Ồn Ào Nhỏ

Chương 4




Đi mua sắm mấy giờ, Duy Nhất có việc, tôi cũng mệt mỏi, cả hai đều quay về nhà, đúng là phụ nữ.

Mở cửa, phát hiện Đường Tống đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi, là tiết mục tài chính khô khan, mặc cái áo màu trắng rộng thùng thình, trong tay là chai nước suối của Pháp.

Không muốn quấy rầy hắn, nhẹ chân nhẹ tay xách mấy túi chiến lợi phẩm mới mua với Duy Nhất, chuẩn bị đi lên lầu, nhưng vừa bước được một bước, mắt thấy Đường Tống đang tập trung xem tivi lại đột nhiên đứng dậy, đi tới nhận lấy mấy cái túi trong tay tôi.

Đường Tống cúi đầu thì vài sợi tóc xẹt qua trán, cọ cọ, làm trong lòng tôi có hơi ngứa ngứa một chút

Không khí này, có vẻ giống như không khí bình thường của hai vợ chồng, làm cho người ta ít có cảm giác lúng túng, thật đúng là hài hòa

Tôi hiểu rõ, Đường Tống áy náy với tôi, hắn thấy không thể cho tôi tình yêu, cho nên cho tôi rất nhiều rất nhiều thứ khác để bù đắp

“Đi dạo phố về rồi hả?” – Đường Tống hỏi

Bình thường mà nói, người đứng trước mặt rất kiệm lời, giờ thì biết rõ còn cố hỏi

“Đúng vậy a, đi cùng với Duy Nhất, tối nay anh có ở nhà ăn cơm không?”

Thật ra thì tôi cũng thuận miệng hỏi như vậy thôi, Đường Tống chưa từng ở nhà ăn cơm. Kết hôn lâu như vậy, cho tới nay, hắn luôn ở công ty làm thêm giờ, không thì tụ tập với bạn bè, rất ít khi về nhà.

Dĩ nhiên là, chúng tôi chia phòng để ngủ

Lý do của hắn là, sợ tối về nhà muộn sẽ ảnh hưởng đến tôi, nghe lý do như vậy, tôi chỉ khẽ mỉm cười,

“Được, làm như anh nói vậy”

Đường Tống coi như là cho tôi chút mặt mũi, cần gì làm rõ khiến cho mọi người lúng túng.

Tôi chỉ thuận miệng hỏi như vậy, không nghĩ đến nhận được đáp án:

“Chúng ta ra ngoài ăn đi”

Tôi cố gắng đem cái miệng sắp há to như quả trứng, khép lại, hít hơi một cái, bình tĩnh nói:

“Được”

Vốn cho là buổi tối lãng mạn dưới ánh nến, kết quả, người này rất ư là thực tế, cư nhiên đem tôi đi ăn sinh nhật của bạn, còn là buổi tiệc sinh nhật của con gái a.

Tôi nghĩ chỉ là một người bạn nữ bình thường.

Đến nơi mới biết được, hôm nay nữ chính tên gọi là Vane, quan hệ với Đường Tống rất tốt, loáng thoáng nghe nói cũng là bạn tốt của Phạm Vận.

Đi vào bên trong, phát hiện thật nhiều người quen, Dương Dương ngày đó ở sau lưng tôi nói chuyện huyên thuyên cũng ở đây.

Vừa mới gặp mặt, giống như chột dạ, Dương Dương có vẻ như tránh né ánh mắt của tôi.

Thật ra thì không cần thiết, trong lòng tôi nói thầm, thằng nhóc này, nói chuyện sau lưng mà thôi, ngày đó sau khi rời khỏi đấy, tôi đã nói với Duy Nhất hắn cũng là người giả tạo đó thôi, coi như là huề nhau.

Không biết là tôi quá nhạy cảm hay sự thật cũng là như vậy, ở buổi tiệc mọi người có chút cẩn trọng, bởi vì tôi ở đây mà không tự nhiên, có chuyện gì cũng không dám nói.

Thật ra cũng không khó hiểu, đoán chừng mấy năm trước, Đường Tống đều mang theo bạn gái là Phạm Vận, mọi người đều biết rõ, chợt có một ngày đổi lại là tôi, tự nhiên có chút là lạ.

Thật ra nói không quen cũng là khách khí, a Vane vừa nhìn thấy tôi và Đường Tống đi vào liền tỏ vẻ khó chịu, còn thỉnh thoảng khinh miệt, lại mang một chút thương hại nhìn tôi.

Tôi làm bộ như là không nhìn thấy, cúi đầu ăn.

Lúc mới tới, tôi nhỏ giọng hỏi Đường Tống .

“Tại sao dẫn em theo”

Hắn trả lời:

“Tặng quà, nên dẫn em theo ăn cho lại vốn”

Nghe miệng hắn nói ra cái ý nghĩ như vậy, tôi có chút chịu không nổi, dựa vào tường nghỉ ngơi mất ba phút, mới đưa tâm tình phục hồi lại như cũ.

Bữa tiệc này ăn thật là khó khăn, ánh mắt mọi người cứ như có như không bắn phá trên đỉnh đầu, tóc tôi cứ như dựng thẳng đứng, giống như có lửa thiêu trên đầu.

Đáng tiếc, cả bữa tiệc tôi cứ cúi đầu ăn, cố tưởng tượng mọi việc sẽ diễn ra êm đẹp, lại không thể thành sự thật a, mới vừa ăn được phân nửa, mọi người bắt đầu thay phiên nhau mời rượu chúc mừng.

Trước mắt, mấy ly đầu mời, a Vane uống rất thoải mái, khi đến lượt tôi, cô ấy nhìn cũng không thèm liếc mắt đến, hai con ngươi cứ nhìn chằm chằm tôi, giống như bị giành ăn với chim ngói, hiện tượng máu lên não tăng vọt.

Đường Tống trước rót cho tôi ly rượu, lại tự rót cho mình một ly, sau đó kéo tôi, cùng đứng lên mời rượu a Vane

A Vane liếc mắt nhìn, dùng đôi tay với mười móng tay sơn màu đen tuyền bưng lên ly rượu, dưới ánh đèn vô cùng xinh đẹp, chính là trong lòng xem ra rất lạnh lùng.

“Này này, chúng ta đã lâu không có uống cùng nhau, hơn nữa, hôm nay lại là sinh nhật tôi, không uống rượu quả thật không nể mặt nha” - A Vane nói.

“Cô ấy không uống được rượu, hay là vầy, tôi đây thay cô ấy uống ba chén” - Đường Tống hòa giải.

“Anh là anh, cô ấy là cô ấy, chớ có hòa làm một” - A Vane chứa đầy ẩn ý nói

“Cô ấy không thể uống” – giọng nói Đường Tống thật nhẹ, lại kiên trì.

A Vane ngừng ba giây, liếc tôi một cái, nhẹ nhàng nhả ra một câu nói, tôi vẫn còn nhớ:

“Lúc đầu Phạm Vận cũng không thể uống…., cuối cùng cũng luyện được đó thôi”.

Lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người chung quanh thức thời cúi đầu cặm cụi ăn.

Bắt chước chị cô, thật là không phúc hậu.

Ngu nữa cũng hiểu được, A Vane này đang là thay Phạm Vận bất bình, cũng đúng, Đường Tống cưới tôi, trong mắt mọi người giống như là bị áp lực ép buộc, cũng không phù hợp với hình tượng của hắn, hoặc là mọi người cho rằng, tôi là đi câu dẫn Đường Tống cũng nên.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, tôi mặc dù cũng có tâm như vậy đi, bất quá không có động lực thúc đẩy, cái từ câu dẫn này cũng coi như là có chút coi trọng tôi đi.

Hiện trường im lặng nửa ngày, chợt phát hiện Đường Tống không có chút phản ứng, len lén nhìn, phát hiện đứa bé kia thật đang sững sờ a.

Đoán chừng là a Vane nói câu nói kia, nhớ lại mấy chuyện trước kia một chút mà thôi.

A Vane rất đắc ý, tưởng như mình nói đúng lắm, xem đi xem đi, đúng là lão hồ ly tinh a, chồng cô trong lòng nhớ nhất cũng không phải là cô đi.

Thế gian này, vương tử cũng như mây bay a, người cũng thành tro a, chân ngựa thần tượng cất vó cũng không thể trốn thoát.

Cũng là tự mình cứu mình thôi.

Đưa tay ra nhấc cái ly rượu mà a Vane đang cố đưa tới, cầm lên, tôi mỉm cười xin lỗi.

“Thật ngại, gần đây là có kế hoạch, không thích hợp uống rượu, xin lỗi, lần sau nhất định sẽ uống bổ sung”.

Uống xong, ngồi xuống, tôi tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

A Vane bị những lời này nghẹn ngang, hồi lâu cũng không lên tiếng, cảm giác này tôi hiểu rõ, giống như lúc tôi còn bé một hơi nuốt vào cả cái bánh bao.

Nghẹn xong rồi, chậm rãi, giống như a Vane nghĩ đến cái gì, muốn nói, lại bị người khác chặn lại

“Vì mầm non tương lai của đất nước, vì con trai đích tôn đời thứ nhất của nhà họ Đường chúng ta, rượu này chị dâu tuyệt không thể uống…tôi uống thay…”

Vừa nói vừa đứng lên, ngửa cổ, ừng ực ừng ực sùng sục uống ba chén xuống bụng, mắt cũng không nháy, không, có nháy một cái, mắt kia, dài dài nhỏ nhỏ, rất hấp dẫn, đặc biệt là nốt ruồi bên khóe mắt trái, dưới ánh đèn chợt sáng lên.

Mặc dù biết anh ta cũng không phải thật lòng giúp tôi, nhưng dù sao cũng thay tôi giải vây, tôi quyết định, sau này có đi đến quán ăn Gia Sản để ăn quịt sẽ không dẫn theo Duy Nhất.

Dạ dày Hòa Nhất bình thường có thể cũng sẽ không chịu nổi hai ly.

Bữa tiệc kinh động vô hiểm cuối cùng cũng ăn xong rồi, nhưng mọi người vẫn còn hưng phấn, không ngừng nghỉ, cơm xong lập tức kéo đến tụ điểm giải trí lớn nhất thành phố “Sắc màu” chơi tiếp.

Tụ điểm “Sắc màu” là nơi đám người Đường Tống kia thường tụ tập, ông chủ rất thần bí, đến nay cũng chưa lộ mặt ra, xem chừng là đi đường tắt.

Tôi đương nhiên cũng đi, dù sao cũng dính phẩm màu, nửa đường cũng tắm không sạch sẽ, còn bị người lên án nói hẹp hòi, dứt khoát đi cho im chuyện.

Tụ điểm “Sắc màu” trang hoàng rất phô trương, là một nơi xa hoa trụy lạc, bên trong bất kỳ một vật nào cũng giá trị xa xỉ, khó trách sẽ hấp dẫn mấy tên nhà giàu cùng quan chức nhà nước đến chơi.

Quả nhiên, đầu năm nay, đùa giỡn cũng bị đau tim nha.

Vào trong phòng, sau khi ngồi xuống, Đường Tống đưa cho tôi miếng trái cây, thuận tiện nhẹ giọng nói nhỏ vào tai tôi ba chữ:

“Thật xin lỗi”

Ánh đèn rất tối, thị giác tạm thời nghỉ ngơi, xúc giác ngược lại rất nhạy bén, múi môi của hắn sát qua vành tai tôi.

“Không có sao” – tôi cười cười – “Thật”

Sau khi ngồi xuống, đám người Hòa Nhất mời rượu, mời rượu, k ca k ca, ồn ào ầm ĩ, tôi thì núp ở trong ghế salon ăn một đống thứ.

Đường Tống vẫn ngồi bên cạnh tôi, cho nên người khác cũng không có đến gần, đáng tiếc tôi không có tiền đồ, uống quá nhiều nước, bụng chứa không hết, nhà vệ sinh lại bị chiếm cứ, chỉ có thể ra cửa tìm nhà vệ sinh khác.

Kể từ người xưa phát minh câu “oan gia ngõ hẹp”, ông trời không ngừng nghĩ mà dùng thí dụ vô cùng chân thật, đối với chúng tôi chọn mẫu tiến hành, ý của tôi là, ở trong toilet nữ, phát hiện thấy a Vane, âm hồn bất tán.

“Đường Tống không yêu cô” – cô ấy lạnh lùng, bình tĩnh nói ra sự thật

Mặt của tôi đỏ lên, không phải bởi vì xấu hổ, không phải bở vì đau lòng, không phải bởi vì tức giận, chỉ là bởi vì……….mắc tiểu a…

A Vane, cô thật không khéo hiểu lòng người, người ta đang trong thời điểm gấp vội, cái gì yêu, cái gì hận, đều là vứt đi, chết cũng không tin cô sẽ bởi vì yêu một người mà ba ngày không xuỵt xuỵt.

Như vậy đủ chứng minh, tình yêu còn không bằng đi tiểu.

Cho nên, mặc dù tôi đỏ mặt, lại bình tĩnh đẩy cô ấy ra, lúc mắt của a Vane còn đang trong trạng thái kinh ngạc, tôi xông vào trong phòng kế bên.

“Cô!....”

Tôi rất xác định, câu nói kế tiếp của a Vane chắc hẳn chẳng tốt đẹp gì, chỉ tiếc câu nói kia bị sóng nước Hoàng Hà tôi đây đánh gãy mất, ngay cả âm thanh cũng không nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.