Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 870: Vô biên ma khí




Hàn Lập hôm nay tại Thiên Nam tu tiên giới không người nào không biết tới, không người nào không hiểu nên đám tu sĩ nọ sau khi nghe tên thì cả kinh, trên mặt đều lộ vẻ kính sợ.

"Nếu là Hàn tiền bối đã nói thì tự nhiên là không cần bẩm báo gì đó, Chí Dương tiền bối đã sớm phẩn phó khi nào tiền bối tới thì mời qua luôn. Vãn bối trước tiên mời tiền bối đi Linh Quy đảo." Nữ tử cung trang cung kính nói, không dám có chút chậm trễ nào.

Hàn Lập gật đầu, mặt không có chút thay đổi không nói gì mà cung trang phụ nhân sau khi nhìn đám tu sĩ phía sau phân phó vài câu thì liền dẫn Hàn Lập quay về phía sau bay đi.

Điểm đen phía xa xa dần dần lớn lên, quả nhiên là một toàn đảo nhỏ diện tích không lớn, đại khái khoảng hai ba mươi mét vuông.

"Hàn tiền bối, Hợp Hoan Tông chúng ta chiếm cứ Linh Phượng đảo, Thái chân môn chiếm cứ Linh Quy đảo, hai đảo này nằm cạnh nhau." Phụ nhân tựa hồ biết Hàn Lập lần đầu tiên đến đây nên có ý giải thích nói.

Hàn Lập theo hướng phụ nhân chỉ dẫn liếc mắt một cái, đại khái do khoảng cách quá xa nên nhất thời vẫn chưua phát hiện ra cái đảo nhỏ khác nhưng ở một phương hướng khác xuất hiện một nguồn linh nguyên cực lớn. Linh khí ba động kinh người như thế thì nguồn phát ra phải rất mạnh, tuyệt đối là Đại suối qua nghe đồn là phun ra đại lượng linh khí.

Hàn Lập trong lòng tự định giá đồng thời theo cung trang phụ nhân tiếp tục bay đi.

Hơn nửa canh giờ sau hắn đã thấy Linh Quy đảo nọ.

Đảo này so với Linh Phượng đảo do Hợp Hoan Tông chiếm cứ lớn hơn một chút. Từ phía trên nhìn xuống hình dán thật là có vài phần gần giống như linh quy.

Khi đến gần phía trước hòn đảo nhỏ cung trang phụ nhân đã sớm phát ra Truyền Âm phù cho nên khi Hàn Lập vừa bay tới đã có một đạo bạch quang từ trên đảo bay đến nghênh tiếp.

"Là Chí Dương đạo hữu sao, đạo hữu tự mình tới đón khiến Hàn mỗ thẹn không dám nhận!" Chứng kiến độn quang quen thuộc Hàn Lập nhất thời dừng lại truyện âm tới.

"Haha, Hàn đạo hữu là người thủ tín, bần đạo tự nhiên là phải từ xa nghênh đón rồi." Chí Dương Thượng nhân nhìn thấy Hàn Lập thì tựa hồ thật cao hứng, đồng dạng lãng lãng truyền âm đến.

Sau đó bạch quang bay tới trước người Hàn Lập hơn mười trượng thì quang hoa thu liễm hiện ra thân ảnh đạo sĩ.

Hàn Lập mỉm cười nhìn người đối diện chắp tay chào.

"Đạo hữu trước tiên theo ta đến động phủ tụ họp đã. Ta đã thông tri cho Ngụy Vô Nhai đạo hữu, còn Hợp Hoan lão quái vật có chuyện quan trọng trong người nên không cách nào phân thân tới được." Chí Dương Thượng nhân phân phó cho cung trang phụ nhân đi về trước sau đó xoay người nhìn Hàn Lập mỉm cười nói.

" Cũng tốt, theo lời đạo hữu nói đi." Hàn Lập không phản đối, lúc này hai người lập tức bay đi.

Trên đường đi Hàn Lập dùng thần thức quét qua toàn bộ hòn đảo một chút, kết quả chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày.

Trên đảo quả nhiên có một cái tiểu linh mạch thật tốt, dài cỡ mười dặm mà tu sĩ trên đảo không nhiều lắm nhưng mỗi người tu vi đều cực cao. Điều này hoàn toàn ngược lại với dự đoán của Hàn Lập là không có tu sĩ cấp trung và thấp có mặt trên đảo, điều này làm cho Hàn Lập có chút nghi hoặc.

Không bao lâu sau, Hàn Lập theo lão đạo sĩ tiến vào một tòa động phủ mới được khai mở không lâu.

Động phủ này nằm trong một tòa núi bình thường, không có gì bắt mắt nhưng lớn và sạch sẽ.

Hàn Lập theo Chí Dương Thương nhân đi đến một gian đại sảnh đồng thời ngồi xuống. Sau đó có hai gã họa đồng ra dâng linh trà, Hàn Lập sau khi dùng tra thì bắt đầu cùng Chí Dương Thượng nhân nói chuyện với nhau.

Vị lão đạo trong tam đại tu sĩ này tựa hồ không muốn đề cập tới nguyên nhân Hàn Lập đến đây, ngược lại rất bình tĩnh giới thiệu với Hàn Lập tình hình hải vực phụ cận cũng như các tông môn trên Thất Linh đảo.

Bộ dáng của hắn hơi có chút bàng quan.

Xem ra trước khi Ngụy Vô Nhai đến, vị tu sĩ này cũng không có ý định tiết lộ cho Hàn Lập.

Hàn Lập trong lòng có chút không hài lòng nhưng nét mặt tỏ vẻ như không biết, đồng dạng nhìn như cùng Chí Dương Thượng nhân tùy ý tán gẫu.

Sau công phu chừng một bữa cơm, Ngụy Vô Nhai đã đến ngoài động phủ, sau đó được lão đạo sĩ ra đón vào trong đại sảnh.

Sauk hi vừa thấy mặt Hàn Lập thì tự nhiên lại có một phen khách sao, tự biểu hiện thoạt nhìn Ngụy Vô Nhai da tay trong suốt, sắc mặt hồng nhuận tựa hồ sau trận đánh ở Trụy Ma Cốc, nguyên khí không chỉ đã khôi phục mà còn dư thừa dị thường.

Điều này làm cho Hàn Lập trong lòng âm thầmm ấy làm kỳ.

Theo hắn biết, trong lần vào Trụy Ma Cốc đó vị Ngụy đại tu sĩ này chân nguyên hao tổn không ít, thế nhưng trong thời gian ngắn như thế đã có thể hoàn toàn khôi phục nguyên khí, xem ra linh đan diệu dược dùng không ít.

Ngụy Vô Nhai cũng là người nhanh nhẹn, lợi khẩu. Mới vừa ngồi xuống đã mở miệng hỏi:

"Chí Dương huynh đã đem tình huống bàn với Hàn đạo hữu chưa?"

"Tự nhiên là chưa. Chuyện bực mình này trong tình huống có hai trong ba người chúng ta ở đây, để Ngụy huynh đến nói ra thì tốt hơn. Ngụy huynh nói cho Hàn đạo hữu việc này còn bần đạo ở một bên bổ sung là được." Chí Dương thượng nhân thần sắc như thường mà nói.

"Cũng tốt,để Ngụy mỗ nói cũng được. Việc này cũng không thể kéo dài hơn nếu không sẽ di họa không nhỏ!" Ngụy Vo Nhai sau khi hơi tự đánh giá thì đáp ứng nói.

"Di họa không nhỏ." Hàn Lập vừa nghe thấy vậy thì trên mặt hiện ra vẻ hứng thú, xem ra việc này thật đúng là không nhỏ.

"Hàn đạo hữu, câu chuyện thì dài nhưng Ngụy mỗ sẽ nói ngắn gọn một chút. Lại nói tiếp chuyện này có liên quan đến Cổ ma." Ngụy Vô Nhai mở miệng lại nói ra chuyện kinh người đem Hàn Lập hù dọa giật mình.

"Cổ ma nọ không phải là đã trọng thương chạy trốn rồi sao?" Hàn Lập ngẩn ngơ nói.

"Nói như thế cũng không sai. Nhưng đạo hữu không cảm thấy thời điểm Đại tuyền qua xuất hiện rất khéo léo. Cơ hồ là bên kia Cổ ma mới vừa bị chúng ta đuổi đi thì bên Vô Biên Hải này lại xuất hiện loại dị tượng này, hơn nữa phụ cận Đại tuyền qua chúng ta còn phát hiện được một ít chứng cớ xác thực. Hàn đạo hữu hẳn là biết một đoạn thời kỳ trước khi Cổ ma nọ bị vây diệt đã từng đi khắp nơi tàn sát một ít tu tiên gia tộc cùng tiểu tông môn. Ba người chúng ta sau này lại phát hiện đám gia tộc tông môn đó dĩ nhiên đều có dấu Ma khí hoặc là nghe đồn có thể có được thế lực của Ma khí. Trong đó có ba kiên Ma khí đã bị Cổ ma này thu được mà ở phụ cận Đại tuyền qua, ở một chỗ bí ẩn đã phát hiện ra một kiện tà hài ma khí mất tích.

Ma khí đó phảng phất như đã phải thừa nhận một lực thật lớn nên mới có thể trực tiếp bị hủy cho nên ba chúng ta hoài nghi Cổ ma nọ đầu tiên là chạy tới Vô Biên Hải này hành động tay chân gì đó rồi sau đó mới bị chúng ta vây khống, bị đánh trọng thương đào tẩu khỏi Thiên Nam." Ngụy Vô Nhai ngưng trọng nói.

"Việc Đại tuyền qua xuất hiện có liên quan đến Cổ ma hay không thì có cái gì không ổn chăng. Nếu cứ coi như là do Cổ ma động tay chân cái gì đó thì ba vị đạo hữu cũng không phải như vậy mà coi là chuyện nghiêm trọng như vậy." Hàn Lập sau khi trầm ngâm một chút thử dò xét hỏi thăm.

"Hàn huynh hỏi không sai. Nếu Đại tuyền qua này chỉ là việc phun linh khí và nổi lên bảy hòn đảo nhỏ thì ba chúng ta sao lại để ý đến việc này. Vấn đề mấu chốt là chúng ta đã phát hiện ra Đại tuyền qua này không biết bao nhiêu năm trước là trận nhãn của một cái Phong ấn đại trận mà bảy tòa linh đảo này cũng chỉ một bộ phận của pháp trận này mà thôi. Đạo hữu hẳn là biết trong đó nghiêm trọng ra sao." Chí Dương Thượng nhân cười khổ nói.

"Phong ấn pháp trận. Cái này muốn phong ấn cái gì mà lại lớn như thế." Hàn Lập rốt cục sắc mặt đại biến, có chút hoảng sợ. Mặc dù hắn không biết cái pháp trận này rốt cục có bao nhiêu lớn nhỏ nhưng chỉ cần nhìn khoảng cách giữa bảy toàn đảo nhỏ thì có thể tưởng tượng ra pháp trận này lớn thế nào.

"Chuyện này chúng ta cũng không biết do không có đầu mối nhưng vật bị phong ấn khẳng định có liên quan đến Cổ ma giới cùng Cổ ma. Chuyện này muốn xin mời Chí Dương huynh nói một chút. Dù sao ngày đó Chí Dương huynh cũng đã lặn xuống tầng dưới chót của Đại tuyền qua, xem tình hình nơi đó." Nhụy Vô Nhai chậm rãi nói.

"Bần đạo thấy gì nói đó thôi. Đại Tuyền qua này thật ra tất cả đều là vô biên ma khí sâu không lường được, cụ thể bao nhiêu thì căn bản không cách nào dò xét rõ ràng được. Toàn bộ đều dựa vào vạn trượng tinh thuần linh khí trong suối chảy trấn áp nên lúc này mới không lao thoái ra khỏi tận nhưng vạn nhất bao phát ra thì khẳng định đây là một hồi đại kiếp đối với Thiên Nam chúng ta. Cả thiên linh khí của Thiên nam đều sẽ lập tức thay đổi.Thậm chí, ta cũng hoài nghi Vô Biên hải trước kia bộ dáng vốn kinh khủng như vậy, nói không chừng đáy biển này cùng ma khí đó có liên quan." Đạo sĩ bình tĩnh nói.

Hàn Lập khi nghe đến đó trong lòng không nói gì.

"Ba vị đạo hữu nếu bây giờ gọi Hàn mỗ đến đây thì hẳn là có phương pháp giải trừ kiếp nạn này sao, nếu ba vị cũng không có cách nào thì Hàn mỗ càng thúc thủ vô sách." Hàn Lập hơi nhíu mày thản nhiên nói.

Ma khí bộc phát cố nhiên là Lạc Vân Tông khằng định bị ảnh hưởng lớn nhưng Ma Tông cùng Chánh Đạo minh khẳng định cũng không dễ chịu tí nào, chỉ có Cửu Quốc Minh ở quá xa thì có thể đặt mình ra ngoài nhưng nếu thật sự non nửa linh khí tại Thiên Nam bị mất thì Cửu Quốc Minh sao có thể thật sự kê cao gối không lo. Các Tông phái thiếu nơi tu luyện cùng tư nguyên khẳng định là một lần nữa khơi mào đại chiến cướp đoạt tư nguyên tu luyện.

Cho nên Hàn Lập lúc này ngược là rất trấn định.

"Ba người chúng ta sao khi phát hiện ra họa lớn này lập tức đi khắp nơi sưu tầm tư liệu giải quyết kiếp nạn này. Kết quả là chúng ta đã tìm được tài liệu có liên quan đến Phong ấn pháp trận này. Lại nói tiếp việc này thật là có chút khó tin, sự tình dĩ nhiên lại còn liên quan tới Đại Tấn Tu tiên giới." Ngụy Vô Nhai khi nói tới đây thì nhìn Chí Dương Thượng nhân liếc mắt một cái, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

"Đại Tấn?" Hàn Lập lúc này thực sự giật mình.

"Đạo hữ cũng biết là điển tịch này liệu có tìm được chỗ nào khác sao?" Chí Dương Thượng nhân cười khổ một tiếng có chút bất đắc dĩ nói.

"Ý tứ của Thượng nhân là, có chút khó hiểu…" Hàn Lập mơ hồ đoán được cái gì,vẻ mặt kinh ngạc nói.

"Xem ra Hàn đạo hữu đã đoán được, tư liệu có liên quan đến Thượng cổ Phong ấn pháp trận này đúng là do bổn môn tìm được trong một quyển điển tịch bí ẩn, qua đó cũng thuận tiện tra ra một ít vấn đề sâu xa của Thái Chân môn chúng ta. Thời cổ đại bổn môn là một trong ba đại đạo môn tại Đại Tấn tu tiên giới "Chân Cực môn" mà một nhánh được cử đến Thiên Nam này là để trông coi Thượng cổ Phong ấn pháp trận này." Đạo sĩ lộ ra một điệu cười khổ khó coi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.