Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 930: Đắc Linh




Một trong hai con là một con chim lửa, được bao bọc trong ánh lửa như ẩn như hiện.

Mà ẩn trong vầng sáng màu vàng còn lại là một con yêu thú bộ dáng xấu xí da bóng lưỡng. Người tràn ngập vẻ thô kệch, cứng rắn, cả người phủ đầy đất màu vàng. Trên mặt từng nếp nhăn, nếp nhăn cuộn lại như một tầng lân giáp dầy. Một thân hình to béo nặng nề, cái đầu nhìn giống như con chuột, cùng với cái đuôi to dài, phảng phất như một đầu biến dị yêu thử (thử =chuột).

"Đây là yêu thú gì? Sao mà quá cổ quái. Nhưng xem chừng chỉ là yêu thú cấp bảy, không đúng, yêu thú này hình như là từ phía bên ngoài bay tới" Hàn Lập có vẻ ngoài dự liệu, kinh ngạc kêu lên.

"Đây là Thổ Giáp Long, là một loại yêu thú phi thường hi hữu, là loại yêu thú nổi tiếng chuyên về phòng ngự và tìm kiếm thiên tài địa bảo, tự nhiên chuyện tốt lại tìm đến cửa" Đại Diễn thần quân kinh ngạc vui mừng nói.

"Nó chính là Linh thú? Ta thấy bộ dáng nó một chút cũng không thấy giống." Hàn Lập có vẻ hơi hiểu.

Mà trong lúc Hàn Lập nói chuyện trong nháy mắt, hai con yêu thú một trước một sau hướng vào bạch vụ trong sơn cốc đánh xuống. Mục tiêu đúng là Nghê Thường Thảo phía dưới.

Sau khi thấy sự việc đó, Hàn Lập đảo tay lấy một cái trận bàn cầm trong tay, tay bắt thủ ấn, trận bàn linh quanh đại phóng, tức thời vài đạo cấm chế chợt hiện ra, trước tiên đem con chim lửa vây vào trong cấm chế. Nhưng vầng sáng màu vàng bên trong có Thử Giáp Long lo lắng bay xuống theo, ngay lúc đó liền xuất hiện vài đạo cấm chế lần lượt hiện ra, đem con yêu thú này ngăn cản bên ngoài pháp trận một thời gian.

Thổ Giáp Long liền vô cùng kinh sợ, toàn bộ thân hình hoàng quang lóa ra, điên cuồng bành trướng ra bảy tám trượng, hai chân trước thu vào trong cơ thể, bên ngoài hiện ra một tầng vu khí bạch sắc, cả thân hình biến thành viên đạn thịt hung hăng hướng về cấm chế bay tới.

"Bịch" Một tiếng nổ vang lên, chỉ cần 1 kích, đã phá hủy hai tầng cấm chế bên ngoài, liền sau đó mũi nhọn màu vàng tiếp tục đâm thẳng vào các đạo cấm chế còn lại.

Chỉ cần một chút trì hoãn này, Hàn lập đã đem con Hạo Thiên điểu chế trụ.

Bên trong con Hạo Thiên điểu đang cố gắng phá cấm chế, hai cánh đập mạnh vài cái, một đoàn hỏa diễm đỏ sậm bay ra, đem sương mù phía dưới xua tan hơn phân nửa. Sương mù tan ra lộ ra một vùng đào lâm đỏ rực diễm lệ. Linh nhãn của chim lửa mở ra, sau khi mở linh nhãn nó thấy Hàn Lập đang đứng dưới một gốc đào, phía sau là một gốc cây san hô màu hồng phát ra mùi hương kì dị đó chính là Nghê Thường thảo.

Hạo Thiên điểu này mặc dù linh trí khai mở hết nhưng thấy Hàn Lập không che dấu tu vi nguyên anh kì của mình, điều này làm cho tiềm thức của Hạo Thiên điểu trở nên e ngại và sợ hãi. Nó giữ khoảng cách trên không bay một vòng, không đủ can đảm bay xuống dưới. Nhưng sự hấp dẫn của cây Nghê Thường thảo thật sự quá lớn, làm nó không thể bỏ qua được.

Trong lúc Hạo Thiên điểu đang do dự, Hàn Lập mặt không chút thay đổi vươn tay ra, một đạo hắc phù rời tay bay ra, ô quang chớp động. Ngọc phù hóa thành một hắc hồng quỷ trảo hướng Hạo Thiên điểu chụp tới.

Hạo Thiên điểu vô cùng kinh hãi, hai cánh liền động liền xuất hiện hơn ba mươi mấy hỏa cầu đánh thẳng về phía quỷ trảo.

Một tiếng nổ lớn truyền đến, hai màu đen đỏ đan xen bắn ra, làm cho quỷ trảo nhất thời không thể tiến lại gần.

Chứng kiến cảnh này, Hàn Lập mở miệng a một tiếng, nhưng hai tay liền bắt quyết, sau lưng một cặp cánh màu bạc chợt lóe sáng xuất hiện.

Sau một tiếng sấm lớn, Hàn Lập ngay tại chỗ biến mất không còn hình bóng, một lúc sau, ngân quang chớp động. Thân hình di động hiện ra cách trên đầu Hao Dương điểu vài trượng, sắc mặt Hàn Lập âm lãnh, hai tay chà xát vào nhau, năm ngón tay cùng lúc vươn ra, hai đạo kim hồ điện hình cánh cung từ lòng bàn tay bắn ra, liền biến lớn hóa thành một lưới điện từ trên không chụp xuống.

Hạo Dương điểu đang toàn tâm đối kháng với quỷ trảo màu đen, không kịp phòng bị liền bị lưới điện màu vàng bao vào bên trong.

Hạo Dương điểu hoảng sợ cực điểm, toàn thân chợt rung lên,những sợi lông chim màu đỏ tự động thoát ly thân thể, hóa thành những đạo hồng quang, bắn vào lưới điện bao xung quanh.

Bên trong lưới điện nhưng tiếng nổ oanh long vang lên không ngừng

Hai mắt Hàn Lập hàn quang chợt hiện, hai cổ tay chợt rung lên, miệng hô lên một tiếng: "Thu".

Những tia điện tạo thành một lưới điện thật lớn, chợt rung lên vài cái, không tổn hại trước các đạo hồng quang bắn tới, liền sau đó có rút lại. Kim quang sáng rực đem Hạo Dương điểu đang liều mạng chống cự bên trong trói chặt lại, không thể nhúc nhích, trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng kêu thê lương.

Hàn Lập trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên một tiếng nổ lớn.

Hàn Lập thần sắc bất động, hai tay nâng lên, chỉ thấy phía trên đầu tầng cấm chế cuối cùng đã bị Thổ Giáp long đánh cho nát bấy. Cấm chế được bày ra bởi trận bàn đối với thất cấp yêu thú thì không có uy hiếp đáng kể.

Viên đạn đá không lồ bay ra liền hóa thành lại nguyên hình của Thổ Giáp long, liền bay vào trong bạch vụ, chứng kiến cảnh Hạo Dương điểu đang bị lưới điện trói chặt bên trên đào lâm, hai con ngươi màu lục bích chuyển động không ngừng, trên mặt lộ ra biểu tình như là giật mình.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng chợt động, con Thổ Giáp long này tự hồ linh trí cực cao.

Vào lúc này thì hai mắt của Thổ Giáp long đảo qua cây Nghê Thường thảo đang nằm phía sau, trong mắt chợt lộ ra vể xảo trá, đột nhiên toàn thân nó hoàng quang chợt hiện, hướng phía dưới đất bay thẳng xuống.

"Chặn nó lại. Nó có thần thông thổ độn mà, một khi nó chạm vào đất là không cách gì bắt được nó."

"Ngươi hãy yên tâm, ta đã sớm có tính toán." Thấy tình hình như vậy, Hàn Lập hơi cười cười, không chút hoang mang trả lời.

Thổ Giáp long trong nháy mắt sắp chạm mặt đất, thấy xung quanh Nghê Thường thảo không có ai khác, liền cảm thấy vô cùng vui mừng, muốn đem Nghê Thường thảo cắn một phát nuốt vào.

Nhưng vào ngay lúc đó, bốn phía xung quanh gốc Nghê Thường thảo vang lên nhưng tiếng phốc phốc, mười hai đạo hàn khí trong suốt đột ngột phun lên. Thân hình của Thổ Giáp long đang ở trong không trung với lại khoảng cách không đến một thước, với lại vốn không đề phòng nên không kịp chạy trốn, liền bị hàn khí phun ra bao trùm biến thành một khối băng điêu màu trắng.

Trên mặt đất bạch quang chợt chớp động, thoáng cái hiện ra mười hai con rết to lớn màu trắng như tuyết, đầu nghếch lên, đuôi ngọa nguậy, trong miệng từng luồng hàn khí phu ra không ngừng.

"Thì ra ngươi đem Lục Dực Sương công đem bố trí dưới đất, ta đã lo lắng bằng thừa." Đại Diễn thần quân thấy Thổ Giáp long bị chế trụ liền bật cười khẽ

Thổ Giáp long mặt dù da thịt dày, nhưng với hàn khí của mười hai con Lục Dực sương công phun ra không thể dựa vào sự mạnh mẽ của thân thể mà ngăn cản được. Do đó lập tức bị chế trụ thì không gì gọi là kì quái.

"Ta nguyên lai để phòng ngừa vạn nhất, mới bố hạ một chút thủ đoạn phòng ngừa, không nghĩ đến việc đối phó với Thổ Giáp long" Hàn Lập lạnh nhạt nói.

Thân hình chợt động Hàn Lập đã đến phía sau Hạo Dương điểu, ánh mắt nhìn lên chùm lông đuôi dài, nhìn vào mắt Hạo Dương điểu cười nói:

"Ta nói cho ngươi biết, mặc dù linh trí ngươi chưa cao, nhưng vài từ đơn giản này ngươi có thể hiểu được một chút. Ta mặc dù có chút cảm thông với ngươi, ngươi có thể tự đem những cộng lông đuôi trên hỏa linh tự lấy xuống hay là để ta ra tay động thủ."

Quả nhiên Hạo Dương điểu nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại. Một lời Hàn Lập vừa nói ra, làm cho thân hình chợt run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi không cam lòng, trong miệng phát ra những tiếng kêu thê lương.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, không nói tiếng nào tay từ từ nâng lên, một tầng thanh quang bao bộc toàn bộ bàn tay, muốn tiến tới nhổ.

Ánh mắt của Hạo Dương điểu hiện lên vẻ e ngại, bất đắc dĩ, đuôi chợt run rẩy vài cộng lông dài run run, hồng quang chợt hiện phía sau, liền có vài cộng lông tự động rơi xuống, dù sao thì sao này cũng có thể mọc lại, những cộng lông dài này cùng huyết mạch tương thông, nếu bị mạnh mẽ nhổ đi thì cũng sẽ bị tổn thương không nhẹ. Tự mình lấy ra mặc dù tinh nguyên cũng có hao tổn, nhưng lại tránh cho thân thể bị thương tổn.

Thanh quang chợt hiện, Hàn Lập vô cùng mừng rỡ, tay vươn ra đem mấy cộng lông chim dài màu đỏ hồng nắm lấy trong tay. Một tay khác tiến vào túi trữ vật lấy ra một hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn.

Đem các cộng lông đuôi chim bỏ vào trong hộp ngọc hạ thêm vài đạo phù, xong Hàn Lập mới cẩn thận đem hộp ngọc bỏ vào túi trữ vật.

Sao khi làm xong mọi việc Hàn Lập trở tay vỗ nhẹ một chưởng lên đầu Hạo Dương điểu, một luồng linh lực tiến vào đầu, Hạo Dương điểu lập tức ngã ra hôn mê.

Hàn Lập cười cười, ánh mắt dời sang phía Thổ Giáp long đang bị đóng băng.

Đầu yêu thú này mặc dù bị tầng băng dày chế trụ, nhưng bên trong vẫn bảo trì được thần trí bình thường, khi ánh mắt Hàn Lập đối nhãn với yêu thú, thì yêu thú lộ ra vẻ cực kì e ngại. Hàn Lập hóa thành một đạo thanh hồng bắn xuống.

Chừng một khắc sau, một đạo kim hồng giống như lôi điện hiện ra trên không bên ngoài cửa sơn cốc. sau khi ánh sáng kim hồng thu liễm hiện ra một người, người đó chính là Nhạc Dương cung bí điện tử bào lão ẩu, bên cạnh không khí chợt xao động hiện ra một người, đúng là Phương Xử.

Mà lúc này trong rừng đào toàn bộ cấm chế đã bị bãi bỏ, chỉ còn lại một con chim không có lông đuôi nằm bất tỉnh dưới một gốc đào.

Nhìn thấy tình trạng của Hạo Dương điểu, trong lòng lão ẩu chợt giật thót, sử dụng thần thức đảo qua, mặt dù linh cầm hôn mê, nguyên khí tổn thương còn các phương diện khác thì vẫn còn tốt, lúc này trong lòng mới cảm thấy an tâm, nhưng khi nhìn tới đuôi linh cầm thì trong lòng nộ hỏa bùng phát dữ dội.

"Ngươi xem tình huống của linh điểu, trước tiên đem nó cứu tỉnh lại rồi nói." Lão ẩu trầm mặt phân phó một tiếng.

Phương Xử ở bên cạnh nghe vậy, không dám chậm trẽ vội ngự khí bay xuống. Nếu không phải trong lúc ở Nhạc Dương cung được vị tổ tông phía trên mang theo thì bằng vào tốc độ ngự khí của hắn thì giờ sao đến được nơi này.

Lúc này lão ẩu hai mắt nhắm lại muốn dùng thần thức truy tìm người to gan lớn mật kia. Kết quả một lát sau, sắc mặt lão ẩu chợt biến, tựa hồ phát hiện một chút đầu mối, liền hướng xuống phía dưới phân phó vài câu, cả người hóa thành một đạo kim hồng vội vã bay đi.

Một lát sau, phía trên trời cách chỗ cù ngoài trăm dặm, nơi này là một dãy núi với nhiều trụ đá vươn lên hình dạng cổ quái, nơi này hiện có một tu sĩ, lão ẩu liền mở miệng truy vấn:

"Ta tưởng là ai? Hóa ra là Ma Mộc tông Mã đạo hữu. Đạo hữu sao không ở trong tông đóng cửa tĩnh tu, mà lại chạy tới Thiên Nhạc sơn mạch giở trò trộm cắp làm gì? Mới vừa rồi yêu thú của ta gặp nạn, vừa hay các hạ lại xuất hiện nơi này là sao?" Lão ẩu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm đối phương, lạnh giọng chất vấn.

Phía đối diện là một tu sĩ che mặt, mặc trường bào màu hoàng lục, hai con ngươi phát ra kim quang có vẻ phi thường quỷ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.