Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1592: Quái nhân




Vừa nhìn thấy Hàn Lập nhìn chằm chằm, nữ tử này đầu tiên ngẩn ra, lập tức trên mặt lộ ra một tia não ý nhưng thần niệm sau khi đảo qua thì trong lòng cả kinh.

Nàng căn bản không thể nhìn ra được bất cứ linh khí ba động gì trên người Hàn Lập, điều này làn cho nữ tử bất an, lập tức chuyển thân đi vòng qua.

Mà lúc này, Hàn Lập cũng từ trong thất thố tỉnh lại, lần nữa khôi phục thần sắc như thường nhưng vẫn nhìn theo nữ tử này, đồng thời trầm ngâm.

Lam bào nữ tử này vẫn ẩn sau tận đáy lòng hắn, hắn lập tức không muốn nhớ lại hình bóng kia, điều này làm hắn khiếp sợ lại không khỏi có chút chần chờ.

Trần Xảo Thiến, đây là tên của nữ tử mà năm đó đã từng biểu đạt yêu thương với hắn, đảng dầm hiện lên trong lòng hắn, phóng đại ra gấp mấy lần, trong lúc nhất thời kỷ niệm tràn ngập khắp không gian.

Lam bào nữ tử này, vô luận là hình dáng hay dung mạo đều giống y chang Trần Xảo Thiến đã sớm mất tại nhân giới, ngoại trừ thần thái có chút lạnh lùng thì những cái khác cũng giống, phảng phất như nữ tử này lần nữa được tái sinh.

Năm đó khi Hàn Lập nghe được tin nử tử này mất, thần sắc có vẻ như bình tĩnh nhưng trong lòng lại dâng lên một tia phiền muộn và cảm xúc khó hiểu.

Có lẽ không phải là yêu, nhưng với một nữ tử đã từng thích mình thì đây hiển nhiên là một mối tình khó quên.

Bất quá, Trần Xảo Thiến căn bản không thể sống lại, cũng không thể đầu thai tại nhân giới. Cho nên lam bào nữ từ kia ngay cả khi giống nàng thì bất quá chỉ là một dị tộc nhân mà thôi.

Tâm niệm trong đầu Hàn Lập lưu chuyển, đem cảm tình như sóng vỗ bờ, mạnh mẽ đè nén lại. Sau khi hơi do dự thì vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, đi đến khối thạch bích kia.

Lam bào nữ tử mặc dù không xoay lại nhưng dường như có thần thông có thể cảm ứng được chuyện phía sau, nhướng mày, thân hình lại di chuyển đến chỗ khác.

Mà Hàn Lập cũng không khách khí, bước vài bước lớn trực tiếp đến chỗ nữ tử này đứng lúc nãy.

Bất quá Hàn Lập không cần quay người lại cũng có thể cảm ứng được lam bào nữ tử ở sau lưng đang nhìn mình, sau đó bước nhanh về phía một khối thạch bích ở phía xa. Xem ra nữ tử này mười phần là xem hắn giống như đồ háo sắc. Hàn Lập cười thầm, đem tâm thần thu lại, chú ý tới thạch bích trước mắt.

Ngân sắc văn tự trên thạch bích giống như đã dự đoán, toàn bộ là do thiên tài địa bảo tạo thành. Nhưng kỳ quái là phía trên không có ghi chú về giá cả, chỉ có ghi số từ một đến ba mươi mà thôi. Hàn Lập thấy vậy, trong lòng vừa động, lập tức nghĩ tới điều gì đó, đem ánh mắt nhìn về phía xa.

Chỉ thấy ngọc ốc ở phía xa có mười ba chỗ, hơn nữa mỗi gian phòng đều có một con số rực rỡ ánh vàng, huyền phù trôi nổi. Thấy cảnh này, Hàn Lập cơ hồ không cần đoán cũng lập tức rõ ràng, tài liệu hẳn là phía sau thạch bích này.

Hắn không vội, bất động thanh sắc đem khối thạch bích này nhìn kỹ lần nữa, liền quay đầu đi về phía thạch bích tiếp theo. Lấy tốc độ của Hàn Lập, cơ hồ trong nháy mắt là đã xem qua hơn phân nửa số thạch bích.

Nhưng mặt hắn không chút biểu tình, tựa hồ không tìm được mục tiêu thích hợp, tiếp tục lặng lẽ tìm kiếm.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng ầm ầm truyền tới, trong tòa lầu các đỏ đậm kia phát ra tiếng quát to:

"Cái gì, lão quái ngươi dám nói thứ này là giả à? Không thể nào, đây là ta mất sức chín trâu hai hổ, thậm chí thiếu nữa mất cái mạng trong tay đám kim sí cự nhân."

"Nói nhiều quá, nói giả là giả, thật sự không thể nhận vật này, nếu đã xem hết đồ vật thì Khâu đạo hữu có thể đi."

Một âm thanh the thé từ trong lầu cách truyền ra, hơn nữa lại không hề khách khí.

"Lão tử vì thứ quỷ này, sau khi trở về động phủ nằm bày tám năm thì cuối cùng mới biết là giả, đừng để ta biết tên kẻ kia, nếu không ta nhất định không nói hai lời, chặt đi cái đầu của hắn."

Giọng nói của người đầu lại tiên vang lên, trong âm thanh trộn lẫn linh lực cho tất cả mọi người bên ngoài đều có thể nghe rõ. Nhưng nơi đây hơn phân nửa không phải là người bản địa, sau khi giật mình thì cũng không để ý tới nữa.

Đột nhiên hồng quang bên ngoài lầu các chợt lóe, một thân ảnh thật lớn từ bên trong hồng quang bước ra ngoài, thân hình thoáng một cái liền rơi xuống mặt đất. Ầm một tiếng, nhân ảnh này vô cùng lớn, khiến mọi người không khỏi nhìn lại. Kết quả tất cả mọi người đều hít một ngụm lương khí, người này từ đầu tới chân, một nửa là nhục thân, một nửa là kim loại.

Nửa phần kim loại phát ra hôi quang quỷ dị, phảng phất như cổ đồng không thể bị phá vỡ. Mà khi nhìn lên trên, lại là một khuôn mặt dữ tợn, chẳng những mắt mũi to lớn gấp hai lần người bình thường mà trên đầu lại có sừng nhọn, người có vài đám lông xanh.

Thần niệm Hàn Lập sau khi đảo qua quái vật này thì sắc mặt không khỏi đại biến, hắn không thể nhìn ra tu vi người này sâu cạn thế nào, dĩ nhiên là tồn tại Hợp Thể Kỳ đỉnh phong giống như Thiên Cơ Tử. Bất quá Hàn Lập không nhận biết quái nhân này, nhưng không có nghĩa là những dị tộc nhân khác lại không biết.

Cơ hồ khi quái nhân vừa đáp xuống đất, trong đám người gần đó lập tức đi ra mười mấy người, hướng về phía quái nhân cung kính thi lễ.

"Tham kiến Đoạn trưởng lão!"

"Bái kiến tam trưởng lão!"

Liên tiếp những tiếng thi lễ phát ra.

Mà những người này vóc dáng so với người bình thường cao lớn hơn nhiều, có lẽ tất cả đều là Thạch Kiến Tộc nhân, mà tên quái nhân này đúng là một vị trưởng lão của Thạch Kiến Tộc.

"Ồ, các người cũng tới tham gia đấu giá hội sao, hy vọng các ngươi có thu hoạch. Ta chuẩn bị trở về, không định tham gia hội này."

Ánh mắt quái nhân đảo qua những người thi lễ, sau đó tùy ý khoát tay, không hề bắt chuyện cùng ai nữa, đi nhanh ra bên ngoài. Nơi đi qua, đám người gần đó hiển nhiên đều vô cùng kính sợ nhường đường.

Trùng hợp, hướng đại hán đi vừa đúng lúc về phía Hàn Lập. Hàn Lập thấy vậy, đồng thời lui qua một bên, nhưng một màn tiếp theo lại khiến Hàn Lập giật mình.

Quái nhân ngay khi bước qua cạnh Hàn Lập, bỗng dừng chân, nhíu mày một cái, tiếp theo trên mặt lộ ra vẻ khó tin, gắt gao nhìn thẳng Hàn Lập.

Một màn quỷ dị như thế hiển nhiên làm những người khác gần đó đều ngạc nhiên, không ít ánh mắt rơi trên người Hàn Lập, nghĩ muốn nhìn ra điều gì đó.

"Vị tiền bối này có gì phân phó vãn bối sao?"

Hàn Lập cảm thấy không ổn, không hiểu xảy ra chuyện gì, sau khi thi lễ thì mặt tươi cười hỏi.

"Ngươi tên gì, là tộc nhân nơi nào?"

Hàn Lập không biết dụng ý của đối phương, nào dám trả lời tên thật, chỉ có thể hàm hồ trả lời.

"Được, tốt lắm! Ta là Đoạn Thiên Nhận Thạch Kiến Tộc, sau này nếu ngươi gặp phiền toái gì ở Thiên Vân thì cứ nói tên của ta ra."

Cũng không biết lão quái vật này có thật sự tin lời Hàn Lập hay không, thân hình đột nhiên mơ hồ, nhưng lập tức khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng Hàn Lập ở phía đối diện là thần sắc đại biến.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, đầu vai của mình trong nháy mắt đã bị đối phương dùng tay vỗ một cái. Ngay khi hắn có linh mục thần thông thì cũng không tìm được dấu vết đối phương đã ra tay. Nhưng động tác thật sự là quá nhanh, căn bản không thể tránh kịp.

Mà từ bàn tay của đối phương truyền tới một đạo linh khí quỷ dị, sau khi lưu chuyển trên cánh tay một trận, mới tự động tản mát.

"Tiền bối, đây là ý gì?"

Sắc mặt Hàn Lập có chút xanh mét.

Mới vừa rồi đại hán vỗ vài vai Hàn Lập, những dị tộc nhân ở đây có thể nhìn ra chỉ không quá mười người, trogn nháy mắt phần lớn những người tại đây, Hàn Lập tự nhiên hỏi quái nhân câu này làm cho ánh mắt cùng ngữ khí của họ có chút kỳ quái.

Thấy Hàn Lập biến sắc hỏi, ánh mắt quái nhân đảo qua người Hàn Lập, nhưng lại không chút tức giận cười hắc hắc nói:

"Không có gì, lão phu thấy đạo hữu tựa hồ cũng tu luyện Luyện Thể Thuật nào đó, hơn nữa có chút thần diệu nên muốn cùng đạo hữu trao đổi một hai công pháp tâm đắc gì đó mà thôi."

Hàn Lập bị quái nhân nhìn, chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác đau nhức, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Ngay cả khi hắn dùng hắc sa kết hợp với huyễn hóa chi thuật mà mình mới tham ngộ, ẩn diện mục, nhưng tu vi đối phương hơn mình quá xa, có giấu được hay không thì không nắm chắc.

Bất quá Hàn Lập hiển nhiên không tin đối phương chỉ muốn trao đổi công pháp, hơn nữa mới vừa rồi đối phương vỗ một chưởng, rốt cục là ý gì.

Sắc mặt Hàn Lập âm trầm, tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, nhất thời không thể nghĩ ra đối phương đột nhiên nhắm vào hắn là vì mục đích gì.

Hắn tuyệt đối lần đầu tiên nhìn thấy quái nhân này.

"Tiểu tử kia, không cần nghĩ làm gì cho mệt, bây giờ ta đến Thuần Hương Các phía trước chờ ngươi, không nên có ý nghĩ bỏ trốn, một chưởng vừa rồi mặc dù vẫn không động tay động chân gì, nhưng đã lưu lại trong cơ thể ngươi ấn ký, đủ để ta quan sát ngươi vài canh giờ."

Bên tai Hàn Lập truyền tới tiếng của quái nhân.

Tiếp theo đại hán không giải thích gì thêm, cười ha ha rồi xoay người bỏ đi. Chỉ một lát sau liền rời khỏi khoảng sân rộng, đi đến lối vào, để lại Hàn Lập một mình, thần sắc âm trầm bất định. Mà thần sắc mọi người xung quanh cũng kỳ quái nhìn hắn. Giờ phút này lòng hắn không yên, căn bản không thể bình tĩnh được.

Khi hắn ngẩng đầu lên thì chạm vào ánh mắt của nhiều người xung quanh, trng lòng không khỏi cười khổ, lúc này mới xoay người lại đi đến lối vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.