Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2449: 2449: Phàm Nhân Ngoại Truyện 2




“Không sai, vãn bối hiện đã tu luyện thành công toàn bộ phần đầu của pháp quyết, chỉ thiếu ba tầng khẩu quyết bí mật mà tiền bối không truyền ra ngoài.” Hàn Lập thản nhiên trả lời, không hề có ý định giấu diếm.
“Ta không tin ngươi đã tu thành bốn tầng đầu tiền, cần phải kiểm tra một chút.” Người tí hon màu vàng cúi đầu trầm ngâm một lúc sau đó quả đoán ngẩng đầu đề nghị.
“Cái này đơn giản, ta sẽ thi triển thủ đoạn tầng thứ tư của Đại Diễn Quyết, tiền bối vừa nhìn sẽ biết.” Hàn Lập cười nhẹ.
“Được, vậy hãy thi triển để lão phu nhìn qua.” Người tí hon đáp lời không chút khách khí.
Hàn Lập nghe vậy, một tay bấm niệm pháp quyết, ngón tay điểm vào hư không, đồng thời miệng hô ba chữ: “Thất Thần Thứ!”
Thanh âm không lớn!
Thế nhưng vừa nghe mấy chữ này, sắc mặt người tí hon màu vàng lập tức thay đổi.

Thân thể nhất thời bạo phát một tầng hào quang bạc nhạt, sau một thoáng run rẩy mới lần nữa khôi phục như thường.
“Thất Thần Thứ! Không ngờ ngươi lại có luyện thành bí thuật tinh thần này.

Chỉ có tu luyện tầng thứ tư của Đại Diễn Quyết đến cảnh giới viên mãn mới có thể tạo được uy năng như thế.

Nhưng Thất Tình Quyết mà lão phu thi triển lúc trước chuyên dùng đối phó tu sĩ Nguyên Anh, cho dù là những lão quái hậu kỳ cũng không cách nào tránh thoát.

Vì sao ngươi vẫn bình yên vô sự?” Người tí hon màu vàng lộ ra vẻ mặt có chút phức tạp, lại nghĩ tới một chuyện bèn hỏi.
“Ha ha, vấn đề này rất đơn giản.

Bởi vì Nguyên Anh của Hàn mỗ căn bản không hề trúng phải một chiêu Thất Tình Quyết kia mà được thứ khác ngăn cản một kiếp.”
Hàn Lập cười khẽ, một tay điểm nhẹ vào thiên linh cái.

Một luồng hắc khí từ đó bay vọt ra, xoay quanh một cái sau đó hóa thành Nguyên Anh màu đen có khuôn mặt không khác Hàn Lập chút nào.

Chỉ là thần sắc của nó thoạt nhìn có chút tiều tụy, phờ phạc
.
“Đệ nhị Nguyên Anh, sao có thể có chuyện đó? Xem tu vi của ngươi cùng lắm chỉ vừa tiến cấp Nguyên Anh không lâu, sao lại dư lực lập tức luyện chế đệ nhị Nguyên Anh?” Người tí hon màu vàng nhìn thấy cảnh này không khỏi giật mình.
“Tiền bối thật tinh tường, tại hạ quả thật ngưng tụ Nguyên Anh không lâu nhưng nhờ chút cơ duyên mới có thể luyện ra Nguyên Anh này.

Vấn đề của tiền bối, vẫn bối cũng đã trả lời, không biết người có thể cho biết mấy tầng sau của Đại Diễn Quyết hay không?” Hàn Lập ho nhẹ một tiếng sau đó mới hỏi một cách thâm ý.
“Đại Diễn Quyết là pháp quyết độc môn lão phu khổ sở sáng lập.

Nhìn bộ dạng của ngươi cũng không phải môn hạ của ta trước đây.

Tại sao lão phu phải truyền khẩu quyết còn lại cho ngươi?” Người tí hon màu vàng thở dài một, khuôn mặt theo đó đột nhiên lạnh xuống.
“Tiền bối lúc này hình như không có bao nhiêu vốn liếng để cò kè mặc cả.” Hàn Lập quan sát người tí hon màu vàng một lượt sau đó tựa tiếu phi tiếp đáp lời.
“Kha khà, nếu ngươi đã muốn tiêu diệt nguyên thần của lão phu vậy cứ ra tay đi.

Bản quân sớm đã sống đủ lâu rồi.

Huống chi, cho dù ngươi không ra tay, lấy cường độ thần hồn hiện tại của lão phu, căn bản không có cách nào sống thêm mấy năm.” Đại Diễn Thần Quân lạnh giọng.
“Tiền bối ngoan cố như vậy, chẳng lẽ cho rằng Hàn mỗ không biết bí thuật sưu hồn hay sao?” Hàn Lập sầm mặt, giọng nói tăng thêm mấy phần uy nghiêm đáng sợ.
“Phương pháp sưu hồn! Ngươi cho rằng sử dụng pháp môn cỏn con như vậy có thể dọa chết lão phu được sao? Ngay đến bí thuật cấp bậc như Đại Diễn Quyết, bản Thần quân còn có thể nghĩ ra, chỉ là bí thuật sưu hồn có thể tổn thương đến ta được sao? Cùng lắm, lão phu lập tức tự bạo Nguyên Anh là được.” Đại Diễn Thần Quân ngáp dài một cái sau đó trả lời một cách dửng dưng.
Hàn Lập nghe đối phương vậy, không khỏi có chút thúc thủ vô sách.
Lão quái trước mặt tuy chỉ còn một phần Nguyên Thần, hầu như không có chút pháp lực nào thế nhưng lại vô cùng tinh thông bí thuật tinh thần.

Nếu thật sự cậy mạnh e rằng không cách nào lấy được thứ mà hắn muốn.
“Tiền bối hà tất cương quyết như vậy! Hàn mỗ luôn cho rằng thế gian không có thứ gì không thể trao đổi, chỉ là cái giá đưa ra có đủ hay không mà thôi.” Hàn Lập khôi phục vẻ mặt ôn hòa, từ tốn đề nghị.
“Trao đổi? Lão phu không nhìn ra ngươi có gì đủ khiến cho ta động tâm.” Người tí hon màu vàng khoanh tay nhìn thẳng về phía Hàn Lập rồi nói.
“Không biết vật này có khiến tiền bối cảm thấy hứng thú hay không?” Hàn Lập chỉ hơi trầm ngâm, một tay khẽ chuyển.

Chỉ thấy hắc quang lấp lóe, một đoạn quái mộc dài chừng một xích theo đó hiện ra.
“Dưỡng Hồn mộc! Ngươi lại có linh vật bậc này!” Đại Diễn Thần Quân vốn đang hờ hững vừa thấy đoạn gỗ này lập tức lộ vẻ vui mừng.
“Dưỡng Hồn mộc không những có thể duy trì tình trạng hồn lực của tiền bối mà còn có tác dụng dưỡng hồn tư thần một cách chậm rãi.

Đối với tình hình hiện tại của tiền bối, đây là đồ vật không thể thích hợp hơn.” Hàn Lập nâng nhẹ khúc gỗ trong tay rồi nói.
“Thần mộc này quả thực có thể trì hoãn thời điểm vẫn lạc của lão phu thế nhưng tinh hồn của ta đã bị hao hụt quá nhiều, dù có vật này tẩm bổ cũng nhiều lắm sống thêm mấy chục năm nữa mà thôi.

Chỉ dựa vào thứ này, lão phu vẫn chưa thể cho ngươi biết đoạn sau của Đại Diễn Quyết.” Đại Diễn Thần Quân do dự một lúc nhưng vẫn lắc đầu từ chối.
Câu trả lời như vậy rõ ràng nằm ngoài dự liệu của Hàn Lập.

Hắn khẽ nhướng mày, một lúc lâu sau mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Rốt cuộc các hạ có yêu cầu gì mới đồng ý tiết lộ pháp quyết cho ta.

Vãn bối xem ra Thần quân không giống người một lòng chờ chết.

Ngoại trừ Dưỡng Hồn mộc, cứ việc nói ra những điều kiện khác, chỉ cần Hàn mỗ có thể làm được, tuyệt không chối từ.”

“Xem ra ngươi đã biết bí mật trợ giúp đột phá bình cảnh tu vi của Đại Diễn Quyết.

Khà khà, nếu đã như vậy, việc truyền thụ pháp quyết này cho ngươi cũng không phải là chuyện không thể.

Thế nhưng ngoại trừ Dưỡng Hồn mộc để luyện chế cho ta một kiện pháp khí dưỡng hồn, ngươi cần giúp ta hai chuyện nữa.” Đại Diễn Thần Quân cười hì hì sau đó trả lời không chút khách khí.
“Thần Quân cứ nói!” Hàn Lập không chút biến sắc.
“Xem dáng vẻ của ngươi, hẳn đã hiểu rõ không ít sự tình của bản Thần Quân, vậy cũng nên biết cả đời lão phu ngoại trừ Đại Diễn Quyết còn am hiểu nhất là khôi lỗi chi đạo.

Cũng vì chìm đắm trong đó không cách nào dứt ra, nếu không cũng không rơi vào tình cảnh hiện tại.” Đại Diễn Thần Quân chậm rãi nói ra.
Câu chuyện không đầu không đuôi thế nhưng Hàn Lập không hề lộ ra chút gì thiếu kiên nhẫn.
Đối phương rõ ràng vẫn chưa bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Những năm qua trong lúc nhàn rỗi vô sự, lão phu đã có không ít đột phá ở thuật khôi lỗi hơn nữa còn nghiên cứu ra một loại chung cực khôi lỗi với uy lực không hề thua kém tu sĩ Nguyên Anh.

Đáng tiếc bởi vì không có đủ tài liệu cần thiết nên vẫn không có cách nào luyện chế.

Đây cũng là việc mà lão phu vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Ta hy vọng sau khi trở lại bên ngoài, đạo hữu có thể thu thập những tài liệu này, luyện chế khôi lỗi kia xem như hoàn thành tâm nguyện của lão phu.” Đại Diễn Thần Quân trả lời một cách nghiêm túc.
“Khôi lỗi có thể so với tu sĩ Nguyên Anh, những tài liệu cần thiết khẳng định phải có giá trị không nhỏ.” Hàn Lập âm thầm cả kinh nhưng vẻ mặt không đổi hỏi lại một câu.
“Quả thật như vậy.

Hừ, có điều khôi lỗi luyện chế ra, cuối cùng cũng giao cho ngươi sử dụng.

Có đắt hơn nữa cũng về tay ngươi, có gì không thõa đáng chứ!”
“Nếu đã như vậy, vãn bối có thể đáp ứng.

Tiền bối nói luôn điều kiện còn lại đi.” Hàn Lập nghe vậy, sau khi cân nhắc một chút liền lên tiếng đáp ứng.
“Điều kiện còn lại đơn giản hơn nhiều.

Tuy rằng bản Thần Quân đã bị giam cầm nhiều năm nhưng cũng biết Thiên Trúc giáo hiện tại đã hoàn toàn thay đổi từ lâu, không biết những đệ tử năm xưa có còn chấp chưởng môn phái hay không.

Một thân sở học không thể truyền cho bọn họ, ta cũng không truyền thừa cứ thế đoạn tuyệt.

Vì vậy, phải nhờ đạo hữu giúp ta tìm ra một đệ tử có tư chất tuyệt hảo, giúp ta tiếp tục truyền thừa công pháp của mình.” Đại Diễn Thần Quân hít sâu một hơi rồi nói.
“Ha ha, điều kiện này dĩ nhiên càng không vấn đề, vãn bối nhận lời.” Hàn Lập nghe vậy, bật cười ha hả.
“Nếu như vậy, giao dịch này xem như thành lập.

Chờ ngươi luyện ra pháp khí dưỡng hồn, ta sẽ truyền thụ một tầng tiếp theo của Đại Diễn Quyết cho, sau đó cùng ngươi trước tiên rời khỏi nơi đây.” Đại Diễn Thần Quân hít sâu một hơi, chậm rãi nói ra.
Hàn Lập nghe xong, tự nhiên không có điều gì dị nghị.
Mấy ngày sau, Hàn Lập cõng trên lưng một ống trúc vàng óng dài hơn một xích ra khỏi đại môn mật thất, bước nhanh về phía xa xa.
Một luồng gió mát thổi sau đến, mơ hồ truyền âm thanh trò chuyện.
“Khà khà, bản Thần Quân thật không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa.”
“Tiền bối vẫn nên nhỏ tiếng một chút.

Nơi này trước đây xấu tốt gì cũng là cấm địa của Thiên Trúc giáo.

Vạn nhất để chút hậu nhân của người nghe được, quả thật có chút phiền phức.”
“Hừ, với tu vi của ngươi, đám tiểu bối kia còn có thể làm gì được.

Lại nói, bọn chúng xấu tốt gì cũng là…”
Âm thanh càng lúc càng càng xa, cuối cùng im bặt trong gió.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.