Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2043: Huyễn Dạ Bạch gia




Thân hình Hàn Lập run rẩy một hồi, tất cả tơ bạc lóe lên tức thì chui vào trong da thịt hắn, ngoài da lồi lên lõm xuống không ngừng nhìn giống như vô số trứng gà đang chạy ngang chạy dọc dưới da hắn vậy.

Cùng lúc đó, Hàn Lập cảm thấy máu huyết trong người sôi trào lên nóng rực cả người, các kinh mạch ngứa ngáy vô cùng khó chịu, hận không thể dùng tay mà bóc từng lớp thịt trong người cho hết cái cảm giác này.

Loại đau đớn này như phát ra từ sâu trong linh hồn con người, nếu không phải tinh thần Hàn Lập cứng cỏi vô cùng thì cũng không thể chịu đựng nổi loại hành hạ như vậy. Tùy tiện lấy một gã Hợp Thể tu sĩ bình thường thì đã không thể khống chế nổi chân nguyên trong cơ thể mà tẩu hỏa nhập ma, gào thét thê thảm rồi, căn bản là không thể bảo trì trấn định tu luyện.

Hàn Lập ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, trên mặt lộ ra biểu tình nhẫn nại phi thường.

Ba bốn canh giờ sau, thân hình hắn lại càng trong suốt sáng long lanh hơn, mơ hồ còn nhìn thấy cả xương cốt cứng rắn hơn xa người bình thường.

Xương cốt của hắn chớp lên linh quang màu bạc, nhìn chẳng khác nào do bạc đúc thành. Mặt ngoài còn có một ít vằn màu vàng, tuy nhiên lại cực kỳ nhạt, nhỏ như tơ, nếu không cẩn thận xem xét thì khó mà phân biệt rõ ràng, nhưng là những vằn màu vàng này dường như tạo thành những phù văn màu vàng cực kỳ huyền diệu, giống như hắn khi mới sinh ra đã được khắc lên đó vậy.

Những phù văn màu vàng này nếu để cho các đại năng tu sĩ nhìn thấy chắc chắn sẽ vô cùng kinh hãi mà thốt lên ba tiếng "Kim Triện Văn".

Công pháp có thể hình thành linh văn của Tiên giới trên xương cốt như thế này thì sự huyền diệu của nó như thế nào không cần nghĩ cũng biết, xuất xứ của nó hơn nửa là đến từ Tiên giới. Công pháp như vậy, kể cả là tồn tại Đại Thừa Kỳ chắc chắn cũng ham muốn không thôi.

Công pháp mà hắn đang tu luyện này đúng là bộ Bách Mạch Luyện Bảo Quyết.

Công pháp chính xác là có xuất từ Tiên giới, nếu Hàn Lập tu luyện đại thành, thi sự cứng rắn của thân thể có thể so sánh với tồn tại Chân Linh, thậm chí còn có thể cường đại hơn vài phần.

Nhưng mà nói như vậy cũng đã hiểu được bộ công pháp này tu luyện khó khăn tới mức nào.

Hàn Lập cũng là vì tiến giai lên Hợp Thể hậu kỳ mới dám tu luyện. Muốn tu luyện thành công còn không biết là đến ngày tháng năm nào, thậm chí có khi đã tiến giai lên Đại Thừa Kỳ rồi mà công pháp này còn chưa đại thành được.

Tuy nhiên Hàn Lập còn thọ nguyên rất dài nên đối với công pháp này cũng không quá vội vàng, có thể từ từ tìm hiểu.

Mấy canh giờ sau, Hàn Lập mở hai mắt ra, xương cốt toàn thân phát ra một hồi những tiếng trầm đục, thân hình hắn thoáng cái liền phát ra ánh sáng vàng một cách điên cuồng.

Hắn một tay bấm quyết, trong cơ thể phát ra một tiếng nổ vang, ngay sau đó thân hình hắn cũng khôi phục lại như lúc ban đầu.

Lúc này Hàn Lập thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.

Tu luyện Bách Mạch Luyện Bảo Quyết này, thật đúng là đau đớn vô cùng, dù thân thể hắn hiện tại rất cường đại nhưng cũng chỉ có thể tu luyện trong chốc lát mà thôi.

Một ngày hắn chỉ có thể tu luyện một chút mà thôi, nếu mà tu luyện nhiều thì lại hóa dở, kinh mạch có thể không chịu nổi mà vỡ vụn.

Hắn thu lại công pháp cũng chưa vội thu hồi lại pháp trận, liền vung tay lên không trung, Kim Thân Pháp Tướng ba đầu sáu tay lại hòa tan biến mất.

Hàn Lập thần sắc bình tĩnh hai tay đặt lên trên gối, một lần nữa nhắm mắt nhập định.

Nhưng chỉ sau một lát thời gian, ánh sáng vàng trên người hắn được thu lại hoàn toàn, mà sau đó lại hiện ra ánh sáng bảy màu càng lúc càng sáng ngời, mơ hồ hình thành một tầng bảo hộ bảy màu đem thân hình Hàn Lập bao phủ vào trong đó.

Lúc này, trên mặt hắn có một bất ngờ có một tầng tinh quang lưu chuyển, hai đầu lông mày màu đen nhẹ nhàng chớp động không thôi, hai mắt nhất thời mở ra.

Hàn Lập tu luyện xong Bách Mạch Luyện Bảo Quyết, lại bắt đầu tu luyện một bộ công pháp Tiên Giới khác là Luyện Thần Thuật.

Bằng vào pháp lực Hợp Thể hậu kỳ cùng thân thể cường đại của hắn, rốt cục có thể yên tâm tu luyện thần thuật này rồi.

Nếu có thể tu thành tầng thứ hai Luyện Thần Thuật, thần niệm thoáng một cái tăng lên tới mấy lần, dù cho lần này đi Ma giới không thể tìm được Linh Trì cùng Linh Liên thì cũng có một phần hi vọng tiến giai Đại Thừa Kỳ.

Hàn Lập biết rõ tầm quan trọng của Luyện Thần Thuật nên sau cuộc chiến tại Thiên Uyên Thành thì mỗi ngày đều không ngừng tiến hành tu luyện. Nhưng là vì thời gian quá ngắn, tầng thứ hai lại càng thâm ảo hơn xa tầng thứ nhất, nên hiện tại hắn chỉ mới vừa chạm ranh giới tầng thứ hai mà thôi.

Xem ra muốn tu luyện tầng thứ hai Luyện Thần Thuật đại thành, cũng cần một khoảng thời gian dài nữa.

Hàn Lập đối với việc này đã sớm nghĩ trước, cho nên cũng không vội vàng hay dao động ý chí, chỉ yên lặng nhập định tu luyện!

Sáng sớm ngày thứ hai, một đạo Thanh Hồng bắn ra từ trên đảo, thoáng cái đã bay tới chân trời.

Hai ngày sau, Hàn Lập bay ra khỏi vùng biển này, đang ở trên một mảnh sơn mạc xanh tốt.

Mảnh sơn mạc này ẩm ướt vô cùng, thỉnh thoảng có sương mù đủ màu sắc từ từ bay lên trên mặt đất, đem ba bốn trăm trượng trong không gian che mờ tạo nên cảnh tượng mơd ảo khác thường, nhìn bằng mắt thường không thể thấy rõ ràng.

Vì sợ theo trong sương mù bỗng nhiên gặp ma thú tập kích làm trễ nải hành trình, nên Hàn Lập cũng không phi hành phía dưới nơi sương mù bao phủ mà là trực tiếp ở trên cao ngàn trượng cưỡi gió mà đi.

Còn cao hơn vạn trượng thì hắn cũng không có ý định phi hành trên đó, thường thường trên cao như vậy sẽ có một ít đại ma cầm cường đại mà Hàn Lập cũng không muốn trêu chọc vào. Nghĩ như vậy nên hắn chọn không trung cao hơn mặt đất ngàn trượng để đi.

Mảnh sơn mạc quảng đúng là quá lớn với tưởng tượng của Hàn Lập!

Hắn vốn nghĩ rằng chỉ cần nhiều lắm là ba bốn ngày liền có thể bay hết sơn mạc, kết quả đã hơn mười ngày mà vẫn chưa thấy điểm cuối mảnh sơn mạc này.

Cái này làm Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng cảm thấy ngưng trọng thêm vài phần.

Trên đường hắn tuy đã chọn nơi an toàn nhất để phi hành, thế nhưng vẫn không thoát được vài lần bị ma thú tập kích, thực lực bọn chúng cũng không kém.

Có ma cầm thân dê đầu ưng thân hình cực lớn, cũng có đàn muỗi hút máu lớn gấp trăm lần bình thường tập kích,

Những ma cầm này đối với Hàn Lập chỉ là một chút phiền toái nhỏ, Phệ Linh Thiên Hỏa vừa được thả ra đã biến toàn bộ bọn chúng thành tro bụi.

Tiếp tục phi hành thêm mấy ngày trên sơn mạc, cây cối bên dưới núi đã dần dần thưa thớt, rốt cục cũng đã sắp đến được điểm cuối sơn mạc.

Điều này làm cho tinh thần Hàn Lập thấy phấn chấn hẳn lên, lập tức thúc giục pháp lực, độn tốc thoáng cái đã nhanh hơn rất nhiều, chớp lên mấy cái liền thấy một tòa núi đá ở xa xa phía trước, hắn đang muốn tiếp tục phi hành, nhưng rồi sắc mặt hơi đổi thu lại độn quang đứng tại xa xa.

Hàn Lập nghiêng đầu đánh giá một chút, biểu tình trên mặt giống như đang suy nghĩ gì đó, nhưng một lát sau, tựa hồ đã có quyết định, lập tức độn quang phóng ra tiếp tục phi hành lên trước.

Một lát sau, Hàn Lập phi độn một thoáng đã đi xa hơn nghìn dặm, liền thấy cách nơi hắn đang phi độn chừng một ngọn núi có một cây đại thụ màu đỏ tím to lớn vô cùng, cao tới hơn ba ngàn trượng.

Mà ở trên đại thụ đang có hơn mười nam nữ Ma tộc đánh nhau với nột đám dơi dơi hai cánh đỏ như máu.

Những nam nữ Ma tộc kia tu vi hầu hết chỉ là Hóa Thần Kỳ, nhưng trong đó cũng có ba tên Luyện Hư Kỳ liên thủ tạo thành một pháp trận khá huyền diệu, tế ra mấy chục kiện ma khí đủ màu đủ sắc cùng đàn dơi dơi đỏ thẫm tranh đấu.

Đàn dơi dơi có khoảng hơn ba mươi con mỗi con lớn chừng nửa trượng, ngoài thân bao phủ bởi ma văn đen nhánh, hai cánh vừa vỗ xuống, một luồng ma phong u ám điên cuồng tuôn ra, trong miệng phun quái diễm xanh biếc.

Ma phong thổi bùng quái diễm.

Liền sau đó, lục diễm uy năng tăng mạnh, hóa thành một biển lửa xanh thẫm, đem những nam nữ Ma tộc kia vây chặt ở trên đại thụ, không cách tiến tới một bước.

Những Ma tộc này tuy không cách nào phá vây, nhưng ba gã Luyện Hư Ma tộc cầm đầu thúc dục vài kiện ma khí uy năng khá lớn, hơn nữa tạo thành pháp trận huyền diệu, cũng có thể tạm thời ngăn cản biển lửa điên cuồng tấn công.

Từ chỗ những Ma tộc này lại truyền ra mùi hương rất lạ.

Trên đại thụ đỉnh tại một tán lá cực lớn lại có trái cây xanh biếc lớn cỡ ngón cái, mùi hương kia đúng là phát ra từ đây.

Ánh mắt Hàn Lập dừng lại trên đám người Ma tộc một chút, mà ánh mắt liền quét xuống rơi vào trái cây xanh biếc trên đại thụ.

"Tử Quang Thụ, Tử Linh quả. Tử Quang Thụ lớn như vậy thật sự là cực kỳ hiếm thấy!" Hàn Lập thì thào hai tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình hiếu kỳ.

Tử Linh quả là một linh quả quý hiếm chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, đặc biệt là quả trên linh thụ lớn như thế lại càng quý hiếm, thậm chí có khả năng sinh ra hiệu quả đặc biệt. Nhưng loại linh quả này lại chỉ có tác dụng ở cảnh giới Hợp Thể trở xuống, đối với Hàn Lập đã không còn hữu dụng nữa rồi.

Cho nên Hàn Lập thu lại ánh mắt, rốt cục lại nhìn những Ma tộc kia.

Giờ phút này, đám Ma tộc Hóa Thần Kỳ hình như tình hình cũng không tốt lắm.

Hơn mười tên hóa Hóa Thần Ma tộc, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, rõ ràng là do pháp lực tiêu hao quá nhanh, khó mà kiên trì được nữa. Nếu những Hóa Thần Ma tộc này thất thủ, thì ba gã Luyện Hư Ma tộc kia cũng không thể duy trì pháp trận phía dưới, lành ít dữ nhiều là điều không thể tránh khỏi.

Hàn Lập hơi nhíu mày, chưa kịp nghĩ kỹ xem nên xử lý việc này thế nào thì ba gã Luyện Hư kỳ Ma tộc kia bỗng nhiên có một người lớn tiếng hô:

"Vị đạo hữu đằng kia, chúng ta là người của Huyễn Dạ Bạch gia. Đạo hữu nếu chịu xuất thủ tương trợ, Bạch gia nhất định sẽ hậu tạ!"

Ma tộc vừa mở miệng kia là một thiếu phụ dungmạo xinh đẹp, nhìn như chỉ hai mươi tuổi, tóc dài búi cao, mặc một chiếc váy dài xanh biếc. Mỹ phụ sớm đã phát hiện ra Hàn Lập, hiện tại rốt cục không nhịn được lớn tiếng kêu cứu.

Hàn Lập lúc này tự nhiên đang che dấu tu vi chỉ ở mức Luyện Hư hậu kỳ mà thôi.

"Bạch gia Huyễn Dạ thành? Chính là Bạch gia sản xuất ra cỏ Thuyên vang danh thiên hạ sao!" Hàn Lập thần sắc khẽ biến, chậm rãi mở miệng hỏi.

"Đạo hữu biết rõ Bạch gia, vậy lời nói của ta đạo hữu cũng tin rồi chứ. Nếu đạo hữu còn không tin, thiếp thân dùng tâm Ma thề, tuyệt đối không quên báo đáp đại ân cứu mạng của đạo hữu." Mỹ phụ dường như hiểu lầm nguyên do Hàn Lập chần chờ, vội vàng ngưng trong nói tiếp.

Hàn Lập nghe nói như thế, trầm ngâm một chút liền nhàn nhạt trả lời:

"Đã là người của Bạch gia, tại hạ không xuất thủ tương trợ cũng không được rồi. Chỉ hi vọng đạo hữu chớ quên hứa hẹn vừa rồi!"

Vừa dứt lời, hắn một tay bấm niệm pháp quyết, thân hình trong giây lát lớn thêm ba bốn trượng, ngoài thân mọc lên chằng chịt lân phiến màu đen, hai tay hắc khí lưu chuyển, chỉ một thoáng đã huyễn hóa thành hai Hắc Ma trảo, mười ngón tay sắc nhọn như đao.

Hàn Lập vừa mới biến thân xong, không chút do dự hét lớn một tiếng, một cổ ma phong lao thẳng tới đàn dơi đỏ thẫm kia, khí thế cực kỳ kinh người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.