Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1469: Minh Hà Chi Địa




"Mặc dù có chút không quá quen thuộc, nhưng uy lực thì không thể nghi ngờ, bất quá mới vừa rồi làm phép, ta lại không ngờ rằng Hàn đạo hữu lại không bị thần lôi phản phệ dù chỉ một chú. Lúc ban đầu Hàn đạo hữu tế luyện pháp bảo Kim Lôi Trúc, có hay không pháp lực đã hơn xa tu sĩ cùng cấp?" Lục Túc gật đầu hỏi.

"Không sai, năm đó vãn bối đích xác tu luyện qua một loại công pháp cổ quái, mặc dù tốc độ tu luyện so với thường nhân chậm hơn một chút, nhưng tu vi lại thâm hậu hơn một ít."

"Vãn bối không bị thần lôi phản phệ chẳng lẽ cũng vì lí do này." Hàn Lập đã hạ xuống mặt đất, ngạc nhiên nói.

"Mặc dù không phải toàn bộ, nhưng cũng là lí do quan trọng nhất. Dù sao pháp lực vốn là trụ cột của tất cả thần thông, cùng thần thông nhưng do tu vi bất đồng thì thi triển với uy lực cũng không giống nhau. Cảnh giới pháp lực của đạo hữu viễn siêu, khu sử Ích Tà Thần Lôi tự nhiên sẽ có thể cưỡng chế việc thần lôi phản phệ. Hơn nữa trước kia Hàn đạo hữu vẫn chưa biết khu lôi chi pháp, cho nên phản phệ lại cực kỳ nhỏ." Lục Túc bình tĩnh giải thích.

"Nói như vậy, sau này vãn bối thi triển ra tế lôi thuật sẽ có khả năng bị phản phệ." Sắc mặt Hàn Lập đại biến.

"Cái này không nhất định, ngươi có thể bình yên đến nay thì ngoại trừ lí do pháp lực cao thâm, cũng là bởi vì ngươi đã từng ăn qua thiên tài địa bảo, hay là mang kỳ bảo gì, tu luyện công pháp kỳ diệu gì đó, cho nên vẫn giúp ngươi trấn áp phản phệ. Tối thiểu vừa rồi ngươi thi triển tế lôi thuật, ta vẫn không nhìn ra bất cứ dấu hiệu phản phệ nào. Sự tình về sau thì ta không dám nói, nhưng lúc này đây ngươi căn bản không cần lo lắng về việc này." Thanh âm Lục Túc thủy chung vẫn bình đạm.

Mặc dù Hàn Lập không hoàn toàn tin tưởng đối phương, nhưng sắc mặt hiển nhiên vẫn khó coi.

Đối phương nói rõ ràng như vậy, ngay cả hiện tại hắn vô sự, nhưng sau khi tiến giai, có thể bị Ích Tà Thần Lôi phản phệ hay không thì vẫn là chuyện không thể xác định.

Mỹ phụ tóc bạc nghe Lục Túc nói thì hai mắt híp lại một chút, đột nhiên quay đầu nhìn nữ tử trong hắc quang, lạnh lùng hỏi:

"Mộc Thanh muội muội, ngươi tụ tập chúng ta đến đây không phải chỉ để Hàn đạo hữu thi triển tế lôi thuật chứ, còn có gì thì nói đi?"

Mộc Thanh nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười nhẹ.

"Không sai, tiểu muội đích xác có vài lời muốn nói cùng mấy vị đạo hữu. Nếu ngay cả Lục Túc huynh cũng cho rằng Hàn đạo hữu có thể phát huy đầy đủ uy lực của Ích Tà Thần Lôi, thì ta cảm thấy hai năm tới Hàn đạo hữu không cần phải đi đâu nữa, cứ để hắn ở trong Mộc Tinh Động quen thuộc cách khu lôi, mấy vị cảm thấy thế nào?" Mộc Thanh không chút giấu diếm ý đồ của mình, thản nhiên nói.

"Cho dù Hàn đạo hữu nắm giữ được tế lôi thuật, nhưng so với cách khu lôi của ta lại bất đồng, để cho Hàn đạo hữu theo ta học hai năm thì vẫn hơn. Hơn nữa nếu Mộc muội muội muốn thay đổi chủ ý thì cũng phải được lão thân đáp ứng đã." Mỹ phụ tóc bạc trầm giọng, khẩu khí lành lạnh nói.

"Ha ha, Lam tỷ tỷ nói vậy không đúng rồi, ta chỉ là mượn Ích Tà Thần Lôi của Hàn đạo hữu bài trừ Minh Hà cấm chế mà thôi, cần gì phải làm chuyện thừa. Về phần ước định trước đó, nếu có chuyện xảy ra thì tạm thời thay đổi một chút không được sao." Mộc Thanh không thèm để ý, cười nói.

"Lục Túc huynh, Huyết đạo hữu, ý các ngươi thế nào? Cũng đồng ý với Mộc Thanh muội muội sao?" Mỹ phụ tóc bạc không để ý tới Mộc Thanh nữa, hỏi ngược lại hai người kia.

"Ha ha, lão phu không hiểu biết về khu lôi chi đạo, đối với việc này tất nhiên không sao cả, hai vị cứ tự quyết định là được." Một gã huyết bào nhân cười hắc hắc, hời hợt nói, không nghĩ sẽ tranh đầu cùng Mộc Thanh và mỹ phụ.

Thấy huyết bào nhân nói vậy, mỹ phụ tóc bạc ngẩn ra, hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng ánh mắt lập tức xoay chuyển, rơi xuống người Lục Túc.

Lục Túc mặc áo choàng đen, cúi đầu tự định giá.

"Hai vị đạo hữu nói cũng có lý, Hàn đạo hữu nắm giữ được Ích Tà Thần Lôi, ta nghĩ đi theo lam đạo hữu nghỉ ngơi hai năm không thành vấn đề. Về phương diện thay đổi ước định, đối với Lam đạo hữu cũng không công bằng. Như vậy đi, ta xem không cần phải tới hai năm, Lam đạo hữu chỉ cần chỉ điểm Hàn đạo hữu một năm là được, một năm còn lại để hắn tự do một mình."

Lục Túc nói.

Nghe được lời ấy, mỹ phụ tóc bạc nhướng mày, mà Mộc Thanh cũng trầm mặc.

"Ta biết hai người các ngươi không muốn đáp ứng điều kiện này, nhưng chớ quên đại sự sắp đến, ngay cả chúng ta có thể đi vào Minh Hà Chi Địa hay không vẫn chưa thể xác định. Nếu các ngươi không phục sẽ để xảy ra sai lầm."

"Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn bỏ qua kỳ ngộ ngàn năm có một này sao?" Lục Túc thấy nhị nữ không nói gì thì thanh âm bỗng nhiên băng lãnh.

Nghe xong lời này, thần sắc hai nàng vừa động, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Ánh mắt mỹ phụ thiểm thước, đột nhiên môi giật giật, truyền âm cho Mộc Thanh.

Mà thanh âm ấy khi vào tai Mộc Thanh lại khiến nữ tử này thần sắc đại biến, một lúc lâu mới chần chờ mở miệng:

"Điều ngươi nói là thật sao, thật sự có bảo vật như vậy?"

"Mộc muội muội hẳn cũng biết, ta thần là quỷ đạo, nhưng ngay cả vật ấy có thần diệu vạn phần thì cũng vô dụng đối với ta." Mỹ phụ tóc bạc trấn định trả lời.

"Nếu Lam tỷ nói như vậy thì ta đáp ứng điều kiện này." Tựa hồ vật mà mỹ phụ tóc bạc nói tới rất quan trọng với Mộc Thanh, nàng tự nhiên đáp ứng.

"Tốt, ta nghĩ lần này Mộc Thanh muội muội sẽ không nói thêm gì nữa." Mỹ phụ tóc bạc thản nhiên cười, âm phong nổi lên đầy trời, hóa thành một đạo hôi quang trực tiếp bay đi.

Thấy cảnh này, hai gã huyết bào nhân sửng sốt, nhưng Lục Túc lại không có chút khác thường, giống như không thấy mỹ phụ rời đi.

"Nhị vị đạo hữu, tiểu muội và Lam tỷ đã thương lượng xong, Hàn đạo hữu không cần đến chỗ nàng nữa, thời gian còn lại sẽ để cho Hàn đạo hữu quen thuộc khu lôi chi đạo. Hai vị đọa hữu cảm thấy thế nào?" Mộc Thanh mỉm cười hỏi.

"Hắc hắc, lão phu vẫn là lời nói trước kia, tất cả do hai vị đạo hữu tự xử lý, lão phu sẽ không nhúng tay vào." Huyết bào nhân khôi phục thần sắc như bình thường, cười hắc hắc quái dị.

"Nếu như không có chuyện gì lớn thì ta cũng không có ý kiến." Lục Túc lạnh như băng nói.

Mộc Thanh nghe vậy hiển nhiên mừng rỡ.

Nhưng Hàn Lập lại thở dài một hơi.

Hiển nhiên hắn không biết tình huống thế nào, Mộc Thanh và mỹ phụ đã đạt thành ước định gì về hắn, điều này làm hắn buồn bực trong lòng, không khỏi cảm thấy bất an.

Sau đó không lâu, Lục Túc và hai gã huyết bào nhân cũng rời đi, Hàn Lập đi theo Mộc Thanh vào đại điện.

"Hàn đọa hữu, ngươi mới vừa rồi nghe mấy người kia nói, trong lòng hẳn là có chút khó hiểu. Bất quá hiện tại cũng là lúc nói rõ cho đạo hữu biết sự tình. Ta có thể trả lời ngươi ba vấn đề, nhớ kỹ chỉ có ba mà thôi. Sau đó ta sẽ khônng trả lời bất cứ vấn đề gì nữa. Nhưng ta cũng có trao đổi, muốn Hàn huynh sau khi tiến vào Minh Hà Chi Địa thì làm giúp ta một việc." Mộc Thanh lần nữa ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói với Hàn Lập.

"Làm một việc?" Hàn Lập rùng mình, cẩn thận hỏi.

"Không sai, trong hai năm qua ta truyền thụ cho ngươi Khu Lôi Chi Thuật, lại chỉ điểm cho ngươi một số vấn đề khi tu luyện. Hơn nữa lại trả lời ngươi ba vấn đề, ngươi làm một việc cho ta, hẳn là không quá phận…." Đôi mắt đẹp của Mộc Thanh nhìn chằm chằm Hàn Lập, chậm rãi nói.

"Hiển nhiên không quá phận." Hàn Lập miễn cưỡng cười.

"Yên tâm, sẽ không để ngươi làm chuyện vượt quá khả năng, nói đến việc này kỳ thật là muốn mượn sức của Ích Tà Thần Lôi mà thôi. Nếu không ngươi thật sự tưởng rằng chúng ta có vài phần tôn trọng ngươi sao."

Thanh âm Mộc Thanh trở nên âm lệ, Hàn Lập nghe xong thì ngược lại trong lòng buông lỏng, sau khi tự định giá thì cũng nghiêm mặt trả lời:

"Nếu tiền bối đã nói vậy thì vãn bối sẽ không từ chối, trong Minh Hà Chi Địa, chỉ cần trong khả năng, không nguy hiểm đến tính mạng thì vãn bối sẽ đáp ứng."

"Hắc hắc, ngươi cũng không ngốc. Bất quá không sao cả, ngươi hỏi đi!" Mộc Thanh cười cười.

"Vãn bối muốn biết, Minh Hà Chi Địa là nơi như thế nào, có nguy hiểm gì so với bên ngoài không?" Hàn Lập ngẩng mặt nhìn Mộc Thanh, một hơi hỏi ra hai vấn đề.

"Minh Hà Chi Địa là tầng thấp nhất dưới lòng đất mà bốn người chúng ta nhất thời phát hiện ra vào trăm năm trước, bên trong có đủ các loại ác quỷ hung hồn. Về phần nguy hiểm bên trong thì nhiều vô số, có cả những quỷ vương hồn yêu thực lực không hề dưới ta. Hơn nữa nơi đó lại rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng e ngại. Năm đó yêu vương chúng ta tiến vào không phải là bốn mà là năm người, nhưng một kẻ đã chết. Tất nhiên lần đó chúng ta không tìm hiểu kỹ phiến không gian đó, chưa chuẩn bị chu đáo, nhưng thật sự đó cũng là nơi hiểm ác." Mộc Thanh đối với câu hỏi của Hàn Lập không cảm thấy kỳ quái, chỉ là ngưng trọng giải thích.

Hàn Lập nghe xong thì trong lòng không khỏi trầm xuống, nhưng miệng vẫn nghi hoặc hỏi:

"Mấy vị tiền bối tự mình đến Minh Hà Chi Địa, đã như vậy còn bảo là nguy hiểm, hẳn là có nguyên do chứ!"

"Ha ha, Hàn tiểu hữu đề cập đến vấn đề này, có hay không nên tính là câu hỏi thứ ba?" Mộc Thanh cười.

"Hiển nhiên không tính…" Hàn Lập vội vàng phủ nhận, chỉ nghe thấy tiếng cười Mộc Thanh ngừng lại, thanh âm chậm rãi nói:

"Bỏ đi, vấn đề này không có gì, ta sẽ giải thích miễn phí cho ngươi."

"Cái không gian kia bị một tầng thủy lung tráo quỷ dị dày khoảng vạn trượng bao bọc, người bình thường khi tiến vào trong nước sẽ bị mất đi ba hồn sáu phách, thân hình hóa thành âm thi, vĩnh viễn ở tại âm thủy. Bởi vậy chúng ta mới gọi nó là Minh Hà Chi Địa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.