Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]

Chương 20: Viết Đơn 4




Có thể giờ không trông cậy được vào hai thằng con trai, thế nhưng nghe vợ thằng ba nói được những lời như vậy, cũng đủ để họ cảm thấy được an ủi.

Cha Bùi ánh mắt trầm mặc nhìn mấy đứa con, lạnh lùng nói: “Tôi đi tìm đại đội trưởng!”“Cha! Cha thực sự tin lời cô ta nói hay sao!” Bùi Đức Minh hốt hoảng.

Cha Bùi không thèm để ý đến hắn ta, trực tiếp đi ra.

Bùi Đức Minh tức giận phồng mũi, thở hổn hển nhìn theo bóng lưng của cha mình, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Khương Khê nói đến mức như vậy, những lời đe dọa lúc nãy của bọn chúng ngược lại càng khiến cha mẹ nghiêng về cô ta, thật quá gian xảo!*Đại đội trưởng rất nhanh đã đến.

Đem theo một tập giấy viết và bút, lúc hắn đến, ánh mắt nhìn hai anh em Bùi Đức Minh đầy hàm ý sâu xa.

Những xích mích của nhà họ Bùi trong thời gian này hiển nhiên hắn đều biết, các đại đội xung quanh cũng đang bàn tán, suy cho cùng thì tiền trợ cấp của Bùi Hạ Quân tuyệt đối không ít, thôn quanh vùng cũng có một quân nhân, bị gãy chân xuất ngũ trở về, đem theo 800 đồng tiền trợ cấp, đó là chuyện cách đây mấy năm rồi.

Nếu như dự đoán tiền trợ cấp của Bùi Hạ Quân tầm 1000.

Đối với khoản tiền này thì có ai mà không động tâm?Chỉ là náo loạn đến mức như thế này, cuối cùng lại được lợi cho người ngoài, anh ta thật sự không nghĩ tới, nhưng lại cảm thấy cũng có lý, hai anh em Bùi Đức Minh và Bùi Đức Nghĩa quả thực không phải những đứa con hiếu thuận.

Đại đội trưởng tìm hiểu qua tình hình một chút, sau đó hỏi Khương Khê: “Cháu chắc chắn muốn viết đơn làm chứng? Thật sự muốn phụng dưỡng cho hai người bọn họ sao?”Khương Khê mạnh mẽ gật đầu: “Chú thím chăm sóc cho nhà cháu mấy năm nay cháu đều ghi tạc trong lòng, giờ cháu muốn kết hôn với Bùi Hạ Quân, chăm sóc phụng dưỡng cho bọn họ là điều nên làm.

”Đại đội trưởng tán thưởng nói: “Đúng là cô bé hiền lành, phúc hậu.

”Cha mẹ Bùi cũng gật gù khen ngợi: “Chẳng thế thì sao? Thằng ba thật sự có phúc mới gặp được con bé Tiểu Khê này!”Đại đội trưởng đưa giấy bút qua, Khương Khê nhận lấy, ngồi xuống ghế bắt đầu viết, viết xong đơn làm chứng lời giản dị ý sâu xa, còn viết hai bản, một bản giao cho cha mẹ Bùi, một bản giao cho đại đội trưởng giữ.

Bọn người Bùi Đức Minh và Bùi Đức Nghĩa trơ mắt nhìn tờ đơn làm chứng xuất hiện, trong lòng nặng trịch, vừa tức vừa hận, đã có thể làm đến mức này, bọn họ cũng không tìm được kẽ hở nào để chỉ trích Khương Khê có ý đồ xấu.

Vuột mất 1000 đồng!Có thể đau khổ một năm!Bọn họ bước đi thất thểu, cha mẹ Bùi nâng niu tờ đơn làm chứng vui mừng, lúc nãy đại đội trưởng nhận đơn làm chứng còn đọc cho họ nghe, Khương Khê không lừa gạt họ, viết rất rõ ràng, sau này sẽ phụng dưỡng chăm sóc họ!Cho dù có tái hôn đi chăng nữa, thì lời hứa này vẫn có giá trị!Một người trầm tính ít nói như cha Bùi mà đối với Khương Khê lại rất gần gũi, còn đặc biệt qua xoa đầu cô, lới nói nhẹ nhàng như sợ dọa đến cô: “Con ngoan, cháu yên tâm, đến khi chú và thím cháu già rồi, sẽ chỉ ăn cơm thừa, thỉnh thoảng xem xem chúng ta đã chết hay chưa là được, sẽ không có gánh nặng.

”Người già thiện lương đều quá nhỏ bé khiêm nhường, không dám mong cầu điều gì.

Khương Khê dở khóc dở cười, nhưng cũng không giải thích quá nhiều, nói càng nhiều không bằng khiến cho người ta yên tâm.

Lúc này mẹ Bùi nói: “Đúng rồi, vậy chúng ta khi nào thì tổ chức tiệc rượu?”Đã đến nước này, bà lại càng gấp gáp không thể chờ thêm nữa, vỗn dĩ định buổi tối sẽ bàn bạc, giờ đúng lúc có thời gian, cùng nhau bàn bạc.

Khương Khê nói: “Càng nhanh càng tốt, nếu không thì những chủ ý này của con sẽ không danh chính ngôn thuận.

”Cô nói những lời này cũng không ngại ngùng gì, chú rể là người thực vật rồi mà.

Mẹ Bùi cũng không nghĩ là không đúng, tán đồng gật đầu: “Thế thì ngày mốt nhé? Ngày mai thím đi mua sắm đồ đạc, cháu và Nhị Muội, Tam Muội cũng cùng đi đi, đến lúc đó sẽ mua cho cháu hai bộ quần áo mới.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.