳ Thần có chút nghẹn ngào, “Ở nơi nào?”
Y Tường Vi cả người run lên, cô ấycảnh giác nhìn Kỳ Thần nói: “Tôi sẽ không nói cho anh.”
Đứa bé là sự tồn tại quan trọng nhất của cô ấy, cô sẽ không giao cho bất kì ai!
Kỳ Thần nhìn phòng bị của Y Tường Vi, trong mắt xẹt qua một tia đau xót, hắn nắm chặt hai tay, nói: “Anh sẽ không thương tổn nó.”
“Nó là con anh, nó đáng giá nhận được thứ tốt nhất.”
Y Tường Vi không nói gì, cô ấy. biết Kỳ Thần nói đúng, đứa bê theo cô chỉ biết chịu khổ, nhưng mà……
Đứa bé là điểm dựa tinh thàn duy nhất của cô ấy, nếu như không có đứa bé, cô ấy không biết làm sao có thể đối mặt với thế giới tàn nhẫn đến cực điểm này.
Kỳ Thần cũng trầm mặc, hắn muốn chăm sóc con, nhưng hắn cũng không nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy.
Mạc Vân Quả nhìn hai người lại không nói lời nào, tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ.
Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ hỏi: “Nếu là con hai người, vì sao không cùng nhau nuôi nấng?”
Những lời này vừa nói ra, Y Tường Vi cùng Kỳ Thần đồng loạt nhìn về phía Mạc Vân Quả.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới cái khả năng này, hoặc là nói, bọn họ đã từng nghĩ tới, nhưng hiện tại bọn họ……
“Hai người thích nhau sao?” Mạc Vân Quả lại hỏi một câu.
Kỳ Thần cùng Y Tường Vi anh nhìn xem tôi, tôi nhìn xem anh, trầm mặc không nói.
Vài giây loại sau, hai người nghe theo nội tâm của mình, không hẹn mà cùng lên tiếng.
“Ừm.”
- ------