Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 77




Edit: Linhlady

Ngày hôm sau, khi Mạc Vân Quả vừa mới tỉnh lại, đã nghe thấy Đoàn Tử liên tục lặp lại một câu.

"Một tấn linh dịch ngàn năm!!! Một tấn linh dịch ngàn năm!! Một tấn linh dịch ngàn năm!!!"

Mạc Vân Quả nghe thế, chỉ cho rằng Đoàn Tử đột nhiên động kinh, cũng không có thèm quan tâm nó đang nói gì.

Từ trước tới giờ cô cũng không quan tâm đến đánh thưởng, cho nên cô cũng bỏ lỡ lý do Đoàn Tử đột nhiên động kinh.

Mạc Vân Quả đơn giản rửa mặt một chút, sau đó khoan thai đi xuống dưới lầu.

Diệp Lãng đang ăn bữa sáng, nhìn sang Mạc Vân Quả đang đi xuống lầu, hắn liền nói: "Lại đây ăn cơm đi, ăn xong tôi đưa cô về nhà."

Mạc Vân Quả đi qua đi ngồi xuống, đoan đoan chính chính ngồi, cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Diệp Lãng.

Diệp Lãng đang ăn trứng ốp, cảm giác được có một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, động tác cắn trứng của hắn dừng lại.

Diệp Lãng nhìn về phía Mạc Vân Quả, phát hiện ánh mắt của cô nhìn mình vô cùng lạnh lẽo, giống như như hắn đã làm sai chuyện gì đó......

Diệp Lãng:...... Luôn cảm thấy có một ngày hắn sẽ bị cô nhìn chằm chằm mà chết!

Hắn thật sự là bị Mạc Vân Quả nhìn chằm chằm có chút bất đắc dĩ, hắn buông nĩa, xoa xoa huyệt Thái Dương nói: "Cô nãi nãi của tôi ơi, cô muốn thế nào?"

"Tôi không muốn về." Mạc Vân Quả nói trắng ra, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, như vậy nhất định phải đi theo mục tiêu nhiệm vụ.

Diệp Lãng xoa xoa tóc nói: "Vậy cô nói cô không muốn quay về cô thì muốn làm gì?"

"Đi theo anh." Mạc Vân Quả không chút nào che dấu mục đích của mình, nhưng mà những lời này vào trong tai Diệp Lãng lại thay đổi thành ý nghĩ khác.

"Tôi nói tiểu muội muội nha, ca ca không thích loại hình mẫu như em, ca ca thích chính là cái loại nguyệt hung đại ngốc nghếch, biết không?" Diệp Lãng xoa xoa đầu Mạc Vân Quả nói.

Còn đừng nói, Mạc Vân Quả tẩy đi lớp trang điểm, lộ ra khuôn mặt thanh tú, hơn nữa kết hợp với cặp mắt thuần tịnh kia, nhìn như thế nào cũng giống đứa bé gái chưa trải sự đời.

Tuy rằng Diệp Lãng tự nhận là chính mình không phải người tốt đẹp gì, nhưng cũng không có biến thái đến nỗi ngay cả đứa bé cũng không tha.

Mạc Vân Quả căn bản là không nghe hiểu Diệp Lãng đến tột cùng đang nói cái gì, thích là cái gì vậy? Đây là từ ngữ mà Mạc Vân Quả chưa từng biết đến.

Mạc Vân Quả chỉ biết là, nhiệm vụ = Diệp Lãng = cần thiết phải đi theo hắn!

"Oh" Tuy rằng nghe không hiểu lắm, nhưng cứ đáp một tiếng vậy hẳn là không có vấn đề gì đi? Đây là ý tưởng trong đầu của Mạc Vân Quả.

Nhưng mà qua đầu óc của Diệp Lãng lại là: Ta chết! Cô gái nhỏ này si mê mình vậy sao! Mình đã nói đến như vậy rồi! Còn muốn đi theo mình?!

Nếu để người trong phòng phát sóng trực tiếp biết được suy nghĩ chân thật của Diệp Lãng, khẳng định sẽ nói: Thiếu niên, não bổ là bệnh, phải trị a!

Diệp Lãng nhìn bộ dáng kiên trì của Mạc Vân Quả, đột nhiên lại thấy hứng thú, hắn thật muốn nhìn xem cô gái này có thể kiên trì được bao lâu!

"Được, nếu cô thật sự muốn đi theo, như vậy cô cứ đi theo đi! Không cần hối hận nha!"

Nói xong câu đó, Diệp Lãng xiên chiên trứng, một ngụm nuốt vào, khóe miệng nhếch lên cười vô cùng *****.

Mạc Vân Quả nghe được Diệp Lãng đồng ý cho cô đi theo, mới bằng lòng đi ăn sáng.

Thật ra, cho dù Diệp Lãng không đồng ý, thì cô cũng sẽ đi theo hắn.

Chẳng qua, trước khi làm việc phải hỏi ý kiến người khác trước, như vậy tỏ vẻ lễ phép.

Ừm...... Đây là di đại thúc Diệp Hiên trong phòng phát sóng trực tiếp nói.

Diệp Hiên không biết Mạc Vân Quả hoàn toàn hiểu lầm ý của hắn, ý của hắn là khi muốn cướp của người khác phải trước hết phải biết được thực lực của đối phương!

Vô luận như thế nào, Mạc Vân Quả cuối cùng đi theo đúng phương hướng...... Ừ...... Nhìn qua đây là phương hướng phát triển tốt......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.