Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 72: Phiên ngoại Ngải Sâm




( "Tất cả không giết được ta chỉ khiến ta càng cường đại hơn" trích Ngãi Sâm)

Edit: Linhlady

Nhặt được tiểu giống cái là chuyện ngoài ý muốn, mà cái chuyện ngoài ý muốn này lại thay đổi cả cuộc đời ta.

Dĩ nhiên lúc đó ta sẽ không thể nào tưởng tượng được thay đổi sau này của ta.

Đây là tiểu giống cái bạo lực nhất ta từng thấy, nhưng cũng là tiểu giống cái hoàn mỹ nhất.

Trong cả cuộc đời dài sau này, ta không còn gặp người nào hoàn mỹ như thế nữa.

Tuy rằng tiểu giống cái luôn bày ra vẻ mặt lạnh lẽo, trong miệng phun ra không phải là lời hay ý đẹp gì, nhưng ta cảm thấy bất kể là ai cũng không thay thế được nàng.

Sau đó ta cùng một thú nhân khác nói chuyện về tiểu giống cái, bọn họ trêu chọc ta có phải thích tiểu giống cái hay không.

Ta luôn cười trả lời, không, ta cũng không thích nàng.

Ta biết tình cảm của mình với tiểu giống cái nghĩa là gì, nó tuyệt đối không phải tình yêu, càng nhiều hơn, là một loại cảm kích, nhưng mà cảm kích này lại pha lẫn hận ý.

Ta không biết cái chết của ca ca có quan hệ với nàng hay không, nhưng khi nàng xuất hiện, đã đánh vỡ cuộc sống bình thản bấy lâu nay của ta là thật.

Ta đã từng luôn là yếu đuối nhát gan, có đôi khi thậm chí ta suy nghĩ, có phải hay không Thần Thú ghen ghét tài năng ta, cho nên mới làm tính cách của ta yếu đuối như thế.

Nhưng mà sự thật chứng minh ta xác thật chỉ là suy nghĩ nhiều, ở một khắc khi ta biết mình mất thần hồn, nội tâm ta cũng rất nôn nóng.

Cũng chính một khắc kia, ta mới bắt đầu nhìn thẳng vào chính mình, ta bổng nhận ra một chuyện, ca ca không thể bên ta cả đời, một khi hắn rời xa ta, như vậy cái chờ đợi ta chính là vực sâu vạn trượng.

Ta không thể lùi bước, hơn nữa cũng không có con đường nào cho ta lùi bước.

Ta lặng lẽ tìm hiểu nơi xảy ra chuyện năm đó, hơn nữa làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng mà ta không nghĩ tới vận khí của ta lại tốt như vậy, mới một lần đã gặp mãnh thú kia.

Ta quá yếu ớt, ở nó hạ một đòn công kích, ta vốn dĩ mình sẽ kết thúc sinh mệnh ở đây, không ngờ ca ca lại xuất hiện.

Ta nhìn thấy ca ca cùng nó đối đầu, ta nghe được ca ca kêu ta chạy mau, giống như cha mẹ ta nhiều năm trước, ta cảm nhận được máu của ca ca máu bắn ở trên mặt ta, ta thấy được nó móc tim ca ca ra, không chút nào để ý vứt bỏ.

Một khắc kia, hận ý ngập trời càn quét trái tim ta, chờ ta lại lần nữa phục hồi tinh thần lại, chỉ có thi thể của mãnh thú cùng thi thể ca ca ta......

Một khắc kia, ta cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ.

Đúng vậy, ca ca đã từng là cả bầu trời của ta, bây giờ bầu trời ấy không còn, ta phải đi về đâu?

Ôm thi thể ca ca về tới sơn động, hai mắt ta đẫm lệ mơ hồ ôm tiểu giống cái khóc suốt một đêm, thẳng đến khi ta lâm vào hôn mê.

Ngày trôi qua nhày, hiện giờ ta đã nhớ không được.

Ta giống như làm ra chuyện không tốt với tiểu giống cái, cho nên nàng rời đi, vĩnh vĩnh viễn viễn rời đi.

Ta trí nhớ dần dần lui tán, trước kia luôn luôn nhớ tới tiểu giống cái, nhưng đến bây giờ, số lần có thể nhớ tới tiểu giống cái có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ta sợ có một ngày, ta sẽ quên tiểu giống cái.

Ta cầm bút viết một truyện xưa về tiểu giống cái, ghi lại toàn bộ thời gian ta cùng nàng trải qua?

Giống như ở rất nhiều rất nhiều năm trước, ta đứng ở bức tượng rồng, nhìn sắc mặt lạnh lẽo của tiểu giống cái, cười đến dị thường càn rỡ, lúc ấy có thú nhân nói với ta.

Chính là vì sao, ta lại nhớ rõ mình lại khóc đây?

Cho nên a, thứ gọi là hồi ức này là không đáng tin a......

Viết đến đây, ta lại quay đầu đi xem nội dung phía trước, trong lòng lại cảm thấy thương cảm.

Tiểu giống cái, nàng là ai?

Vì sao ta một chút cũng không có ấn tượng nhỉ?

Bên nhau bao lâu mà khiết ta dành một trăm tám mươi năm nhớ...

- ------

Edit: Haiz...nam chính ơi a ở đâu?????


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.