Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1015: Kim từ linh mộc




"Chúng ta đuổi theo. Không cần đến quá gần mấy lão quái vật. May mắn là còn có thể khắc chế thần thức, nếu không chúng ta căn bản không có cơ hội theo dõi tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh hậu kỳ."

Mộc phu nhân trong miệng chiêu hô, nhất thời quanh thân của hai nàng bạch quang chớp động, lặng yên độn ra khỏi thạch trụ, thi triển bí thuật khác đuổi theo sau.

Không lâu sau khi hai nàng rời đi, tại một cây thạch trụ khác phía sau cây thạch trụ nơi nhóm hai nữ tử lục quang chớp động, một nhân ảnh toàn thân màu lục to lớn xuất hiện, một đôi mắt trong suốt lạnh như băng sau một lúc nhìn chằm chằm phương hướng hai nữ tử vừa biến mất, lập tức lại quỷ dị chợt lóe rồi biến mất.

Trong lúc bọn người Kiền lão ma đuổi tới trước sơn môn, Hàn Lập đang đứng tại sơn môn và đang chậm rãi bước trên con đường nhỏ ở giữa cự đại cung điện, mỗi lần bước một bước đều dừng lại một chút, phảng phất như mỗi một bước nặng hơn vạn cân, lúc này hắn chỉ còn cách cự đại cung điện này khoảng hai ba trăm trượng.

Bất quá lúc này Hàn Lập toàn thân chẳng những thanh quang kim hồ lượn lờ, mà còn có một tầng tử diễm cực kỳ diễm lệ bao phủ, thậm chí còn sớm đã dụng hàng linh phù hóa thân thành hình tượng bán giao bán nhân (nửa giao long nửa người) rất quỷ dị, chuyện này khiến cho bọn người Kiền lão ma sau khi thấy được đều cả kinh.

"Đây là thần thông gì, người này làm sao co thể biến thành bộ dạng này?"

Một gã hắc sam lão giả không khỏi thất thanh kêu lên.

"Quản hắn sao lại thế này làm gì, hiện tại tiểu tử này có vẻ giống như bị cấm chế vây khốn, đây đúng là thời cơ tuyệt hảo để diệt trừ hắn."

Cát Thiên Hào sắc mặt âm lệ chợt lóe nói, lập tức một tay nhanh chóng dương lên, một thanh giáo dài đỏ như lửa liền hóa thành một đạo hồng mang bắn tới.

Lúc trước Hàn Lập dùng Tam Diễm phiến phá huỷ một thanh cốt kiếm do Cát Thiên Hào luyện hóa, khiến hắn chịu thiệt không nhỏ. Hiện tại có cơ hội thừa dịp trả đủa, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.

Nhưng hồng mang vừa mới bay ra hơn mười trượng liền phát ra một tiếng "đùng" rồi rơi thẳng xuống, hung hăng đập vào mặt đất tạo thành một cái hố sâu, lập tức bị ép chặt xuống mặt đất.

"Đây là?"

Cát Thiên Hào cả kinh không nhỏ, vội vàng thúc dục toàn thân pháp lực muốn lấy bảo vật này về, nhưng cây giáo kia như đã mọc rể vào lòng đất, căn bản vẫn nằm bất động.

"Đại ngũ hành từ lực?"

Lâm Ngân Bình thấy tình hình như vậy, hô nhỏ một tiếng.

"Không phải, là kim từ trọng quang, đây là do hai hàng kim từ linh mộc ở hai bên sinh ra cấm chế thiên nhiên. Bất luận kẻ nào bước một bước vào phạm vi ảnh hưởng của mấy cái linh mộc này, đều bị từ quang trọng lực của mấy cây này áp vào thân, xem như là nửa bước cũng khó đi."

Ngân sí dạ xoa liếc mắt xem xét hai hàng đại thụ nâu sẫm hai bên, đột nhiên nhàn nhạt nói.

"Nửa bước khó đi? Tiểu tử họ Hàn kia làm sao đi qua tới bên kia?"

Thanh niên họ Từ cười lạnh một tiếng, nhìn bóng lướt Hàn Lập xa xa nói.

"Hắc hắc, đạo hữu thực không thấy được sao, hay cố ý xem hình thái đại biến của người này như là không khí! Người này sau khi biến hình, tu vi tối thiểu tăng vọt khoảng gần một nửa, tu vi ước chừng là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh giai. Huống chi vô luận là Ích Tà Thần Lôi hay tử sắc băng diễm kia cũng đều là đại thần thông không nhỏ. Nếu là đạo hữu, chỉ sợ còn không thể chịu đựng lâu bằng người này sau khi biến hình đâu!"

Ngân sí dạ xoa liếc mắt nhìn thanh niên, khóe miệng nổi lên một tia châm biếm.

"Phải không! Nghe khẩu khí của các hạ tựa hồ đối với tiểu tử họ Hàn này có vẻ quen thuộc. Các hạ chẳng lẽ nhận biết người này?"

Thanh niên họ Từ mặt không chút thay đổi, thay đổi đề tài.

"Quen biết người này hay không, tựa hồ cũng không có quan hệ gì đến các hạ."

Ngân sí dạ xoa lại nghe ra ý tứ dò dẫm trong lời của đối phương, cười lạnh nói.

Thanh niên họ Từ nghe được ngân sí dạ xoa đáp như thế, thần sắc bất biến, nhưng trong lòng tự nhiên giận dữ.

"Kim từ linh mộc, không lẽ đây là thượng cổ linh thụ được gọi là Lạc bảo thụ, nhưng ở bên ngoài những cây này sớm bị diệt chủng, nghe nói bảo vật nào có trộn lẫn vật liệu kim chúc tính đều sẽ bị cây này khắc, trách không được bảo vật của Cát đạo hữu lập tức bị rơi xuống đất. Hơn nữa từ trường lực do cây này phát ra là trời sinh, tu sĩ cho dù dùng thần thức dò xét cũng căn bản không thể phát giác được."

Cát Thiên Hào nhướng mày nói.

"Không chỉ như thế. từ trường do cây này phát ra lợi hại cực kỳ, thậm chí có thể chồng chất lên nhau, khiến cho trọng lực trên người tăng lên gấp bội. Cụ thể sẽ bị tăng bao nhiêu trọng lực thì cứ nhìn hai hàng linh thụ có bao nhiêu cây thì tự biết. Chúng mọc rậm rạp như thế, chỉ sợ là chúng ta vừa tiến vào trong, cơ hồ đã bị bốn năm gốc cây đồng thời gây tác dụng. Người khác không biết, nhưng tại hạ tự hỏi là tuyệt không cách chịu đựng đươc cự lực như thế."

Tu sĩ mặt chữ điền sắc mặt có chút ngưng trọng.

"Phải không, thiếp thân thật ra không tin, muốn thử một lần."

Lâm Ngân Bình nhìn thấy bóng lưng của Hàn Lập chậm rãi bước tới, ngọc dung lạnh lùng. Vỗ túi linh thú bên hông, nhất thời một con quái xà bốn chân phóng ra.

Quái xà này toàn thân đầy lân phiến thô dày, trên lưng có một đôi nhục sí (cánh bằng thịt), có vẻ da dày thịt béo.

"Đi!"

Từ miệng Lâm Ngân Bình phát ra một tiếng quát khẽ, hướng bóng lưng của Hàn Lập xa xa chỉ tới.

Trên thân của quái xà bỗng nhiên xuất hiện thêm một tầng hoàng hộ tráo (vòng bảo hộ màu vàng), sau khi xoay quanh một vòng tại không trung, liền bắn nhanh vào trong sơn môn.

Kể từ đó, dưới sự chăm chú của nhiều ánh mắt, sau khi quái xà đồng dạng bay vào hơn mười trượng, tựu "vù" một tiếng, cũng giống hệt như mũi giáo lúc trước rơi thẳng xuống.

Nhưng thân thể của quái xà này cứng cỏi dị thường, bộ dáng xem ra còn có sức lực, tại nơi quái xà vừa rơi xuống đất, bốn chân liền dùng một chút lực, không ngờ lăn lộn một cái rồi đứng lên, sau lưng hai cánh đồng thời cố hết sức vỗ vài cái, bộ dáng như muốn bay.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Lâm Ngân Bình không khỏi hiện ra một tia vui mừng.

Nụ cười của nàng chưa kịp tắt, thì một tiếng "xoạt" truyền đến.

Thân thể của quái xà bao liệt, cả người huyết nhục bị trọng lực ép nát như tương.

"Làm sao có thể, từ trường này thực lợi hại như vậy? Thân thể của tiểu tử họ Hàn làm bằng cái gì, ngay cả linh xà của ta cũng không thể chịu nổi, hắn làm sao còn có thể vô sự."

Lâm Ngân Bình sắc mặt hơi trắng bệch, khó có thể tin thất thanh nói.

"Không cần suy nghĩ nhiều. Ta tại trên thân thể của người kia cảm nhận được một cổ yêu khí nhàn nhạt, chắc là sử dụng một bí thuật gì mượn lực lượng của yêu thú nào đó tạm thời phụ thân, lúc này mới có thể làm thân thể trở nên mạnh mẽ như thế. Bất quá thần thông của bản thân người này đích thực rất cao, không ngờ không động đến pháp bảo lại có thể đồng thời sử dụng ba loại uy năng mạnh bạo kháng lại cự lực như thế. Lão phu cũng không cách nào làm được như thế này."

Kiền lão ma lạnh lùng nói, không ngờ lại đoán được một bộ phận tình hình thực tế.

"Lại có loại bí thuật này, người này hiểu được cũng thật là nhiều bàng môn tả đạo!"

Nghe được lão ma vừa nói như thế, bọn người Lâm Ngân Bình mới có chút giật mình.

"Tốt lắm, đừng nói nhiều lời. Nhân loại các ngươi có gì thì sau này hẵn nói, người nọ không chừng đã có thể tiến vào Côn Ngô điện."

Xú phụ trong ba yêu vật mắt thấy Hàn Lập thân hình càng ngày càng gần cự đại điện phủ kia, con mắt xoay chuyển lớn tiếng nói, thanh âm ồm oàm rất khó nghe.

"Yên tâm, trước mắt cấm chế của Côn Ngô điện không có khả năng không còn sót lại. Tại trong điện kia không biết còn có các cấm chế gì lợi hại hơn đang chờ hắn. Hơn nữa một khi đã biết lai lịch của kim từ linh mộc rồi, phá cấm cũng không phải việc gì khó khăn, chỉ cần chúng ta sử dụng pháp bảo không có chứa vật liệu kim chúc tính đốn ngã hết mấy cây đại thụ này, thì cấm chế tự nhiên dễ dàng bị bài trừ."

Thanh niên họ Từ lạnh nhạt nói.

"Đơn giản như vậy!"

Xú phụ chớp chớp hai mắt, phảng phất có vẻ không tin.

"Kim từ trọng quang chỉ là khó có thể khám phá ra được, khiến người nếu lâm vào trong đó sẽ không thể tự cứu. Những thứ khác thì không đáng nhắc tới."

Thanh niên họ Từ nói xong, không khách khí khoát tay, một thanh tiểu kiếm màu vàng nhạt thoát khỏi tay bắn ra, lập tức một đạo cầu vồng màu vàng bay thẳng tới chém ngang một gốc đại thụ gần hắn nhất.

Sau một tiếng "oành" lớn, kim sắc quang mang bao quanh thân đại thụ đột nhiên chợt lóe, phi kiếm trảm lên thân cây để lại một vết chặt thật sâu, không ngờ không có bị một kiếm là đốn ngã.

"Ahh!"

Thanh niên họ Từ tỏ vẻ rất ngạc nhiên khẽ kêu một tiếng.

"Xem ra Từ đạo hữu đã quên một việc. Mấy gốc kim cực từ mộc vốn bền bỉ hơn kim thạch, hơn nữa lại trên Côn Ngô Sơn này chẳng biết trải qua sự bồi dưỡng của thiên địa linh khí hơn mấy vạn năm, đã sớm hóa thành linh tê mộc chứ không phải loại tầm thường. Muốn hủy diệt chúng chỉ sợ không phải là một việc dễ dàng, chúng ta đừng trì hoãn nữa, hãy đồng loạt động thủ thôi!"

Thanh âm của Kiền lão ma truyền đến, lập tức cự đại bạch ảnh hé miệng, một viên bạch sắc tinh cầu quay tròn được ném thẳng đến một gốc cây to khác.

Sau khi bọn người Cát Thiên Hào trao đổi ánh mắt với nhau, cũng không trì hoãn thêm, đều từ trên người lấy ra các loại bảo vật bằng ngọc hay bằng gỗ, ùn ùn hướng đến hai hàng cây hai bên xuất ra.

Bỗng nhiên linh quang nhiều màu sắc mang những cây đại thụ hai bên bao phủ vào trong.

Vô luận Kiền lão ma hay bọn người thanh niên họ Từ chưa chú ý tới, mắt thấy nhân loại tu sĩ công kích kim cực từ mộc này, ba yêu vật ngân sí dạ xoa cũng đều phun ra một kiện bảo vật gia nhập công kích, xem ra vẻ mặt như là rất bình thường, nhưng trong lòng lại thầm không ngớt mừng rơn. Bảo vật ba yêu vật này phun ra xem ra uy lực không nhỏ, nhưng kỳ thật ảnh hưởng trên những cây đại thụ hiệu quả là nhỏ nhất. Nhưng tình hình này lại bị thanh thế lớn của các thế công xảo diệu che lấp, nhân loại tu sĩ nhất thời cùng không thể phát hiện có gì kỳ quái.

"Thật sự là ngu xuẩn! Không nghĩ tới những nhân loại ở phía sau lại có hành động đốn cây kim từ linh mộc này."

Hàn Lập ở phía trước đang cố hết sức tiến tới, trong đầu vang lên tiếng Ngân Nguyệt thở dài truyền đến.

"Chuyện này cũng trách không được sơ sẩy của bọn người Kiền lão ma, dù sao bọn họ cũng không có minh thanh linh nhãn thần thông, có thể giống như ta trực tiếp nhìn thấu bên trong mấy cây đại thụ. Tự nhiên không biết trong mỗi một cây đều có Minh ấn đại quang luân hàng ma chú của thời thượng cổ. Hơn nữa nếu người không nhắc nhở, ta cũng không nhất định phát hiện sự kỳ quái trong đó. Ai có thể nghĩ đến thượng cổ tu sĩ không ngờ có thể giảng phù chú khắc ấn trong thân cây."

Hàn Lập thần sắc không sợ hãi nói.

"Thế nhưng, ba yêu vật ngân sí dạ xoa có thể không kiêng kỵ gì thông qua chỗ này. Có nên nhắc nhở những người đó một tiếng hay không!"

Ngân Nguyệt trù trừ một chút, do dự hỏi.

"Nhắc nhở? Vì sao phải nhắc nhở. Những người phía sau này, ngoại trừ Diệp gia tu sĩ, Thiên Lan thánh điện và Âm La tông đều là người cùng một thuyền, ba yêu vật đi tới đúng lúc, vừa lúc có thể kiềm chế bọn họ. Ta vừa rồi sở dĩ không có sử dụng pháp bảo phá huỷ cự mộc này, chính là vì sức lực một người thật đơn bạc, hủy diệt chúng cũng không biết phải cần hao phí bao nhiêu công phu, nếu không, ta đã tự mình chủ động động thủ."

Hàn Lập mỉm cười.

"Điều này cũng đúng. Bất quá, chủ nhân tốt nhất hãy sớm tiến vào trong điện lấy bảo vật. Chỉ cần bảo vật tới tay, lấy thần thông của chủ nhân thừa dịp hổn loạn toàn thân trở ra là chuyện rất có thể. Sau đó chỉ cần tìm nơi bí ẩn ở trong núi trốn vài ngày, đợi sau khi cái khe nứt kia hồi phục lại bình thường, thì sẽ rời khỏi núi này."

Ngân Nguyệt cười khẽ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.