Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 127




Edit: Linhlady

Lúc này Đào Ngải Linh làm sao còn tâm tư đặt ở trên người Mạc Vân Quả, mỗi tuần cô ấy chỉ có hai lần thấy Bạch Hiên, qua ngày hôm nay, có lẽ phải mấy ngày sau mới có thể gặp lại.

Đào Ngải Linh hận không thể đem ánh mắt đều dính ở trên người Bạch Hiên, làm gì còn thời gian để ý cảm nhận của chó nhỏ trong ngực?

Huống hồ...... Chàng trai nhà cô ấy còn chưa từng ôm cô ấy đâu! ╭(╯^╰)╮

Bạch Hiên thấy Mạc Vân Quả chủ động chạy tới bên người cô giáo,chỉ có thể cảm thán, mị lực của cô giáo quá lớn mà thôi.

Hắn lại cùng Đào Ngải Linh nói chuyện, Mạc Vân Quả cũng nghiêm túc lắng nghe.

Bởi vì theo như lời Bạch Hiên nói, đều là một ít tri thức học thuật tính, trong đó còn bao gồm thực nghiệm trước kia Mạc Vân Quả đã từng đã làm.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến lúc Đào Ngải Linh phải về.

Thời điểm Đào Ngải Linh đi, cho dù vạn phần không muốn, nhưng cô ấy cũng biết, mình không có lý do để ở lại đây.

Đào Ngải Linh đem Mạc Vân Quả ôm tới bên cạnh Bạch Hiên đặt cô vào ngực hắn, khi hai cánh tay tiếp xúc với nhau, thân thể cô ấy hơi run lên, ánh mắt lóe lóe.

Thân thể hắn, thật lạnh......

Sau khi Đào Ngải Linh, cả căn phòng to như vậy chỉ còn Bạch Hiên cùng Mạc Vân Quả.

Cơm chiều sẽ có giúp việc đặt bên ngoài cửa phòng, sau đó Bạch Hiên tự mình đi lấy.

Hắn tuy rằng mù, nhưng ở trong phòng lại rất tự nhiên, một chút cũng không không có dáng vẻ người mù.

Mạc Vân Quả ghé vào trong lòng ngực hắn, nhìn động tác của hắn, đôi mắt ngây thơ mở to liên tục chớp chớp, không biết suy nghĩ cái gì.

Khuôn mặt Mạc Vân Quả vốn dĩ là núi băng ngàn năm,mặc dù bây giờ ở trong thân xác chó nhỏ, bản tính này cũng không dễ dàng thay đổi.

Nhưng là bởi vì chó con thật sự là quá nhỏ, không nhìn ra được sắc thái khác nào, nhưng thật ra có vẻ Mạc Vân Quả có vài phần đặc biệt.

Bạch Hiên im lặng ăn cơm, hắn cũng không biết chó nhỏ thì sẽ ăn cái gì, cho nên chỉ có thể đặt một ít sữa bò ở trên sàn cho nó.

Mạc Vân Quả nhìn sữa bò trước mặt, vươn tay muốn cầm nó.

Nhưng mà......

"Loảng xoảng" một tiếng, chén vỡ, sữa bò trong nháy mắt liền chảy trên sàn nhà, chảy lan ra sàn một mảng lớn, nhìn qua có phần dơ bẩn.

Thời điểm Bạch Hiên nghe được thanh âm thì sửng sốt, hắn đại khái cũng đoán ra được xảy ra chuyện gì đó, không biết ngón tay vào đâu, lập tức có người tiến vào thu dọn.

"Các người chuẩn bị một chút đồ ăn cho Linh nhi được không?" Bạch Hiên phi thường lễ phép dò hỏi.

Người giúp việc sửng sốt hỏi: "Thiếu gia, Linh nhi là?"

Bạch Hiên đôi tay đem Mạc Vân Quả bế lên, nói: "Chính là nó."

"Được, chúng tôi đi chuẩn bị ngay." Người giúp việc nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, cung kính cong lưng nói, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.

Mạc Vân Quả bị đôi tay Bạch Hiên ôm, cảm thấy có chút ngứa, nó giật giật thân mình, lại bị Bạch Hiên ôm càng chặt.

"Em a, liền biết nghịch ngợm, nếu là ngã xuống thì làm sao bây giờ?"

Âm thanh trong trẻo ở trong phòng vang lên, trả lời hắn chỉ có một tiếng nức nở của chó nhỏ.

Bạch Hiên khẽ lắc đầu cười cười, không có nói cái gì nữa.

Hiệu xuất của bọn họ rất nhanh, cũng may có nhân tính không có cho Mạc Vân Quả thức ăn chó gì đó, chỉ là cho nó một ít sữa bò, còn có vài cái bánh quy cấp bóp nhỏ.

Ăn uống no đủ, lúc sau, Mạc Vân Quả liền suy nghĩ làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.

Mà Bạch Hiên lại mở ra máy tính, ngón tay ở trên bàn phím bay múa, không biết đang mân mê thứ gì.

Mạc Vân Quả nhìn trên màn hình máy tính đang gõ ra số hiệu, càng xem, biểu tình trên mặt càng lạnh lẽo......

- ------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.