Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 112




Edit: Linhlady

Hiên Viên Mặc khẽ thở dài một hơi, xem ra Thân Thân của hắn là một tiểu tham ăn nha!

Hiên Viên Mặc đi qua, ngồi ở bên cạnh Mạc Vân Quả, chọc chọc quai hàm phồng lên của nàng nói: "Nàng ăn thì tốt rồi."

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua bàn điểm tâm đầy, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên một biên độ nho nhỏ, lại làm Hiên Viên Mặc nhìn đến ngây người.

Hiên Viên Mặc vẫn luôn biết, Thân Thân của hắn sinh ra rất xinh đẹp, không phải thân xác túi da này, mà là linh hồn của nàng.

Gương mặt vốn dĩ lạnh lẽo đột nhiên hòa tan, tuy rằng gần chỉ là biên độ nhỏ không thể nhỏ hơn, nhưng vẫn như cũ có thể khiến trái tim Hiên Viên Mặc kịch liệt nhảy lên.

Đó là tình yêu, không biết khi nào, hắn đã yêu nàng sâu như vậy.

Có lẽ là ở thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ là sau khi chung đụng, càng có lẽ, ở thật lâu thật lâu lúc trước, lâu đến nỗi ký ức của hắn đã mơ hồ, lại vẫn cứ nhớ rõ dáng vẻ nho nhỏ của nàng......

Hiên Viên Mặc biết, từ đây về sau, hắn triệt triệt để để hãm sâu vào đây.

Hiên Viên Mặc khẽ cười một tiếng, vô cùng ôn nhu đem Mạc Vân Quả ôm vào trong lòng, vuốt ve tóc nàng.

Mà Mạc Vân Quả mới vừa lại ăn một cái bánh đậu xanh:...... Bánh đậu xanh phải bị bẹp rồi!

Hiên Viên Mặc không hề hay biết nội tâm Thân Thân của hắn ra sao, hắn ôm thân thể của nàng, chỉ cảm thấy mềm mại, ừm...... So trong tưởng tượng xúc cảm càng tốt!

"Thân Thân, chúng ta ngủ đi!"

Hiên Viên Mặc hưng phấn nói, chỉ cần tưởng tượng đến có thể ôm thân thể nhuyễn manh của nàng, hắn cảm thấy mình có thể ngủ một năm!

Mạc Vân Quả:...... Nàng còn không có ăn xong đâu!

Hiên Viên Mặc thấy Mạc Vân Quả không có trả lời, liền cho rằng nàng cam chịu đề nghị của mình, lập tức ôm nàng, đi về phía giường ngủ.

Mạc Vân Quả bị Hiên Viên Mặc ôm vào trong ngực, ánh mắt lại dừng lại trên bàn điểm tâm kia, trên mặt hiện lên một tia nho nhỏ ủy khuất cùng đau lòng.

Nàng còn không có ăn xong đâu......

Hiên Viên Mặc đem Mạc Vân Quả ôm tới trên giường, sau đó thay nàng cởi áo ngoài.

Có thể ôm nàng, Hiên Viên Mặc liền cảm giác được máu toàn thân chảy đến một vị trí không thể nói rõ, hắn âm thầm chửi mình cầm thú, dùng rất nghị lực lớn mới bình tĩnh trở lại.

Cởi bỏ áo ngoài, lộ ra áo lót quần lót bên trong, đến nơi này, Hiên Viên Mặc cũng không dám cởi tiếp.

Thật sự là ánh mắt Thân Thân nhìn hắn đầy vô tội như vậy, sẽ làm hắn cảm thấy mình chính là một tên mặt người dạ thú!

Hiên Viên Mặc chỉ cởi một cái áo ngoài, sau đó đi tới bên trên giường, ôm Mạc Vân Quả.

Mà Mạc Vân Quả nửa ghé vào trên người Hiên Viên Mặc, ánh mắt lại là xuyên thấu tấm bình phong thật giày, nhìn một nơi không biết tên nào đó.

Nhìn theo ánh mắt Mạc Vân Quả, tâm Hiên Viên Mặc lộp bộp một tiếng, luôn cảm thấy mình đã quên chuyện quan trọng gì đó!

Mạc Vân Quả cũng không nói lời nào, cứ như vậy mở mắt thật to, lẳng lặng nhìn chỗ nào đó.

Mà Hiên Viên Mặc cứng đờ xoay đầu, theo ánh mắt Mạc Vân Quả nhìn lại.

Nếu...... Hắn không có nhớ lầm, nơi đó......

Là vị trí bàn điểm tâm đi!

Làm sao hắn lại quên chuyện quan trọng như vậy! Thân Thân của hắn còn không có ăn xong, vậy mà hắn dám ôm nàng đi ngủ! Quả thực tội ác tày trời!

Tội ác tày trời - Hiên Viên Mặc vô cùng thức thời bế Mạc Vân Quả lên, ừm...... Ôm nàng lại bàn, để cho nàng tiếp tục ăn.

Mạc Vân Quả cắn một miếng bánh đậu đỏ, quai hàm phồng lên, ánh mắt nhìn Hiên Viên Mặc có một chút độ ấm......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.