Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1405: Thạch đôn




Cự sơn vẫn chưa thật sự đập đến bên trên đám san hô, thì đã phát ra những tiếng ầm ầm cực lớn.

Những nơi mà ánh sáng xám đi qua thì tất cả đá ngầm đều hóa thành bột vụn, nước biển gần đó chịu áp lực cũng lật lên cuồn cuộn, một con sóng cực lớn cao đến cả trăm trượng trong nháy mắt đã hình thành, đập lên bốn phía bắn tung tóa. Hàn Lập làm náo động lớn như vậy, đương nhiên đã kinh động đến động phủ ẩn phía dưới dãi san hô.

Chỉ chốc lát sau, một phần mặt nước biển ở gần đó bỗng từ dưới bay lên hai luồng yêu khí một đỏ một xanh, từ trong một luồng yêu khí truyền ra một tiếng quát mắng lớn: "Người nào đó, dám đến làm loạn trước động phủ của chúng ta, không biết đây là nơi ở của Bảo Quang tôn giả đại nhân sao?". Hàn Lập nghe thấy vậy cũng không nói gì, chỉ hướng ngón tay tùy ý điểm lên cự sơn một cái. Quang hà màu xám phía dưới cự sơn bay vòng vòng rồi sáng lên, vây tròn cuốn hai luồng yêu khí vào trong.

Sau khi hà quang quay cuồng mấy vòng thì từ bên trong phát ra hai tiếng kêu thảm thiết. Hai con yêu vật trong hai luồng yêu khí đã bị nổ tung trong hà quang, hóa thành cơn mưa máu rồi biến mất. dó chỉ là hai con hải yêu cấp sáu, hàn lập hoàn toàn không thèm để ý tới. Một khắc sau, cự sơn lập tức tấn công mạnh vào mặt biển.

Lập tức một xoáy nước cực lớn nổi lên dưới sức vặn của Nguyên Từ thần quang, nước biển bốn phía xoay chuyển nhanh như ác ma rít gào, mặt biển gần đó lập tức bị khuấy lên đến mức long trời lở đất.

Còn ở phía sâu dưới biển, vô số tôm cá bị dọa sợ cho kinh hoàng chạy trốn tứ phía, trong đó cũng có cả mười mấy con hải thú không biết tên, thân dài hơn một trượng.

Hàn Lập lần này tùy ý thúc động uy lực của Nguyên Từ thần sơn, cuối cùng làm cho phía dưới mặt biển truyền lên một tiếng gầm phẫn nộ dị thường, bỗng nhiên từ bên cạnh xoáy nước bay ra năm luồng hắc khí. Luồng hắc khí đầu tiên cuộn lên, đột nhiên hiện ra một đại hán cơ thể hùng vĩ, đầu mọc một cái bướu, toàn thân cốt giáp màu xanh lam, tay cầm một đôi chùy lớn màu đen. Hàn Lập nhìn thấy liền nở một nụ cười ở khóe môi, không đợi đối phương mở mồm đã thúc dục Nguyên Từ thần sơn.

Lập tức cự sơn cao nghìn trượng sáng lóe lên rồi biến mất. Cùng lúc đó, đại hán Lam giáp chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có bóng đen, vội vàng ngẩng lên thì chỉ thấy lọt vào mắt là cả một mảng đen sì đang áp xuống. nguyên Từ thần sơn đã xuất hiện trên đầu hắn, đang nện xuống với khí thế hừng hực. Khi còn chưa tiếp cận hắn thì một cơn cự phong đã thổi đến làm hắn đứng không vững.

Đại hán vô cùng hoảng sợ, thậm chí ngay cả Hàn Lập hắn cũng không nhìn, vội vàng ném hai cái chùy về phía cự sơn, rồi lăn lên trên mặt đất, lập tức hóa thành một con giao long màu xanh dài hơn mười trượng, rồi chợt lóe lên trốn chạy.

"Bịch bịch" hai tiếng vang lên, hai cái chùy lớn màu đen hóa thành cực lớn vài trượng, nhưng đập vào ngọn núi thì không để lại vết tích gì, ngược lại, sau khi ánh sáng màu xám quay một vòng thì hai chiếc chùy đó đã mất đi sự kiểm soát mà rơi thẳng xuống.

Còn con giao long, nó chưa kịp chạy tới nơi khác, vừa mới bay được hơn ba mươi trượng thì ánh sáng xám lóe lên, con giao long màu xanh cũng bị bó chặt, không có cách nào cựa quậy được. Lúc này, hàn Lập mặt không chút biểu cảm nào lại chỉ tay điểm vào cự sơn.

Cự sơn quay tròn trong không trung, lập tức một lực vô hình cực lớn sinh ra ở phía dưới, trong tro bụi, con giao long màu xanh chưa kịp kêu lớn lên những tiếng kinh khủng thì cơ thể đã bị lực đó ép thành thịt vụn, chỉ chừa lại một cái đầu giao long cực lớn là còn nguyên vẹn.

Cho dù cơ thể giao long vô cùng rắn chắc được liệt vào hàng những yêu thú đứng đầu, nhưng một con giao long cấp tám làm sao có thể ngăn cản nổi uy lực của Nguyên Từ thần sơn. Con giao long này thậm chí còn chưa thể nhìn rõ dung mạo của Hàn Lập thì đã bị hủy đi thân thể.

Nhưng nguyên thần may mắn con sót lại trên đầu giao long không biết đã thi triển thần thông gì mà đã hóa thành một lam quang chói mắt, thoắt cái đã giãy dụa thoát ra khỏi những luồng ánh sáng xám, liều mạng bắn ra ngoài.

Chính vào lúc này, một con hỏa điểu ngân sắc gào thét từ trên trời bay xuống, tốc độ cực nhanh, chỉ thoáng một cái đã va vào đầu con giao long.

Một tiếng kêu thảm thiết phát ra, một con tiểu giao màu xanh xông từ trong đầu con giao long ra muống chạy trốn, nhưng ngân diễm chợt lóe lên và thoắt cái bị hóa thành hư không, chỉ còn lưu lại một viên giao mạc lẳng lặng trôi nổi trên không. Đây đương nhiên là kết quả do Hàn Lập dốc hết sức để khống chế Phệ Linh Thiên Hỏa lưu lại.

Còn về bốn con hải thú trong hắc khí, vào lúc cự sơn xoay chuyển đã sớm không thể kháng cự lại, biến thành huyết sương, ngay cả tinh hồn cũng không may mắn thoát được.

Hàn Lập thấy một hơi đã giết chết năm con yêu, cười nhạt nhấc tay lên ra một chiêu, đầu của con giao long lập tức bay vụt đến, bị hút vào trong lòng bàn tay.

Hai mắt hắn hơi híp lại thăm dò chốc lát, trên bàn tay một ánh sáng chợt lóe lên, đầu giao long biến mất, nó đã bị hút vào trong Trữ vật trạc.

Bàn tay màu đen hướng cự sơn vỗ một cái vào hư không, Nguyên Từ thần sơn nghìn trượng liền mờ đi, nhạt dần và hóa thành hư ảnh, cuối cùng biến mất trong hư không.

Hàn Lập thu cự sơn lại, tay áo rung lên, quay người bước đi.

Nhưng hắn liéc mắt nhìn thấy xoáy nước cực đại phía dưới vẫn chưa tiêu tan thì sau một lúc do dự, bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Thanh quang khắp người hắn hiện lên, rồi hóa thành một cầu vồng xanh nhập vào trong xoáy nước.

Những nơi mà cầu vồng xanh đi qua thì nước biển đều tự rẽ sang hai bên, chỉ trong phút chốc đã xuất hiện trước đáy hòn đảo nhỏ phía dưới đám san hô.

Hàn Lập liếc mắt nhìn ngọn núi, rồi ngắm bắn thẳng vào sườn núi, một vệt kiếm quang kim sắc bắn ra, lóe lên rồi biến mất dạng vào trong hư không.

"Oành". Sau một tiếng nổ vang lên, đầu tiên là luồng ánh sáng hai màu vàng lam nổ tung ra, tiếp theo đó là một tầng ánh sáng lam hiện lên, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái rồi nổ vỡ vụn ra.

Ở phía sườn núi hiện ra một cửa lớn san hô màu trắng.

Hàn Lập mỉm cười, ở đây chắc là động phủ của Bảo Quang tôn giả.

Lại một đường kiếm khí vọt qua.

Cửa san hô hóa thành bụi trong kim quang, bên trong đó nước biển không còn, hiện ra một thông đạo màu xanh trông như một hành lang.

Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe lên, thân hình thoáng một cái đã đi vào bên trong.

Thông đạo rất dài, có vẻ như gần 100 trượng. Khi Hàn Lập từ từ xuất hiện ở phía cuối thông đạo thì lập tức ánh mắt sáng lên.

Hắn nhìn thấy một căn phòng lớn rộng đến khoảng năm, sáu mươi trượng, nguy nga lộng lẫy, lót phía dưới đất đều là những tảng ngọc đẹp trắng nõn không tì vết, và cứ cách khoảng một trượng bốn bức tường thì lại có một viên dạ minh châu lớn, lấp lánh phát quang được khảm lên trên.

Còn ở trên trần nhà có treo một cụm san hô màu đỏ như lửa, tỏa ra sự ấm áp, xua đi tất cả hơi nước trong động phủ.

Hàn Lập có chút bất ngờ về nơi xa xỉ này, ánh mắt xoay chuyển, rồi nhìn vào một cái thạch đôn màu xám trắng được đặt ở một đầu căn phòng.

Vật này thô ráp kì lạ, dường như chỉ được chế tạo từ một loại đá bình thường, nếu không phải là nó ở phía trước cái bàn ngọc tinh xảo dị thường, thì e rằng nó chỉ được coi là một tảng đá to hơi dẹt mà thôi.

Nhưng trong một căn phòng lớn như vậy, tất cả mọi thứ đều sặc sỡ lóa mắt, chỉ có cái thạch đôn này lại chẳng có chút thu hút, không khỏi có chút kì quái.

Hàn Lập nghiêng đầu suy nghĩ, một tay hướng vào thạch đôn, nắm vào hư không, muốn hút nó về phía mình để xem kĩ một chút. Nhưng một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện. Dưới lực hút vô cùng lớn do thần thông của hắn tạo thành, chiếc thạch đôn lại hoàn toàn không động đậy.

Hàn Lập chợt rùng mình, thầm suy nghĩ một chút, rồi từ từ bước về phía trước, đưa ngón tay ra chạm vào thạch đôn.

Đầu tiên là một luồng băng hàn chạy dọc từ đầu ngón tay chạy lên cánh tay, khi Hàn Lập chưa kịp dịch chuyển cánh tay ra thì lại có một luồng khí nóng tràn lên. Hàn Lập vô cùng kinh ngạc.

Rồi hắn dứt khoát đặt cả bàn tay lên trên thạch đôn, thì chỉ cảm thấy hai cảm giác nóng lạnh khác nhau đang không ngừng chuyển biến, sau đó trong cánh tay hắn lại chuyển hóa thành một hơi ấm dào dạt, làm cho hắn cảm thấy rất dễ chịu.

Hắn nhìn vào cánh tay và vẫn chưa phát hiện ra điều gì không thỏa đáng.

Hàn Lập hơi nhăn mày lại, toàn thân lan tỏa ra những ánh kim quang, hơi dùng lực ở năm đầu ngón tay, muốn trực tiếp nắm lấy thạch đôn cao có vài thước này.

Nhưng hắn chỉ nhìn thấy năm đầu ngón tay phát ra kim quang chói mắt, cơ hồ như che khuất cả cái thạch đôn này, nhưng nó hoàn toàn không động đậy. Hàn Lập có chút ngạc nhiên.

Hắn không nghĩ gì thêm, liền dùng bàn tay kia đặt lên trên thạch đôn, hai tay đồng thời dịch chuyển khác thường, một tay thì biến thành màu đen bóng loáng, một tay hóa thành trắng tinh trong suốt.

Hai cánh tay lóe lên một cái, từ trong cơ thể Hàn Lập phát ra một tiếng nổ vang như pháo trúc, đồng thời một sức mạnh không thể tin nổi tuôn ra, trực tiếp ảnh hưởng đến thạch đôn.

Những âm thanh ùng oàng vang vọng, cả căn phòng lớn như rung lên, thạch đôn cuối cùng cũng đã hơi lay động, nhưng lập tức lại trở về vị trí cũ. Lấy thạch đôn làm trung tâm, tất cả mặt của căn phòng lớn lập tức nứt ra vô số những khe nhỏ dài, rồi dưới mắt Hàn Lập, tất cả những chỗ khe nứt đi qua thì những viên gạch bằng ngọc gần đó đều bị rung chuyển biến thành bột vụn, lộ ra một nền đất thô ráp và đen sì.

"Huyền Thiết tinh", Hàn Lập vừa nhìn thấy đã nhận ra lai lịch của mặt đất màu đen này, ánh mắt hoàn toàn tỏ ra bất ngờ.

Nhưng lập tức hắn thu ánh mắt đó lại, một lần nữa nhìn chằm chằm không chớp mắt vào thạch đôn phía trước.

Thạch đôn lúc này lại chìm sâu vào mặt đất gần một nửa, dường như trời sinh nó đã được gắn vào trong đó vậy. Hàn Lập thở dài một hơi. Vật này tuyệt đối không bình thường, cái khác thì không nói, chỉ dựa vào sức nặng của vật này đã tuyệt đối là thứ mà trong cuộc đời này hắn mới thấy.

Lúc nãy tuy hắn không triệt để phóng ra Phạm thánh chân ma công, nhưng dựa vào sự phối hợp của cơ thể chắc khỏe và hai cánh tay Bách Mạch luyện bảo quyết của hắn, lại không có cách nào nhấc được thạch đôn đó lên. Sức nặng của vật này tuyệt đối là phải trên mười mấy vạn cân.

Nếu hắn không nhớ lầm thì thứ nặng nhất trong tất cả những nguyên liệu quý hiếm hình như chính là Thiên Huyền Trọng Kim trong tin đồn. Một miếng Thiên Huyền Trọng Kim nhỏ bằng đầu cái móng tay đã đủ để đè bẹp một đại hán lực lưỡng xuống đất.

Còn phân lượng của chiếc thạch đôn này tuy chưa có cách nào dò xét rõ ràng, nhưng nhìn vào thể tích của nó dám chắc sức nặng của loại vật liệu này sẽ không nặng dưới Thiên Huyền Trọng Kim, thậm chí có lẽ còn nặng hơn vài phần.

Ý nghĩ như điện vụt qua, nhưng sự kiểm nghiệm trong tay lại hoàn toàn khôgn có ý dừng lại, chỉ thấy kim quang lóe lên, một kiếm khí chém phụt xuống. "Phù" một tiếng, kiếm khí đã tản ra rồi bị hủy trên bề mặt của thạch đôn, hoàn toàn vô hiệu.

Nhưng Hàn Lập cũng không hề cảm thấy kì lạ, vật này đặc biệt như thế, nếu nó ngay cả một kiếm khí cũng không chống lại được thì e rằng lại làm hắn thất vọng. Nhưng cũng vì thế mà sự hiếu kì của hắn càng tăng lên.

Một tay lật lên, một thanh kiếm nhỏ dài vài tấc hiện ra, nhưng khi kim quang phóng lớn ra thì nó liền hóa thành trường kiếm kim sắc. Hàn lập một tay cầm kiếm, hoàn toàn không chần chừ chém mạnh vào thạch đôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.