Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 177




Edit: Linhlady

Phòng phát sóng trực tiếp liêm tiếp xuất hiện các loại bi ai cho người vạm vỡ, mà Hách Trường Nhạc lại có tâm tình khác.

Hắn tuy rằng cảm giác được có điểm lạnh, nhưng không hề liên tưởng đến trên người Mạc Vân Quả.

Hắn lôi cánh tay Mạc Vân Quả, muốn đi khỏi đây.

Mà lúc này, người vạm vỡ đã dẫm hơn mười chiếc vòng cổ, cùng với tiếng cười to kiêu ngạo của hắn ta, xen lẫn tiếng khuyên bảo của cảnh sát.

Mạc Vân Quả bắt lấy tay Hách Trường Nhạc đang cầm tay mình, bỏ ra.

Sau đó……

Hách Trường Nhạc hoảng sợ phát hiện, tiểu mỹ nữ không thấy đâu!

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có cơn gió xẹt qua, sau đó liền nghe thấy được một tiếng thê lương kêu thảm thiết.

Mọi người tìm theo tiếng kêu nhìn lại, liền phát hiện một cô gái mặc váy nữ sinh bắt lấy người vạm vỡ chân, một quyền một quyền đạp lên.

Một khắc kai, bọn họ giống như nghe thấy được thanh âm xương cốt vỡ vụn……

“A a a a! Cứu mạng a! Cảnh sát nhanh lên tới cứu tôi a!”

Người vạm vỡ thê thảm kêu, một tiếng so một tiếng lại càng thê lương hơn, đan xen lẫn thống khổ.

Mạc Vân Quả cảm giác một quyền một quyền nện xuống, cô có thể cảm giác được người vạm vỡ xương cốt toàn nát, cho dù là vậy, cô cũng không có ý định dừng tay lại.

Hành động đầu tiên khi Hách Trường Nhạc phản ứng lại là chạu nhanh lại kéo Mạc Vân Quả lại, lại bị cô đấm cho một cái.

Bị đấm - Hách Trường Nhạc:…… Tiểu mỹ nữ ăn kích thích tố sao! Sức lực cư nhiên lớn như vậy!

Hách Trường Nhạc nhìn hai chân tên kia đã sắp không chống đỡ được, cho hắn ta một ánh mắt đồng tình, gia hỏa này như thế nào đắc tội tiểu mỹ nữ……

Lúc này, cảnh sát cũng nhanh chóng chạy lại, kéo tên cướp ra.

Mất đi mục tiêu Mạc Vân Quả dừng động tác lại, cầm một cái vòng cổ đã không ra hình dạng, nhìn Hách Trường Nhạc.

“ Tôi.”

Mạc Vân Quả im lặng nhìn Hách Trường Nhạc, vô luận là ánh mắt, hay là ngữ khí, đều để lộ ra một tia ủy khuất.

Hách Trường Nhạc:…… Phong cách không cần lập tức thay đổi quá nhanh được không! Hắn tiếp nhận không nổi a!

“…… Phốc, tiểu Quả Quả tiểu ủy khuất……”

“A a a! Người vạm vỡ kia đã không có một cây xương cốt hoàn hảo! Toàn nát, tiểu Quả Quả nhà ta quả nhiên hung mãnh a!”

“Khó có thể tin chính là, cư nhiên không có lưu một giọt máu 2333333”

“Khụ khụ…… Cho nên không cần cùng tiểu Quả Quả nhà ta tranh đồ, nếu không…… Ha hả”

“Các ngươi xem biểu tình của Hách Trường Nhạc, ân…… Cảm giác hắn mở ra cách cửa của thế giới mới.”

“Ha ha ha! Không biết vì sao, thật muốn cười.”

“Ta nghĩ, này Hách Trường Nhạc hẳn sẽ không lại nói phải bảo vệ tiểu Quả Quả nhà ta linh tinh nữa đi?”

“Chỉ cần hắn có chỉ số thông minh bình thường, ta tưởng hẳn là sẽ không……”

“ Thế nhưng không nhất định a 233333 ta cảm thấy thiếu niên này tâm rất lớn đó!”

“Đơn giản mà nói, chính là thiếu tâm nhãn đó ~”

Hoàn toàn không biết bị người khác đánh giá là thiếu tâm nhãn Hách Trường Nhạc ngốc lăng nhìn Mạc Vân Quả, hắn ý thức được, ừ…… Tiểu mỹ nữ nói là sự thật, bằng bản lĩnh của hắn, hiện tại còn đánh không lại cô.

Làm một người con trai, không biết làm sao lại thấy thẹn!

Không không không! Một chút cũng không cảm thấy thẹn! Tiểu mỹ nữ khẳng định là ăn thuốc tăng lực! Mới không phải hắn không được đâu!

Nam nhân không thể nói chính mình không được! Đúng! Chính là như vậy!

Hách Trường Nhạc vì chính mình cố khuyến khích một phen lúc sau, liền giúp đỡ Mạc Vân Quả thu thập vòng cổ vàng.

Nhưng mà……

Mạc Vân Quả một tay chụp được tay Hách Trường Nhạc, nhìn chằm chằm hắn, của tôi! Đây là của tôi!

Hách Trường Nhạc giật giật khóe miệng, nhìn bàn tay đỏ một mảnh, khóc không ra nước mắt……

- ------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.