Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1069: Linh hồn cắn nuốt




Hắc lang kinh hãi vội vàng thúc dục huyết diễm trên người, trong nháy mắt hóa thành một thanh đoàn bao vây lấy thanh ti này.Nhưng hoàn toàn không nghĩ đến, từ bên trong truyền đến một tiếng hừ lạnh của ngân hồ. Lúc này thanh ti linh quang chợt lóe ra,không có chút dấu hiệu nào sẽ bị thiêu hủy,khiến ma này trong lòng trầm xuống.

Ngay vào lúc nó không thể nhúc nhích được thì Ngân Lang chợt lóe lên bay tới trước mặt. Ma này vô pháp tránh né ngân lang linh quang lóe lên rồi tiến nhập vào cơ thể nó,biến mất không thấy bóng dáng. Thân hình của Cự lang chấn động, âm thanh từ hai cái đầu phát ra nghe thật là thê thảm. Thân thể trở nên kịch liệt run rẩy.

Một cái đầu lang đột nhiên dại ra một chút, nhưng hai mắt lại sáng ngời có thần hẳn lên. Lập tức đem cái đầu của mình hướng tới cắn nuốt cái đầu lang kia. Lúc này trong nháy mắt da lông của nó bắt đầu chuyển sang một màu trắng thanh nhã.Cái đầu lang màu đen kia tự nhiên không chịu khoanh tay chịu chết, miệng há rộng ra đồng thời táp tới, trong nháy mắt hai cái đầu lang này băt đầu cắn xé nhau kịch liệt.

Đúng lúc này thì nhân ảnh lóe lên, Hàn Lập tay nâng Hư Thiên Đỉnh xuất hiện,hướng cự lang hai đầu liếc mắt nhìn một cái,trong ánh mắt lộ vẻ quan tâm.

Mặc dù cái đầu bạc chiếm thế thượng phong nhưng bên phía cái đầu đen đã khôi phục lại bình thường,lập tức toàn thân hắc quang chợt lóe.

Hàn Lập thấy vậy thần sắc trầm xuống rồi một tay hướng tới Hư Thiên Đỉnh điểm một cái, rồi một tiếng vang lên.

Thanh ti đang bó buộc cự lang bỗng nhiên linh quang đại phóng,căng ra làm cho thân thể của cự lang không thể nào nhúc nhích mảy may. Sau đó Hàn Lập há miệng một đạo kim quang từ trong miệng phun ra,nhằm về phía cái đầu màu đen mà hung hăng đánh tới.

Kim quang bạo liệt tinh tế hồ quang chớp động liên hồi, làm cho hắc khí của cái đầu lang màu đen từ từ tan ra,một tiếng kêu thảm thiết vang lên,sau đó ma khí tan ra hoàn toàn.

Nhân cơ hội này cái đầu lang màu bạc vươn lên một cái hư ảnh giống cái đầu màu bạc như đúc. Bỗng nhiên đem cái đầu màu đen kia một ngụm nuốt vào trong đó,sau đó xé rách,từ bên trong lôi ra một cái hắc ảnh đang run rẩy ra khỏi miệng. Cái hắc ảnh này biến dạng không ngừng nhưng dường như lại rỉ ra một thứ chất nhờn. Chất nhờn này biến ảo ra các loại mặt quỷ,dữ tợn cùng hư ảnh màu bạc cắn xé không ngừng.

Từ trong ngân ảnh truyền ra tiếng hừ lạnh đến thấu xương của Ngân Nguyệt, rồi ngân mang chói mắt, hình thể của ngân ảnh từ từ cuồng trướng lên gấp đôi. Rồi đem hắc sắc quang ảnh đó nuốt vào trong, sau đó co rút lại rồi chui trở lại vào trong đầu cái đầu màu bạc. Trong giây lát nguyên bản cái đầu màu đen còn liều mạng cắn xé liền trở nên bất động, hai mắt đờ đẫn lên. Còn cái đầu màu bạc căn bản không chú ý đến việc này, ngược lại cứ đem cái đầu kia cắn nuốt. Nó run lên nhè nhẹ, run rẩy không ngừng dường như rất là đau đớn và cực khổ để làm việc này.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng buông lỏng Tiểu Đỉnh đang cầm trong tay, hướng tới thân hình của cự lang mà ném tới. Hướng tới đó điểm vài cái.Một mảnh lớn thanh hà từ phía trên quét tới, trong chốt lát đem cả con cự lang bao vào trong thành một viên cầu thật lớn. Sau đó Hàn Lập nhìn khắp nơi trong không gian này thần sắc vừa động, đột nhiên hướng tới vùng phong ấn gần bên mà bay tới.

Một lát sau hắn lại bay đến một bộ hài cốt ở trên tế đàn, rối vung tay ra vỗ vài cái. Một cái xích hồng hỏa châu bay tới. Rồi một trận âm thanh bạo liệt nổ ra, tạo thành một cái hố to, trong đó hắc quang chớp động không thôi. Một món đồ vật hiện lên phía trong.Nhân hình Khôi Lỗi quơ tay một cái,món đồ kia lập tức bay vào trong tay nó. Nhìn kỹ lại thì đúng là gần nửa phần còn lại của Hắc Phong Kỳ, mặc dù linh bảo này đã bị phá hủy hơn nửa. Nhưng nó vẫn phát ra linh khí kinh người,hiển nhiên linh tính vẫn còn chưa mất hết.

Sau khi xem xét thật kỹ vật này, Hàn Lập nhất tay không chút khách khí đem nó cất vào trong túi trữ vật. Mặc dù hắn không biết làm thế nào để sửa chữa lại kiện Thông Thiên Linh Bảo này, cũng như không biết thật có thể sử dụng được hay không. Nhưng cái này luyện chế tài liệu ở thế gian này sớm đã tuyệt tích, thật không biết xác định giá trị của nó thế nào nữa.

Hàn Lập thu thập xong vật ấy,còn chưa chịu trở về bên cạnh cự lang mà không chút do dự bay tới một góc của không gian. Hơn nữa càng bay càng cao, trong nháy mắt không thấy ở đâu trong mấy tầng mây cao nữa. Độn quang dừng laị,trên vẻ mặt hàn Lập nét căng thẳng hiện ra.

Chỉ thấy ở phía trước cách đó không xa một đoàn ánh sáng màu lục nhạt huyền phù ở đó bên trong chứa một cây mộc thước màu xanh biếc. Hào quang lấp lánh đang chuyển động, thì ra đây chính là Bát Linh Thước một kiện Thông Thiên Linh Bảo khác. Linh bảo này mặc dù không bị tổn hao hư tổn chút nào vì nó là phật môn bảo vật cho nên đúng là vật khắc chế đối với ma môn. Vì vậy vị Ngột Lợi Thánh Tổ kia chỉ có thể đưa mắt nhìn mà không thể ma hóa để chính mình sử dụng được. Nhưng nếu như để cho tên cổ ma này khôi phục lại hoàn toàn pháp thuật thần thông thì lại là chuyện khác.

Hàn Lập nhìn Bát Linh Xích mà không dám coi thường vọng động. Trước đây khi hắn thu phục Hư Thiên Đỉnh thiếu chút nữa thì đã bị Kiềm Lam Băng Diễm của nó thiêu chết cái mạng nhỏ rồi. Cho nên hắn sợ bát Linh Xích này cũng giống vậy. Nghĩ đến đây thần niệm của Hàn Lập vừa động thì cái khôi lỗi hình người luôn theo sát phía sau, thân hình chợt nhoáng lên một cái.

Hướng thẳng đến Bát Linh Xích đưa một tay ra bắt lấy bảo vật này, thì không có gì khác lạ xảy ra. Hàn Lập liền mừng rỡ đưa tay tiếp nhận bảo vật này từ khôi lỗi rồi nhìn xem xét qua một chút. Khi sờ đến bảo vật này cảm giác bóng loáng dị thường. Dường như nó được làm từ băng lương phật ôn ngũ bàn ngọc vậy, hơi chớp lên. Lục quang chớp động không thôi, nhưng có điều lạ thường là sau khi rót linh lực vào rồi mà vẫn chưa thấy có phản ứng gì hết khiến Hàn Lập hơi lo lắng.

Đúng lúc này từ xa xa đám quang đoàn đang bao vây lấy cự lang truyền đến một âm thanh lạ thường, rồi lập tức linh quang chớp động. Rồi âm thanh bạo liệt nổ ra. Hàn Lập cả kinh vội vàng đem Bát Linh Xích thu lại, hướng tới Hư Thiên Đỉnh phía xa điểm một cái. Trên mặt hiện ra vẻ rất khẩn trương. Hư Thiên Đỉnh kêu lên một tiếng rồi hướng tới Hàn Lập mà bay thẳng về. Trong nháy mắt hóa thành một hóa thành một đoàn thanh quang rồi rơi vào tay hắn.

Hai mắt Hàn Lập híp lại khuôn mặt lộ ra vẻ căng thẳng nhìn tới phía xa. Đoàn lục quang kia từ từ biến mất rồi hiện ra thân ảnh trong rất là tao nhã, thì ra chính là một con cự lang. Lúc này con cự lang hai đầu đã biến một đầu, cả người cũng biến thành một màu trắng bạc. Thân thể sáng ngời dị thường đang đưa đầu nhìn tới phía Hàn Lập. Hàn Lập lập tức mừng rỡ bay trở về nhưng mới được nữa đường liền bắt gặp phải ánh mắt của con lang này.

Chỉ cảm thấy ánh mắt của nó băng hàn dị thường. Làm cho trong lòng của hắn có dự cảm bất an không tốt đang đến.

Thân ảnh của cự lang nhoáng lên một cái, lập tức từ trong ngân quang xuất hiện ra một vị nữ tử thân hình lả lướt, cực kỳ xinh đẹp. Hai mắt của nàng ta nhìn Hàn Lập không chớp, rồi khóe miệng nhếnh lên hiện ra một tia cười lạnh.

Hàn Lập hít một hơi rồi mở miệng căng thẳng nói ra" " Người là Linh Lung!"

" Nói ta là Linh Lung cũng không sai. Dù sao bây giờ ta vẫn lấy thần niệm của Linh Lung làm chủ." Linh Lung nhấp nháy đôi môi cùng với bàn tay trong suốt trắng như ngọc, trên mặt lặng yên muốn làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn không dấu được tia hưng phấn, biểu lộ ra tâm tình của mình.

"Ngân Nguyệt thế nào?" Hàn Lập sắc mặt thay đổi liên tục, mím chặt môi, bình tĩnh hỏi.

"Cô ta không có chuyện gì, chỉ là thi triển ra linh hồn cắn nuốt nên giờ thần niệm đã hao tổn rất nhiều. nên giờ đang ngủ say. Nếu không thì ta cũng không thể nào thuận lợi xuất hiện như thế được." Trong mắt của Linh Lung không dấu được vẻ hưng phấn. Nhưng trong mắt lại hiện ra một vẻ cổ quái, làm cho âm thanh trả lời với âm điệu rất là khinh đạm.

" Ngươi bây giờ tính toán thế nào." Hàn Lập nghe nói Ngân Nguyệt vô sự, trong lòng liền cảm thấy yên tâm,sau đó bình tĩnh hỏi.

"Thế nào nữa! Tự nhiên là quay về linh giới.Ngươi không muốn Tuyết Linh rời đi chứ gì!"Linh Lung với đôi mi thanh tú nhướng lên,âm thanh phát lạnh nói ra.

Vừa nghe nàng ta nói thẳng ra như vậy, mà không chút nào khách khí làm cho Hàn Lập đỏ mặt, nhưng lập tức xoay chuyển ánh mắt,nét mặt liền khôi phục lại như bình thường.

" Ngươi hẳn cũng biết rất rõ là nguyên bổn Ngân Nguyệt cũng muốn quay về linh giới. Vì vậy ta sẽ không ngăn cản, hơn nữa cũng không có biện pháp ngăn cản được."

" Ngươi sáng suốt như vậy là tốt rồi, theo như ý của ta lúc đầu những loại linh bảo trong tay ngươi của ngươi thì cứ việc giữ lấy. Coi như lúc nãy ta bị ma hồn cắn nuốt được ngươi trợ giúp một tay đi. Mà Tuyết Linh trước đó đã đáp ứng với ngươi, ta là Linh Lung thân là công chúa của Ngân Nguyệt đại tộc cũng không tính ân oán với ngươi nữa. Vậy tiểu đỉnh kia cùng với Bát Linh Xích thì ngươi cứ việc giữ lấy. Nhưng từ nay về sau ngươi phải tuyệt đối chấm dứt quan hệ với Tuyết Linh. Cho dù sau này ngươi có thể phi thăng lên linh giới thì cũng không được xuất hiện trước mặt ta. Nếu không ta sẽ lập tức ra tay giết chết ngươi." Tuyết Linh ngưng trọng nhìn tới Hàn Lập trong mắt hiện ra một tia sát khí.

Sắc mặt của Hàn Lập khẽ biến nhưng lập tức liền trở lại như bình thường, xem như không có việc gì hết, rồi cũng không nói ra lời nào cự tuyệt.

Ngân phát nữ tử cũng không có bức Hàn Lập phải hứa hẹn điều gì. Chỉ là đem những lời này nói cho hắn biết mà thôi. Sau đó bàn tay nhấc lên, một đạo hắc mang bay vụt ra.

Đầu tiên thì Hàn Lập kinh ngạc nhưng khi thấy rõ vật ấy thì liền an tâm lại, không nói lời nào,mà đưa một tay ra chụp lấy vật ấy. Vật ấy đúng là kiện hắc sắc phi đao mà hắn đã dùng để đánh Nguyên Sát Thánh Tổ, không biết thế nào mà cô ta lại trả lại cho hắn. Hàn Lập cũng không khách khí nhận lấy rồi ném cho Nhân hình Khôi Lỗi đang đứng ở phía sau.

Lúc này Linh Lung cũng không đế ý gì đến Hàn Lập mà đi đến chổ trung tâm, kiểm tra việc phong ấn nơi đó thế nào Rồi không chủ ý gật gật đầu. Sau đó lạnh mắt nhìn tới Hàn Lập liếc một cái, đột nhiên quay người hướng tới Hàn Lập mà đi tới. Thấy vậy Hàn Lập kinh ngạc trong lòng liền cảnh giác.

" Đem Vạn Niên Linh Dịch của ngươi cho ta vài giọt, ta cần dùng nó để mở ra Ngịch Linh Thông đạo." Linh Lung không chút khách khí nói.

Khóe miệng của Hàn Lập vừa động, một tay đưa tới túi trữ vật ở bên hông vỗ một cái, một cái bình xuất hiện ở nơi tay. Không nói tiếng nào mà ném tới cho cô ta.

Linh Lung đưa tay áo phất lên đem cái bình ấy không một tiếng động cuốn vào trong, toàn bộ hành động này không gây ra tiếng động nào. Chẳng những vậy mà còn thấy rất là tao nhã. Sau đó cô ta đi tới chổ sạch sẽ và khoáng đãng gần đấy, bắt đầu khoanh chân ngồi xuống. Hai bấm quyết niệm chú. Thanh âm chú ngũ dễ nghe từ trong miệng của cô ta truyền ra, thân hình giống như cơn gió nổi lên,quanh thân xuất hiện một phiến ngân quang. Hào quang chói mắt đem thân hình nữ tử này từ từ bao vây rồi cuốn vào bên trong, cảnh này nhìn thấy giống như là một vòng luân hồi.

Đúng lúc này Linh Lung đột nhiên nhắm hai mắt lại mở miệng phun ra một kiện Ngịch Tinh Bàn rồi nó hóa thành một vòng tròn bay ra.

Hàn Lập ở phía xa nhìn lại nhướng mày. Viên bàn này nhìn kiểu gì cũng không thể nhìn ra chút bất ổn nào,, những ấn ký hiện ra ngưng tụ linh khí lại rất là nồng đậm so ra cũng không thua kém bất kìa bảo vật nào.

Hàn Lập còn đang suy nghĩ về kiện viên bàn thì nó sau khi xoay quanh một cái rồi bay lên chổ của ngân phát nữ tử Khi bay đến đỉnh đầu rồi dừng lại ở đó. Phía dưới Linh Lung thấy vậy lập tức đưa mười ngón tay hướng về phía bảo vật, xuất ra các viên đạn. Từng đạo pháp quyết với màu sắc khác nhau đánh tới viên bàn ở phía trên. Bảo vật đem hết thảy bọn chúng hấp thu hết. Chỉ sau một chút trì hoãn rồi thì dị biến nổi lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.