Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1357: Sá linh tỳ bà




"Việc này đích xác là sự tình trọng đại, trưởng lão hội bàn bạc kỹ càng một chút. Con tử ảnh này biết không ít chuyện, Kim Việt đại sư có thể tra khảo kỹ lưỡng một phen." Nho sinh trung niên gật đầu, bàn tay khẽ động, liền điều khiển ngọc bát bay về phía Kim Việt đại sư.

"Đa tạ Thánh hoàng! Có điều đáng tiếc là những người được phái đến các tộc, chỉ sợ lành ít dữ nhiều." Lão tăng tiếp nhận Ngọc Bát, mặt lộ vẻ tiếc hận.

"Vì để không đả thảo kinh xà, nên lúc trước đối với sự việc này cũng không thể trực tiếp ngăn cản lại được, chỉ có thể dùng một ít nhân thủ cộng thêm chút điều động biến hóa. Phỏng đoán giữa đường ảnh tộc sẽ bọn họ phúc duyên lớn có thể thoát được. Vừa rồi lời đại sư là thật sao, trong số tu sĩ phi thăng gần trăm năm, thực sự có ngừoi mang Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm?" Thiên Nguyên Thánh Hoàng thở dài, lại hỏi một câu như vậy.

"Điều này sao có thể. Vừa rồi nói như vậy ba phần là giả, bảy phần thực mà thôi."

Huyền Thiên vật một khi được hình thành, trước khi được kích phát thông linh, nếu bị mang đi đến giới khác. Nhưng một khi rời đi giới diện này thì bảo vật cũng sẽ đánh mất cơ hội thông linh. Nếu Huyền Thiên vật không thể thông linh thì không có nhiều tác dụng, càng không thể hiện lên trên hỗn độn vạn linh bảng. Lúc trước nói như thế, chẳng qua lão nạp muốn kéo dài thêm chút thời gian thôi." Lão tăng ảm đạm cười.

"Thì ra là thế. Đại sư thật không thẹn là người nghiên cứu Huyền Thiên Chi Bảo sâu nhất." Nho sinh trung niên mỉm cười, nhưng không thật sự tin vào lời của lão tăng.

Hàn Lập cũng không biết rằng nhiệm vụ này lại hay thay đổi như vậy. Hiện giờ hắn đang cùng bốn người còn lại ở trong Ngọc Chu hóa thành bạch vân, xung quanh bốn phía Bạch Vân, có một số quái điểu cổ thú.

Loại quái điểu này, con lớn cũng gần một trượng, sau lưng chúng mọc lên bốn cái chiếc cánh, thân thể một con dơi lớn. Chúng đang giữ một chiếc đầu giống đầu sơn dương, hai đôi cánh gấp về phía sau, hồm há to, bên trong đầy răng nanh sắc bén, bộ dạng hung thần ác sát.

Trái phải cũng có đến trăm con quái điểu, một đám đang giương ra bốn cánh, phun ra từng đạo hôi huỳnh quái phong. Trong lúc há mồm, còn bắn ra từng trận lôi điện thô to, luận thực lực không kém tu sĩ Kết Đan, quái điểu này dưới thân thể còn có một đôi Hắc Sắc Thiết Trảo, nếu áp sát gần người thì chúng tuyệt đối hung hãn dị thường.

Nếu chỉ là một tu sĩ Hóa Thần bình thường gặp phải một đám quái điểu cổ thú như thế, chỉ sợ cũng gặp chút khó khăn. Để giảm bớt phiền toái, nói không chừng cũng phải tạm thời tránh né vài phần.

Trong đám người Hàn Lập lại có để tử chân linh thế gia, lại có yêu tu hóa hình của bảy đại yêu tộc, cộng thêm vào đó là một kẻ quái thai như Hàn Lập, nên đang điên cuồng tiến công mấy quái điểu này. Đồng thời tiến hành bảo vệ Linh Vân Chu, hành động thoải mái dị thường, đây là tràng đồ sát của riêng một bên.

Thanh niên mang nốt ruồi đỏ hai tay bấm tay quyết niệm chú, sử dụng hai đoàn cầu vồng màu trắng dài hơn mười trượng, đem phạm vi hơn trăm trượng trước người bao phủ dưới đó, bản thể của đạo cầu vòng này cũng không biết là gì mà lợi hại kinh người, linh quang đi qua nơi nào, vô luận cuồng phong hay là lôi điện cũng đều bị chém đứt, mỗi khi chớp động một cái, nhất định sẽ có một con hoặc vài con quái điểu bị chém chết.

Thiếu phụ áo đen toàn thân cũng ở trong một đoàn hắc sắc hỏa diễm, mà chưa cần nàng ta thi triển thần thông gì, chỉ lẳng lặng đứng yên trên không trung, vậy nhưng cho dù cơn lốc hay là lôi điện đánh lên trên thì đều như trâu đất xuống biển, không chút hiệu quả.

Quái điểu một khi bị đánh vào sẽ nhiễm phải một tia hắc diễm, lập tức biến thành tro tàn.

Ngay cả những quái điểu hung hãn dị thường nhất cũng đều liên tiếp bị chết hơn mười con, cho nên đám còn lại không dám tới gần.

Thanh niên bạch mi lại hoàn toàn khác, hắn không sử dụng bất cứ bảo vật gì, liền vọt thẳng vào đàn quái điểu, sau lưng hắn mọc lên một đôi cánh màu đen, hai cánh tay cũng biến thành cực lớn, hình thái đã biến thành nửa yêu nửa người.

Thân hình hắn chớp động liên tục, chỉ thấy một đoàn điểu ảnh quỷ dị xuất hiện trong đàn quái điểu, nơi đi qua tất cả quái điểu đều tứ phân ngũ liệt, vô số huyết vũ phun xuống, máu tanh ngập trời.

Về phần Hàn Lập lại có biểu hiện rất quy củ, hắn chỉ thả ra tất cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm; chỉ thấy bảy mươi hai đạo kim quang dài vài thước không ngừng quay xung quanh thân thể, chẳng những ngăn cản công kích của quái điểu mà còn tiến đến chém quái điểu thành hai mảnh.

Nhưng người có vẻ nhẹ nhàng nhất lại là thiếu nữ Diệp Dĩnh mặc áo bào trắng.

Nàng ta ôm ấp một thanh ngọc bích tỳ bà, mười ngón tay chỉ nhẹ nhàng lướt qua dây cung tỳ bà, một đoàn hoàng sắc quang hoàn liền mở rộng ra bốn phía. Quái điểu gần đó xông đến, mỗi lần quái điểu bị quang đoàn đó quét trúng là ngay lập tức bị một tầng bụi quỷ dị bao trùm toàn thân. Sau đó chúng không thể nhúc nhích mảy may rồi rơi xuống mặt đất tan xương nát thịt. Tỳ bà này lại có thần thong thạch hóa hiếm thấy.

Tuy rằng, bản thân năm người đều không xuất ra loại thần thông lợi hại nhất, nhưng một lần ra tay như vậy đã tiêu diệt sạch sẽ mấy trăm con quái điểu đã trong thời gian chưa tới một tuần trà.

Sau đó mấy người thu lại thần thông, lập tức hóa thành từng đạo cầu vồng trở về Linh Chu đã biến thành cự vân, độn quang chợt tắt, năm người đã hạ xuống đầu thuyền.

"Không biết lai lịch quái điểu này như thế nào mà có thể nhìn ra biến hoá của Linh Vân Chu, thật đúng là có chút ngoài ý muốn." Lũng Đông đảo qua hướng bốn người khác, than nhẹ một tiếng.

"Loại quái điểu này ta cũng chưa từng nghe qua, thế giới lớn như thế, cổ thú nhiều không kể xiết, chúng ta không nên lấy làm quá ngạc nhiên. Linh Vân Chu đến bây giờ mới lần đầu bị phát hiện." Tiểu Hồng lại bình tĩnh nói.

"Cũng phải nói cho rõ, chúng ta hiện tại đã tiến sâu vào thế giới hoang dã, trong lộ trình sẽ gặp phải tình huống này tuyệt sẽ không ít. Loại quái điểu này tuy rằng số lượng không ít, nhưng cũng dễ đối phó. Chỉ là nếu gặp phải loại cổ thú cường đại, chúng ta chỉ sợ phải bỏ Linh Chu này." Thanh niên bạch mi lại mày nhíu mày nói.

"Điều này là hiển nhiên. Nếu trúng ta gặp phải bách mục cự nhân trong truyền thuyết tại thế giới hoang dã thì chúng ta căn bản không có khả năng địch lại, hiển nhiên phải đặt việc bảo mệnh lên hàng đầu. Hàn huynh! Vừa đúng lúc đến phiên đạo hữu thay phiên công việc, chỉ sợ lúc này có chút vất vả hơn rồi." Lũng Đông mặc nhiên quay đầu, hướng Hàn Lập cười n nhẹ.

Hàn Lập thần sắc như thường gật đầu, vẫn chưa có nói cái gì.

Thiếu nữ báo bào trắng thản nhiên cười một tiếng, bỗng nhiên hướng thiếu phụ áo đen hỏi một câu:

"Hồng tỷ tỷ, thần thông lúc trước tỷ tỷ thi triển có phải là thiên phú của Hắc Phượng tộc - Hắc Viêm Diễm tiếng tăm lừng lẫy không! Hỏa diễm này quả nhiên uy lực kinh người, danh bất hư truyền!"

Tiểu Hồng nghe thiếu nữ hỏi như thế, trong tâm ngẩn ra, đôi lông mày kẻ đen hơi nhíu, sau đó trong mắt bỗng nhiên lộ ra một tia kỳ quái, trả lời:

"Đúng vậy, đây chính là Hắc Viêm Diễm, nhưng cũng không đáng để nhắc tới. Chỉ là tỳ bà trong tay Diệp đạo hữu cũng làm cho ta nghĩ đến một bảo vật trong truyền thuyết. Nghe nói vạn năm trước, trong Thiên Nguyên Cảnh có một vị Hợp Thể kỳ tiền bối luyện chế một bảo vật Thông Thiên Linh Bảo tên là "Sá Linh tỳ bà, danh liệt trên hỗn độn vạn linh bảng, có thể đồng thời sử dụng thạch hóa, dong kim, băng phong tam đại thần thông. Diệp đạo hữu lúc trước vận dụng bảo vật, không biết có liên hệ gì với Linh Bảo này?"

"Ha ha, ta không ngờ tới Hồng tỷ tỷ lại biết rõ bảo vật của Nhân tộc. Vật này trong tay tiểu muội tuy rằng không phải Sá Linh tỳ bà năm đó, nhưng cũng là một vật phỏng chế cổ bảo, chỉ có thể thi triển một loại thần thông thạch hóa mà thôi, luận uy lực cũng còn lâu mới có thể cùng so sánh với Sá Linh". Thiếu nữ cười hì hì trả lời.

"Thì ra là thế! Cho dù như thế, bảo vật này cũng có thể cùng so sánh với Linh Bảo. Thần thông thạch hóa quả là thật sự hiếm thấy, khó lòng mà phòng bị." Thiếu phụ từ từ nói.

Nghe được nhị nữ nói chuyện với nhau, trên mặt Lũng Đông lộ vẻ cười mà cũng chẳng phải là cười, nhưng dường như nhớ ra cái gì đó, bỗng hướng phía Hàn Lập hỏi:

"Hàn đạo hữu, ngươi tu luyện phi kiếm thật kỳ lạ, đồng thời có bảy mươi hai khẩu, thoạt nhìn đã trọn vẹn, hơn nữa uy lực tựa hồ không phải bình thường. Điều này cũng làm cho ta cũng nhớ tới năm đó có một vị tiền bối cũng là tu sĩ phi thăng, mặc dù là một là Luyện hư hậu kỳ, nhưng khi bày ra kiếm trận gồm bảy mươi hai thanh phi kiếm, lại có thể cùng một gã hợp thể tu sĩ chiến đấu mà không rơi vào thế hạ phong. Lúc ấy cũng coi như chấn động một thời, chẳng qua lúc đó kiếm quang của tiền bối đó đều là thanh sắc, so với phi kiếm của Hàn huynh cũng có chút khác biệt. Không biết phi kiếm của Hàn đạo hữu, có kiếm trận thần thông không?"

Lũng Đông dường như đối mặt nhìn thấy Hàn Lập thi triển Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cảm thấy hứng thú.

"A, thực tình tại hạ cũng không biết tôn tính vị đại tiền bối này, cũng không biết tiền bối đó thi triển loại kiếm trận nào. Tại hạ tu luyện phi kiếm nhiều như thế, là muốn lấy số lượng để khắc địch mà thôi, thực chất chưa hiểu kiếm trận gì." Hàn Lập nghe vậy trong lòng vừa động, nhưng mặt ngoài thản nhiên trả lời.

"A, Lũng đạo hữu nói về người này, bản thân ta cũng đã được nghe nói một phần. Nghe nói tiền bối đó tên là Thanh Nguyên Tử, cũng là một vị kỳ nhân năm đó. Tuy rằng không biết hắn tế luyện loại kiếm trận nào, nhưng nghe nói công pháp tu luyện là do chính bản thân sáng lập ra. Đáng tiếc là, nghe nói vị tiền bối này vào những năm trước tiến vào thế giới hoang dã, rồi thấy bặt vô tin tức. Nếu không vị tiền bối kỳ tài này rất có khả năng tiến giai Hợp Thể kỳ." Thiếu nữ áo bào trắng lại cười giành lời nói.

Lũng Đông cũng không tức giận, chỉ cười cười thôi.

Hàn Lập nghe nói như thế, cũng im lặng một lúc lâu. Vô luận theo cách xưng hô, hay là công pháp tự nghĩ ra. Vị Thanh Nguyên Tử này, xem ra chính là vị tiền bối năm đó sáng lập Thanh Nguyên Kiếm Quyết. Thế nhưng theo trong miệng hai người này thì biết được vị kỳ nhân này đã ngã xuống, thật đúng là làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Đáng tiếc, hắn đã lựa chọn con đường pháp thể song tu, nếu không dựa theo con đương tu luyện Thanh Nguyên Kiếm Quyết, được vị Thanh Nguyên Tử đó truyền lại công pháp mới là chính đạo.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng thần sắc Hàn Lập lại không thay đổi hướng những người khác hơi thi lễ, liền biến thành một đạo độn quang, bỗng chốc bay đến chỗ cao nhất của Ngọc Chu, sau đó ngồi xuống canh gác.

Thấy bộ dạng Hàn Lập không muốn nói chuyện, Tiểu Hồng cùng thanh niên có nốt ruồi đỏ và hai người còn lại cùng liếc mắt một cái, lúc này cũng đánh trở lại tĩnh thất của bản thân tiếp tục tĩnh tọa tu luyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.