Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1338: Mua Được




Con số nghìn vạn linh thạch, đối với ba miếng Chân Linh Lân Phiến mà nói, lúc này chỉ là một con số bình thường mà thôi. Bất kể ai đều cảm thấy trong đêm đó, khiến tu vi có thể vọng tưởng vô căn cứ mà lên cấp.

Tu vi sau khi tiến vào Hóa Thần, mỗi một giai đoạn lên cấp đều vô cùng gian nan, đa phần những tu sĩ Hóa Thần, đều sống ở cảnh giới đầu tiên cả đời.

Giờ phút này, giấc mộng đó ngay ở trước mắt, khó trách đám tu sĩ không một chút do dự bắt đầu điên cuồng.

Nhưng lại khiến người ta vì thế điên cuồng, cũng luôn luôn có giới hạn không thể không tỉnh ngộ.

Sau khi giá cả cạnh tranh bỗng nhiên đột phá lên 25 vạn linh thạch, những tu sĩ còn có năng lực dám tham dự đấu giá, đã không còn mấy người nữa rồi.

Chỉ còn lại có ba người đang cố tranh giành những lần cuối cùng.

Trong đó thượng nhân bất ngờ chính là mấy người tu sĩ lúc trước đấu giá linh thiềm linh huyết, âm thanh vẫn đang "rào rào".

Hai người khác thì một người già nua bất thường, một người thì trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như lần lượt thay thế cho một gã lão giả, và một nữ tu trẻ tuổi.

Ba người này mỗi người một lời tăng giá, nháy mắt đã gần đến giá ba nghìn vạn.

Khi âm thanh lười biếng của người chủ nhân thực sự đưa ra giá ba nghìn vạn cất lên, âm thanh của nữ tu sĩ và lão giả đột nhiên dừng lại.

Xem ra vị này đã vượt qua sự thừa nhận của bọn họ, chỉ có thể không cam tâm mà thôi.

Thần sắc của đám tu sĩ khác nhau nhìn chằm chằm khoảng không trên đài, ở đó, con số trong pháp bàn trung lớn đang biến đổi sắc thái, sau khi hoàn toàn biến thành sắc vàng, cũng chính là lúc những vật phẩm thuộc về trần ai lạc đinh rồi.

"3.100 vạn"

Một âm thanh yên lặng lạ thường, bỗng nhiên khai khẩu rồi.

Âm thanh của người lạ mặt đó vừa cất lên, những tu sĩ trong đại sảnh đều ngẩn ra "lập tức toàn bộ có chút hưng phấn trở lại".

Xem ra cho dù với mức giá này, chân linh linh phiến vẫn không có cách nào xác định được chủ nhân.

Không ít ánh mắt các tu sĩ. Một chút ngạc nhiên, nhìn hướng vào không trung một tòa nhà bay trên trời.

Trong gian phòng đó, khuôn mặt Hàn Lập thản nhiên ngồi ngay ngắn trong đó.

"3.200 vạn"

Âm thanh lười biếng kia có chút kinh ngạc.

"3.300 vạn"

Hàn Lập không chút do dự tăng giá.

"3.400 vạn"

Âm thanh lười biếng chân chừ một chút, mới lên tiếng lần nữa.

"3.500 vạn"

Trong căn phòng không ít tu sĩ bắt đầu hít thở thật sâu.

Cho dù đúng là chân linh linh phiến, với cái giá này cũng có chút điên khùng rồi. cuối bảng danh sách hỗn độn của linh bảo, e rằng cũng chỉ là mức giá này mà thôi.

"3.500 vạn? Hừ! Xích đạo hữu, tôi hoài nghi vị đạo hữu này cũng không có. Hơn một nửa linh thạch, chỉ là gây rắc rối thuần túy mà thôi. Đạo hữu có phải nên kiểm nghiệm người đó, xem xem có phải thực sự sẽ đưa ra nhiều thân gia như vậy" Chủ nhân của âm thanh lười biếng đột nhiên lạnh lùng nói ra.

"Sau khi cuộc cạnh tranh giá cả kết thúc. Ta sẽ đích thân kiểm tra việc này. Nhưng trước đó tại hạ không thể cắt đứt cuộc đấu giá. Xin mời hai vị đạo hữu tiếp tục đưa ra giá" Lão giả họ xích và thọ-sở động, chỉ là cười nói một chút.

Rõ ràng trước khi không biết thân phận của hai vị đấu giá, hắn cũng sẽ không dễ dàng đắc tội với vị nào.

"Xích huynh đã cho răng như vậy, vậy tại hạ sẽ không đưa ra giá nữa, xem xem vị đạo hữu này có thể bỏ ra 3.500 vạn lấy vật đó không" Chủ nhân của âm thanh lười biếng đó có chút giận dữ. âm dương quái khí nói như vậy, quả thật không đưa ra giá nữa.

Kết quả sau khi chữ số trong nhất đằng pháp bàn biến thành màu xích kim, lão giả áo bào trắng đang lúc chuẩn bị tuyên bố tam miếng chân linh linh phiến tất cả thuộc về Hàn Lập. Tiếp theo quả thật xuất hiện vị phu nhân tay cầm hộp gỗ, vạt áo bay bay hướng đến chỗ Hàn Lập đang ở.

Thân hình cho ăn một trận, lão giả đang ở trước phòng ốc liền dừng lại.

Hắn không nói nửa lời một tay biến chuyển, một chiếc lệnh bài màu xanh xuất hiện trong tay, bị kí hiệu bao vây của căn phòng trên trời nhẹ nhàng lướt qua, thân hình vừa động, liền lập tức tiến vào trong phòng người phụ nữ trang phục nước tần cũng âm thầm theo sát bước vào trong.

Mười người thì tám người ở trong. Lão giả họ Xích nhìn ánh sáng trắng phát ra từ Hàn Lập, sau khi mỉm cười, mới nói:

"Ta đã đưa bảo vật đưa đến, đạo hữu nên đem linh thạch thanh toán rõ ràng. Có đồ quy ra linh thạch, ta và Hà đạo hữu sẽ ước đinh giá trị, tính toán cho đạo hữu. Nếu cảm thấy bị đánh giá thấp, lão phu sẽ mời hai đạo hữu còn lại đến đây một chuyến".

Lõa giả áo bào trắng lại tỏ ra rất khách khí.

"Tại hạ làm sao có thể không tin ánh mắt Xích huynh và Hà đạo hữu, hai vị giám định vật này đi.

Sau khi Ánh mắt Hàn Lập chuyển sang chiếc hộp gỗ trên tay của người phụ nữ, từ đó lấy ra một cái hộp gấm lớn đã được chuẩn bị, cười hi hi và nói.

Lấy thân phận của lão giả áo bào trắng, không biết đã gặp qua bao nhiêu bảo vật. Chỉ là gật đầu rồi nhận lấy, tùy ý nhìn qua nhìn lại.

Một mùi thơm ngát tản ra bốn phía! Nhưng ánh mắt lão giả chỉ là đảo qua, còn cơ thể rung mạnh một chút, "Linh thảo vạn năm".

Lão giả hít một hoi thật sâu, cuối cùng ánh mắt từ vật trong hộp dịch chuyển, nhưng nhìn thần sắc Hàn Lập có chút kì lạ.

Người phụ nữ vừa nghe thấy "Linh thảo vạn năm", trong lòng cùng lúc rung động, đi được hai bước, nhìn về phía trong hộp ngọc.

Chỉ thấy một vệt màu sáng trắng, một gốc cây linh thảo dài hàng tấc toàn thân phủ tuyết trắng, lẳng lặng nằm bên ngoài đám cỏ đó, bên cạnh có linh văn dường như hóa thần hư ảnh hiện lên chớp động. "Linh vân vạn năm! Quả nhiên là linh thảo vạn năm, nhưng thực giả, vẫn cần phải giám định cẩn thận lại" Phu nhân ngưng nhìn trong chốc lát, mới chậm rãi nói:

"Đối với việc giám đinh linh thảo,lão phu không thể bằng các đạo hữu. Làm phiền các đạo hữu giám đinh vật này" Lão giả áo bào trắng có thần sắc như thườn, nói một cách khách khí với phu nhân.

Phu nhân gật đầu, cầm trong tay hộp gấm vừa thu lại, lại chuyển một tay, đột nhiên trong tay lại thêm một chiếc ngọc xích dài nhỏ xanh biếc. Thước dài toàn thân khắc hoa văn cổ quái xoắn ốc.

Ánh mắt chợt lóe sáng, phu nhân nhấc cái thước, chậm rãi cho vào trong hộp ngọc linh thảo.

Kết quả lục thước vừa chạm vào linh thảo trong hộp ngọc, phát ra màu trắng sữa của linh quang. Bản thân dường như tự hô ứng, phát ra tiếng vù vù, cùng lúc đó trên ngọc thước một vòng linh vân kì lạ, liên tiếp phát sáng.

Ánh sáng màu xanh biếc làm mắt chói! Sau khi lục mang rốt cục ở vòng hoa văn thứ nười một dừng lại, phu nhân bình tĩnh không biểu lộ gì,cuối cùng cũng có chút dung động.

Bà một lần nữa lấy linh thảo trong hộp ngọc cẩn thận nhìn đi nhìn lại, mới khẳng định nói:

"Đích thật là Linh thảo vạn năm, hơn nữa còn là Tuyết Giao Thảo khoảng mười vạn một nghìn năm. Tuyết Giao Thảo vốn là một loại linh dược quý hiếm, sau hàng vạn năm, so với những linh dược vạn năm bình thường khác, giá trị tối thiểu đắt hơn một nửa. Ta ước tính, đại khái có thể lên đến khoảng 700 vạn linh thạch.

"700 vạn… ừm… Cùng lão phu đánh giá không sai biệt lắm. Đạo hữu cảm thấy chúng tôi tính toán giá cả thế nào, nếu có ý kiến khác xin cứ đưa ra?" Lão giả áo bào trắng trầm ngâm một chút, liền quay sang nói với Hàn Lập:

"Giá này tại hạ không có ý kiến. Đạo hữu đem mấy thứ đồ này nhận lấy, những thứ đó đủ để trả cái giá mà tại hạ đưa ra đấu giá" Cổ tay Hàn Lập chợt lóe sáng, vừa tiếp tục lấy ra bốn hộp ngọc đưa ra.

Lão giả bạch bào giơ một tay, liền lấy mấy hộp ngọc cho vào tay, sau đó mở nắp hộp.

Lần này, lão giả cho dù muốn bảo vệ trấn định, nhưng khóe mắt vẫn co lại một chút, "Đều là linh thảo vạn năm?" hắn giơ tay lên, tiếng có chút khàn khàn.

"Quý phường thị không nhận loại linh dược này?" Hàn Lập cười nhẹ một tiếng.

"Đạo hữu thật biết nói đùa" Lão giả áo bào trắng cười haha, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập, đều không che đậy được sự kinh ngạc trong lòng.

Phu nhân cũng có chút bán tín bán nghi.

Nàng đem chỗ linh thảo trong hộp ngọc, giám định lại từng cái.

Kết quả, khuông mặt tràn đầy vẻ khó có thể khó tin.

Thân của linh thảo vạn năm, tự nhiên không thể quý hiếm bằng Chân Linh Linh Phiến, nhưng chỉ từ việc sử dụng và nhu cầu mà nói, linh thảo vạn năm, sử dụng rộng rãi, cấp linh đơn Hóa Thần để luyện chế phải có thuốc dẫn hoặc nguyên liệu phụ trợ, dường như trong tu sĩ cấp cao là loại đồ vật khan hiếm nhất.

Hơn nữa vật ấy vốn cũng quý hiếm kì lạ, dường như trong phường thị được xếp là vật lưu thông tốt nhất sau linh thạch. Có thể đồ vật khác, của hàng sẽ nhận được, nhưng linh dược vạn năm không có một nhà nào không cần cả.

"Hà đạo hữu đã xác đinh rồi, những linh thảo này không có vấn đề. Ba miếng Chân Linh Lân Phiến chính là của đạo hữu. đạo hữu nhận cẩn thận" Trong mắt lão giả áo bào trắng chợt sáng lên, lấy hộp gấm lúc này ra lần nữa, vẻ mặt tưởi cười đưa cho Hàn Lập.

"Vậy tại hạ không khách khí nữa. Ừm… rất tốt, thực sự không có vấn đề gì" Hàn Lập không thay đổi thanh sắc liền chụp trong không trung, lập tức đem hộp gấm vào tay, sau khi kiểm tra lại, cũng mãn nguyện gật gật đầu.

Lão giả áo bào trắng tuy có tò mò với linh dược vạn năm của Hàn Lập, nhưng cũng không nói gì, thu linh dược lại, dẫn theo phu nhân rời khỏi căn phòng, quay lại đài đấu giá.

Tu sĩ bên ngoài chỉ đợi chừng một bữa cơm mà thôi, nhìn thấy hai người lão giả họ Xích bay ra ngoài, đều muốn biết Chân Linh Lân Phiến có thật sự giao dịc thành công hay không.

"Chư vị đạo hữu không cần lo lắng làm gì. Đồ vật đã thuận lợi giao hàng. Sau đây bắt đầu cuộc đấu giá bảo vật. Đồ vật này là linh bảo trên Hỗn độn vạn linh bảng, giá trị lớn, còn trên cả Chân Linh Lân Phiến. Đó chính là linh thông thiên linh bảo "Bình Hải Quả" giá sàn là 2 nghìn vạn!" Lão giả áo bào trắng vốn không nói nhiều về việc liên quan đến Hàn Lập, miệng lập tức tuyên bố bảo vật rồi lấy từ túi trữ vật ra một giáo ngắn màu xanh sáng mờ.

Đám tu sĩ trong sảnh rất nhiệt tình đối với đồ vật này, lão giả biểu diễn thần thông của giáo ngắn một chút, lập tức có người bắt đầu cướp đoạt kịch liệt.

Hàn Lập lúc đó, lại một mảnh lân phiến màu xanh đen, tập trung tinh thần quan sát, dường như bề ngoài không chút hứng thú với linh bảo.

Kết quả giáo ngắn cũng cùng giá 3.500 vạn, bị một vi tu sĩ lạ mặt mua mất.

Rốt cuộc, đồ vật cuối cùng của cuộc đấu giá được bán đi, sắp bắt đầu cuộc đấu giá mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.