Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 705: Câu Linh Thổ Long




Cơn cuồng phong này rất mãnh liệt đến thiên địa cũng phải biến sắc, trong nháy mắt đem pháp bảo của năm tên tu sĩ thổi ngã trái ngã phải. Về phần bọn họ bản thân thì bị cuồng phong cấm chế bên trong, thân bất do kỷ không có cách nào thoát ra được.

"Ha ha! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, làm cho bổn thượng sư mất công tốn sức, thật sự không biết sống chết" Đầu bóng pháp sĩ cười rộ lên vẻ đắc ý.

Tiếp theo hắn giơ nắm đấm hướng lên không đánh tới, nhất thời trong cơn lốc trống rỗng bỗng hiện lên một bàn tay to màu vàng, hung hăng hướng tới tuyệt sắc nữ tử trong đó chộp tới.

Hắn định đem nữ tu này bắt sống sau đó thi triển thủ đoạn sét đánh đem bốn người còn lại nhất cử diệt giết chết, không cần sợ ném chuột vở đồ.

Nữ tu sĩ có khuôn mặt nõn nà, nét mặt diễm lệ khu sử kiện hỏa hồng phi kiếm pháp bảo, khi thấy bàn tay to đè xuống mà pháp bảo lại bị cuồng loạn chuyển, mất đi khống chế, thì không có cách nào tự cứu, ngọc dung lập tức tái nhợt.

Bốn gã tu sĩ khác mặc dù muốn cứu nữ tử này nhưng lại đang bị cuồng phong kiềm chế bên trong. Chỉ có lão giả to béo nọ tu vi cao thâm nhất, tình hình có vẻ tốt hơn một chút. Hắn lo âu miễn giương nắm đấm lên thả ra một đạo điện hồ dài vài thước đánh tới bàn tay to nọ.

Nhưng công kích này giống như một đi không trở lại, không có chút hiệu quả nào.

Mắt thấy bàn tay khổng lồ màu vàng không khách khí muốn tóm lấy nữ nhân kia thì đột nhiên dừng lại trên đầu nữ tử mấy trượng rồi biến mất, đồng thời từ phía hoàng bào pháp sĩ truyền đến tiếng hét lớn kinh sợ, tiếp theo cơn lốc đang vây khốn chúng tu sĩ cũng cấp tốc nhỏ đi, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.

Phảng phất như cuồng phong mới và bàn tay khổng lồ vừa rồi cũng chỉ bất quá là ảo ảnh.

Mọi người hai mắt nhìn nhau rồi tự nhiên hướng đến tên đầu bóng pháp sĩ kia. Chỉ thấy hắn xoay người về một bên, hai mắt nhìn chằm chằm phía xa xa, nơi không có một bóng người vẻ mặt đầy giận dữ.

Bọn họ không khỏi ngạc nhiên.

"Nếu có dũng khí phá pháp thuật của bổn thượng sư thì cần gì phải lén lút không dám gặp" Hoàng bào pháp sĩ vẻ mặt dữ tợn nén tức giận lớn tiếng nói. Căn bản không hề để ý tới mấy người nữ tu ban đầu.

"Không là ta lén lút mà là các hạ tu vi không đủ, nhìn không ra sự tồn tại của Hàn mỗ mà thôi. Xem bộ dáng các hạ chắc mới tiến cấp lên Nguyên Anh Kỳ không lâu. So với những người ta gặp qua ban đầu thì còn kém xa" Từ khoảng không trống rỗng nọ chợt truyền ra thanh âm của một gã nam tử mà thản nhiên nói.

Tiếp theo thanh quang chợt lóe rồi hiện ra một gã thanh niên tu sĩ diện mục bình thường. Đúng là chân thân của Hàn Lập.

Hắn mới vừa rồi thấy năm người bị khống chế, tình thế nguy cấp nên không khách khí mà từ xa bắn ra một đạo Thanh Nguyên kiếm khí, lập tức đem vũ phiến nọ đánh bay.

Cơn lốc tự nhiên dễ dàng được diệt trừ.

Vừa thấy Hàn Lập xuất hiện đám người lão giả đầu tiên là cả kinh nhưng sau đó cảm ứng được Hàn Lập cũng có tu vi Nguyên Anh Kỳ thì lại mừng rỡ, biết rằng bọn họ đã bảo trụ được cái mạng nhỏ.

Nữ tu nọ lại càng vội vàng ở xa xa thi lễ cung kính nói: "Vãn bối Niếp Doanh, đa tạ ân tiền bối xuất thủ cứu mạng".

"Niếp Doanh!"

Hàn Lập vừa nghe lời này, không khỏi nhìn nữ nhân này liếc mắt một cái, mơ hồ nhớ lại đã gặp nữ nhân này ở đâu.

Nhưng bây giờ hắn cũng không có nói gì mà chỉ khoát tay chặn lại.

Xem bộ dáng nữ nhân này cùng lão giả to béo nọ nhất thời không có nhận ra hắn.

Cũng khó trách, nguyên bổn hắn cùng hai người này mới chỉ gặp mặt một lần, cách xa nhau gần hai trăm năm không nhận ra hắn cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Sau khi suy nghĩ xong hắn quay đầu nhìn hoàng bào pháp sĩ thản nhiên nói:

"Các hạ còn không đi hay là muốn ta ra tay đuổi đi?"

Đầu bóng pháp sĩ nghe nói thì giận dữ cười hắc hắc nói:

"Ha ha! Các hạ cũng chỉ là tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ mà thôi, dĩ nhiên khẩu khí to lớn như thế. Đàm mỗ muốn lãnh giáo thần thông của các hạ một chút".

Nói xong, đầu bóng pháp sĩ tay bắt quyết, đột nhiên ngón tay hướng về phía đối phương bắn ra. Nhất thời hai khỏa đạn hoàn vàng tươi chợt lóe lên hướng xuống phía dưới mặt đất bắn nhanh đi.

Cử động này làm cho Hàn Lập nao nao, cũng không có ra tay ngăn cản mà hai mắt híp lại lộ ra vẻ hứng thú.

Đại hán nhìn thấy cử động của Hàn Lập như thế thì trong lòng mừng rỡ.

Lập tức tiếng chú ngữ trong miệng truyền ra, quanh thân hoàng vân bắt đầu quay cuồng trong nháy mắt đem pháp sĩ họ Đàm bao quanh.

"Khởi" Một tiếng hô trầm thấp từ trong hoàng vụ lành lạnh truyền ra.

Hàn Lập nghe lời này, trong lòng vừa động, nhìn bốn phía một chút nhưng cũng không thấy có gì dị thường phát sinh đang có chút kỳ quái.

Phía dưới mặt đất đột nhiên truyền lên tiếng ầm ù ù nghe như tiếng mặt đất rung lên bạo liệt ra.

Hàn Lập đem thần thức hướng xuống phía dưới đảo qua, tiếp theo sau trên mặt lộ vẻ vài phần kinh ngạc.

Hắn không suy nghĩ nhiều mà khẽ phất tay áo, hai đạo cầu vồng to hơn mấy trượng từ trong tay áo bắn nhanh ra, phía dưới lập tức truyền đến hai tiếng nổ.

Nhưng Hàn Lập nhướng mày tựa hồ kiếm khí cũng không có tấn công.

Tiếp theo có tiếng "Vù vù" truyền đến, hai con cầu long màu vàng dài vài chục trượng chui từ dưới mặt đất bay ra, trực tiếp bay vụt lên giữa không trung, vây xung quanh hoàng vụ của tu sĩ đầu bóng giương nanh múa vuốt, xoay quanh không chừng như muốn bảo hộ.

"Đây là?" Hàn Lập kinh dị phát hiện, hai con hoàng long dọa người hoàn toàn do thổ thạch hình thành, trông rất sống động, làm cho hắn cảm giác vài phần như vật còn sống. Mà khí tức như vật còn sống lại hoàn toàn đến từ hai khỏa đạn hoàn trên đầu thổ long. Đạn hoàn này nằm trên trán thổ long, sáng lên lập lờ, phát ra yêu dị hoàng mang.

"Hắc hắc! các hạ trước tiên thưởng thức xem lợi hại của Câu linh thú đã. Đi!" Pháp sĩ trong hoàng vụ càn rỡ cười to nói, tiếp theo lưỡng đạo pháp quyết màu vàng đánh vào trên người thổ long, nhất thời hai con thổ long khí thế hung hăng hướng Hàn Lập trực tiếp đánh tới.

Hàn Lập nhướng mày, nhưng lập tức thở dài một hơi.

Rồi há mồm, một đoàn Kiềm Lam Băng Diễm trực tiếp từ trong miệng phun ra, trên đường đi phân thành hai ngọn lửa thanh mảnh chuẩn xác đánh tới trên đầu thổ long.

"Rắc" một tiếng, hai còn thổ long thoáng cái bị phủ thêm một tầng lam doanh băng giáp, hóa thành hai con băng điêu đứng ở phía trước Hàn Lập mấy trượng phiêu phù bất động.

Hai tia chớp màu xanh chợt lóe, "phành phành", hai tiếng vỡ tan thanh thúy truyền đến. Hai con thổ long băng điêu bị Hàn Lập phát ra hai đạo kiếm khí, dễ dàng kích nát bấy, sau đó giơ tay lên.

Hai khỏa đạn hoàn màu vàng bị hắn thong dong hút đến trong tay, sau đó thoáng nhìn qua rồi vứt vào trong Túi Trữ Vật.

"Còn có thần thông gì không, cứ việc thi triển ra đi, Hàn mỗ chân chánh muốn kiến thức một chút linh thuật uy lực chính thức của pháp sĩ các ngươi!" Hàn Lập thần sắc không thay đổi, trong miệng thản nhiên nói.

Pháp sĩ đứng trong trong hoàng vụ đối diện yên lặng tựa hồ việc Hàn Lập dễ dàng phá hủy hai con thổ long như thế, làm cho hắn kinh hãi không nhỏ.

"Các hạ là trưởng lão ở phái nào, cao tính đại danh là gì? Trong các tu sĩ Nguyên Anh nổi danh tựa hồ không có tướng mạo giống các hạ. Chẳng lẽ các hạ mới tiến vào Nguyên Anh kỳ trong vòng gần trăm năm trở lại đây?" Sau một hồi lâu, trong hoàng vụ truyền ra tiếng trầm thấp của đầu bóng pháp sĩ, thanh âm cũng không thấy được bất cứ ý càn rỡ gì nữa.

"Tại hạ chỉ là vô danh tiểu tốt, có nói ra các hạ cũng sẽ không biết được. Nếu đạo hữu không có ý định đánh lại thì tại hạ cũng không khách khí" Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, ngữ khí lành lạnh cất lên.

Bàn tay hướng vào Túi linh thú bên hông vỗ vỗ, vô số kim quang chói mắt phi trùng từ trong miệng túi bay ra, đúng là đám kim sắc Phệ Kim Trùng do Hàn Lập tỉ mỉ bồi dưỡng ra. Hàn Lập đây là lần đầu chính thức khu sử chúng nó đối địch.

Hắn muốn thử xem linh trùng này đối phó với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có tác dụng hay không.

"Phệ Kim Trùng! Ngươi lại có Phệ Kim Trùng? Mà còn có nhiều như vậy?" Ngoài ý liệu của Hàn Lập chính là hắn chưa kịp khu sử đám phi trùng này tấn công thì hoàng bào tu sĩ đối diện lại ngay lập tức gọi ra tên Phệ Kim Trùng, trong thanh âm tràn đầy vẻ sợ hãi.

Theo sau đám hoàng vụ không nói một lời, quay đầu trong nháy mắt hóa thành một đạo hoàng hồng phá không phi độn rời đi. Tốc độ cực nhanh làm cho Hàn Lập do dự một chút nên buông tha hay là thi triển Phong Lôi Sí đuổi theo.

Một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tại nơi trống trải như thế mà toàn tâm chạy trối chết thì hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần làm cho đối phương hình thần câu diệt. Dù sao một khi Nguyên Anh xuất khiếu thì Lôi Độn Thuật cũng muốn kém hơn một chút.

Bất quá thì đầu bóng pháp sĩ tu vi không tính là cao nhưng có thể nhận ra Phệ Kim Trùng thật sự là ngoài dự liệu của hắn.

Trong lòng mặc dù có điểm nghi ngờ nhưng Hàn Lập đem đám Phệ Kim Trùng mới vừa thả ra, chưa kiến công chút nào lần nữa thu hồi vào linh thú túi. Sau đó thần sắc bình tĩnh hướng tới đám lão giả to béo chậm rãi bay đi.

"Đa tạ đại ân viện thủ của tiền bối! Không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì? Vãn bối Hoàng Phong Cốc Lôi Vạn Hạc cảm kích vô cùng!" Lão giả to béo không chờ Hàn Lập bay gần tới đã vội vàng bay ra trước vài bước thi lễ.

Trừ người đã báo qua tính danh là Niếp Doanh ra thì mấy người khác thấy cảnh này cũng đều tiến lên cử đại lễ tham bái!

"Cự Kiếm Môn Thạch Tề Vân, Yểm Nguyệt Tông Đường Minh Hoa, Thiên Khuyết Bảo Tiễn Hoàn, bái kiến tiền bối" Ba người này cơ hồ tất cả đều đồng thanh bái tạ, thoạt nhìn đều lộ ra vẻ mặt kính cẩn cùng cảm kích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.