Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 54




Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả nghe âm thanh đánh thưởng, tâm tình mới hòa hoãn một chút.

Cái phòng phát sóng trực tiếp này thật đúng là hữu dụng, ở trong lòng cô âm thầm nghĩ như thế.

Mạc Vân Quả lấy gói gia vị thập toàn thập mỹ ra.

Tức khắc, thanh hương tỏa bốn phía, một loại mùi hương độc đáo tỏa ra khắp sơn động, có xu hướng khuếch tán ra ngoài.

Tần suất Ngải Sâm nuốt nước miếng càng thêm nhanh, hu hu hu...... Thật muốn ăn!

Mạc Vân Quả ngửi được mùi hương này, vừa lòng gật đầu, cô lấy một đôi đũa, gắp một miếng khoai tây, thổi rồi bỏ vào miệng.

Ừm...... Hương vị không tồi!

Mạc Vân Quả bắt đầu vui vẻ ăn, đáng thương cho Ngải Sâm mắt trông mong nhìn Mạc Vân Quả, đã vậy cũng không dám lại gần gắp ăn.

Chờ đến khi Mạc Vân Quả ăn không sai biệt lắm, Ngải Sâm mới đáng thương hề hề nói: "Tôi có thể ăn một chút không?"

Mạc Vân Quả gật gật đầu, cô cho rằng Ngải Sâm sẽ chủ động ăn, lại không có nghĩ đến hắn vẫn luôn chờ mình ăn xong.

Xem ra, người này vẫn là có chỗ đáng khen. Mạc Vân Quả âm thầm nghĩ.

Ngải Sâm:......Ta chỉ là sợ lại bị ngươi đánh thôi!

Tiếp theo, Mạc Vân Quả lại lợi dụng gia vị thập toàn thập mỹ làm một ít đồ nướng, thêm một vài món ăn khác.

Mà hôm nay trong bộ lạc đúng là bị dày vò không ít, bọn họ ngửi thấy một mùi hương rất lạ, lần theo hương thơm đó lại phát ra từ nhà Ngải Sâm.

Nghĩ ngày thường bọn họ đều không thân thiết với Ngải Sâm, bọn họ cũng ngượng ngùng đi hỏi, chỉ có thể một bên trông chờ, một bên ngửi hương thơm, chịu dày vò.

Mà theo thời gian trôi đi,mà mùi hương kia, theo thời gian không chỉ không nhạt đi mà còn nồng đậm hơn, cuối cùng có người nhịn không được.

Trong đó có hai người phụ nữ đã già, thương lượng một chút, quyết định tới hỏi Ngải Sâm mọi chuyện là như thế nào.

Thời điểm hai người họ bước vào sơn động, Mạc Vân Quả cùng Ngải Sâm đã vào trạng thái no nê.

Trong nồi còn có chút ăn không ăn hết, Ngải Sâm vừa thấy hai người đến, ngay lập tứ nhiệt tình đi lên đón tiếp.

Hai giống cái ăn một lần, tức khắc lão lệ tung hoành, Thần Thú tại thượng, hai người còn chưa được ăn món nào ngon như vậy!

Mạc Vân Quả không hiểu được hành vi của bọn họ, nhưng cô lại không thích mở miệng nói chuyện, cho nên chỉ đợi ở một bên nhìn Ngải Sâm.

Thật ra Ngải Sâm rất ít khi tiếp xúc với người trong tộc, tuy rằng là thú nhân, nhưng vẫn không dám ra ngoài săn thú, chỉ dựa vào anh trai hắn.

Ở thế giới này, tự nhiên là cường giả vi tôn, đồ ăn là lớn nhất.

Ngải Sâm cũng biết người trong tộc cũng không thích hắn, nhưng hiện tại hắn lại nhiệt tình đối đãi hai người bọn họ.

Hai cái giống cái ăn xong, lúc sau, sôi nổi hỏi đây là cái gì, sao lại ăn ngon như vậy.

Ngải Sâm khó xử nhìn Mạc Vân Quả, hắn không biết nên trả lời như thế nào.

Mạc Vân Quả tiếp thu ánh mắt của Ngải Sâm, chỉ là lãnh đạm nói một câu, "Ăn."

Hai giống cái:......

Ngải Sâm bất đắc dĩ, chỉ có thể đem các loại cây cỏ trong túi đay ra cho hai người xem.

Vừa nhìn thấy mọi thứ, hai người đều kinh ngạc, mấy thứ này có thể ăn? Thần Thú tại thượng, nếu mấy thứ này có thể ăn, như vậy mùa đông năm nay các nàng lại có thêm thức ăn rồi!

Các nàng vội vàng cáo biệt Ngải Sâm, nhanh chóng nói với những người còn lại trong tộc, chạy về phía rừng rậm bên ngoài bộ lạc, tìm kiếm đồ ăn, cũng không hề có ý định mang Ngải Sâm đi cùng.

Ngải Sâm nhìn bóng dáng hai người, trong mắt xẹt qua một tia ảm đạm, sau đó hắn lại cười khổ một tiếng, thu hồi tâm tình mất mát.

Mạc Vân Quả đem tất cả mọi chuyện thu vào mắt, khó hiểu nhìn Ngải Sâm, vì sao Ngải Sâm, sẽ đột nhiên khổ sở?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.