Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 238




Edit:Linhlady

"Nha nha nha! Không hiểu tại sao nhìn hai người tiếp xúc với nhau lại cảm thấy đáng yêu nhỉ?!"

"Thông qua chuyện này, ta học được một kỹ năng."

"Kỹ năng gì? Tò mò!"

"Có người không đồng ý yêu cầu của mình, ta đây liền chọc chọc chọc! Ha ha ha! Có phải rất lợi hại hay không! Ta chọc! Ta chọc! Ta chọc chọc chọc!"

"Không biết vì sao...... Không hiểu sao ta lại nghĩ tới một thế giới mà mình từng xem...... Sau đó không hiểu sao ta...... Đen tối."

"Không cần ô, muốn ưu nhã!"

"A a a! Không cần đem đề tài lái sang chuyện khác! Chúng ta đến xem nhân vật chính —— Dung Tu!"

"Dung Tu có cái gì đẹp? Còn không phải là một đại thúc lôi thôi sao?"

"Lầu trên có thể ngươi đã nói sai rồi, ta xem Dung Tu này hẳn là cái đại soái ca!"

"Vì sao lầu trên lại có suy nghĩ như vậy?"

"Ta nói là do trực giác của một nhan khống ngươi tin không?"

"Cút xéo!"

Phòng phát sóng trực tiếp lại khôi phục sức sống như xưa, Đoàn Tử nhìn nhân số khán giả, yên lặng đau lòng một chút, sau đó nó nắm chặt tay của mình, làm bộ dáng phấn đấu, hừ! Một ngày nào đó những người rời đi nhất định sẽ hối hận!

Đoàn Tử "Hùng tâm tráng chí" Mạc Vân Quả cũng không biết, cô đang quan sát Dung Tu, nghĩ bắt đầu từ đâu dạy dỗ hắn.

Nếu muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, giá trị vũ lực là chuyện tất yếu không thể thiếu.

Mạc Vân Quả nghĩ, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu hẳn là đề cao giá trị vũ lực của Dung Tu, muốn nâng cao giá trị vũ lực cách tốt nhất là nâng cấp.

Mạc Vân Quả vô cùng thông minh, trong thời gian ngắn đã có thể nắm được toàn bộ quy tắc trò chơi.

Cô biết, cô không giống Dung Tu, Dung Tu có thể tăng lên cấp bậc cao thì giá trị vũ lực mới theo đó nâng lên, còn về phía cô, ừm.... Cô đã là mạnh nhất.

Dung Tu gọi một tiếng sư phụ xong lại cảm thấy hối hận, nhưng suy nghĩ lại, lại không thấy có gì đáng bận tâm.

Cũng chỉ là gọi một cô gái là sư phụ mà thôi, so với chuyện này hắn không phải đã phải làm không ít chuyện nhục nhã hơn không phải sao?

Dung Tu thở dài một hơi, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi.

Mạc Vân Quả nơi nào sẽ co hắn nghỉ ngơi, cô chọc chọc Dung Tu nói: "Đi thăng cấp."

Dung Tu:...... Vì sao lại chọc chọc! Không biết rất đau sao!

Dung Tu nổi giận đùng đùng mở to mắt, nhưng ở tiếp xúc với đôi mắt của Mạc Vân Quả, lập tức quẫn bách.

Thôi, hôm nay tâm tình hắn tốt, không so đo với cô.

Dung Tu xoay mình sang nơi khác, nói thầm nói: "Không đi."

Mạc Vân Quả nhìn Dung Tu đưa lưng về phía mình, nghiêng đầu nghĩ đối sách.

Một lát sau......

Dung Tu đứng phắt dậy, che mông, nghiến răng nghiến lợi.

Cái cô gái đáng chết này, không phải nói cô không cần chọc sao! Rất đau có được không!

Mạc Vân Quả vừa lòng gật đầu, đồ đệ của mình thật nghe lời.

Bởi vì Dung Tu chỉ là cấp 10, cho nên Mạc Vân Quả dẫn hắn đi tới khu quái cấp 15, chỗ này giúp hắn tăng rất nhiều giá trị kinh nghiệm.

Dung Tu nhìn bầy sói trước mặt, che mông lại chạy tán loạn khắp nơi.

Cô gái đáng chết, hắn đánh không lại những con sói đó a a a a!

Mạc Vân Quả nhìn Dung Tu trốn đông trốn tây, không hiểu vì sao hắn muốn chạy trốn, rõ ràng những con sói kia rất yếu mà.

Ánh mắt Mạc Vân Quả dừng ở bàn tay trống trơn của Dung Tu, cô nghĩ, hắn cần một món vũ khí.

Cô phất tay một cái, những con sói đó trong nháy mắt biến thành đạo bạch quang.

Dung Tu:...... Cô gái này...... Thật cường!

"Đồ đệ, đi theo ta."

Mạc Vân Quả tính toán mang theo Dung Tu đi tìm vũ khí, theo tư liệu cô phân tích, trong đào hoa thôn này có một tông sư chế tạo vũ khí, vừa vặn có thể để hắn ta chế tạo cho đồ đệ cô một vũ khí vừa tay.

- ------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.