Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

Chương 108: Thân Bại Danh Liệt




Sau khi ông ta đích thân dẫn người vượt biên, dọn dẹp sạch sẽ hang ổ của đối phương thì nảy sinh ý định rửa tay gác kiếm, muốn đi con đường làm ăn chân chính.

Nhưng hôm nay lại gặp phải kẻ phiền phức Đỗ Minh Hào.

Thật ra, ông ta bằng lòng nhường lại chức vị, giao hết sản nghiệp của dòng họ lại cho Đỗ Minh Hào nhưng rồi lại không dám.

Không phải là vì sợ hủy hoại cơ nghiệp mà bố mình gây dựng nên, cũng không phải sợ nửa đời sau của mấy người anh em kia không được sống yên ổn mà là sợ Đỗ Minh Hào sẽ đuổi cùng giết tận.

Bây giờ, ông ta vẫn còn đang nắm quyền hành trong tay, phần đông mọi người vẫn còn nghe lời của ông ta, Đỗ Minh Hào cũng còn có phần kiêng nể mình.

Nếu như ông ta giao hết mọi thứ ra, đến lúc đó ông ta sẽ giống như con dê con mặc cho người ta xâu xé, chẳng có tí sức lực đánh trả lại.

Tôi cũng không nói quá nhiều, chỉ vài câu, lúc có thể toàn mạng rút lui thì dẫn theo hai đứa nhỏ rút lui đi, đến Hoa Hạ, đến nơi đó Đỗ Minh Hào sẽ không dám làm loạn nữa, nếu như có chuyện gì cần giúp cứ gọi điện cho tôi.

Đỗ Minh Cường gật đầu, không nói thêm gì nhiều.

Buổi chiều, tôi đã gặp lại hai người quen, một trong mấy người mà Đỗ Minh Cường tín nhiệm nhất, hiện nay đang quản lý người giúp Đỗ Minh Cường, hồi còn ở trong tù hắn ở chung phòng với tôi, khá thân quen với tôi.

Năm đó ngồi tù, bọn họ nghe lời Đỗ Minh Cường nhất, sau đó là nghe lời tôi.

Chúng tôi đã ngồi uống trà cùng nhau suốt cả buổi chiều, tán gẫu về những chuyện trước đây.

Buổi tối, tôi không ở lại Chiêng Ray, sau khi ăn một bữa với Đỗ Minh Cường và hai người bạn cũ, tôi bắt xe buýt quay trở về Chiêng May.

Đỗ Minh Cường định kêu A Việt đưa tôi về, tôi từ chối nhưng cũng chẳng từ chối được mấy cân chè tươi mà ông ta tặng.

Còn thêm cả một bộ tinh dầu dưỡng da nữa, ông ta nói nhãn hiệu này là tốt nhất ở Xiêng La do một người bạn làm ăn tặng nhưng không biết vợ ông ta đã mấtÔng ta giữ lại cũng không dùng, vì thế mới đưa cho tôi, bảo tôi mang về tặng cho Bạch Vi.

Ông ta biết tôi đang muốn cua Bạch Vi.

Nhưng tôi vẫn chưa nói cho Đỗ Minh Cường biết về những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, bây giờ việc của ông ta cũng đủ nhiều rồi, không cần thiết phải nói cho ông ta biết những chuyện này.

Tôi cầm lấy quà mà Đỗ Minh Cường đã tặng, về đến khách sạn ở Chiêng May thì đã là gần 11 giờ rồi.

Tôi thử gõ cửa phòng của Bạch Vi một cái, xem cô ta đã ngủ chưa.

Một lát sau, từ trong phòng vọng ra câu hỏi dò bằng tiếng Anh quen thuộc của Bạch Vi.

Sau khi tôi đáp lại thì cửa phòng nhanh chóng được mở ra.

“Có chuyện gì thế?” Bạch Vi thò đầu ra từ trong khe cửa hỏi tôi.

Tôi giả bộ đưa hộp quà là mấy lọ tinh dầu kia cho cô ta: “Của một người bạn cho, tôi không dùng, tặng cô đấy.

”Cô ta hơi ngẩn người: “Thứ gì thế?”“Tinh dầu.

”“Tại sao lại tặng tôi?”Cô ta vẫn chưa nhận, mà còn hỏi lại tôi với vẻ nghi ngờ.

Tôi hơi lúng túng giơ món quà lên, không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, bởi vì không tìm ra được lý do.

Bỗng nhiên, cô ta vươn tay, nhận lấy món quà đó, nói với tôi một câu “Cảm ơn” rất nghiêm túc.

Tôi chỉ cười sau đó quay người rời đi.

“Chuyện video sao rồi?” Từ sau lưng, đột nhiên vang lên một câu hỏi từ cô ta.

“Chắc cũng chỉ vài ba ngày thôi, sau khi cảnh sát thẩm vấn mấy tên cướp kia một lượt, họ sẽ đến BTT thông báo kết quả cũng như trả lại trong sạch cho Alava.

”“Vậy thì tốt!” Cô ta gật đầu lại do dự một lát rồi nói: “Mấy ngày nay vất vả cho anh rồi!”“Hì hì, hôm nay tôi đi dạo loanh quanh cả ngày có gì mà vất vả chứ.

”“Tôi nói là hai ngày trước, bao gồm cả hôm xảy ra vụ án bắt cóc nữa, ngoài ra, tôi muốn xin lỗi anh, hôm đấy lúc vừa nhìn thấy anh bị thương, thái độ của tôi không được tốt cho lắm.

”“Không sao!”Tôi chỉ khẽ mỉm cười một cái, sau đó đi về phía bên kia hành lang quay trở về căn phòng của mình.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại của Natcha, nói rằng vụ án bắt bóc đã đưa ra kết quả sơ bộ, bốn tên bắt cóc bao gồm cả gã họ Tống kia đều đã nhận tội.

Nguyên nhân và kết quả cũng giống như những tin tức mà tôi nhận được khi thẩm vấn kẻ bắt cóc, Cung Chính Văn đã sai tay họ Tống kia tìm ba người đám anh hói đến Chiêng May, mục đích là để ngăn cản tôi làm sáng tỏ vụ việc video, cũng là để trả thù Bansha, bởi vì khi đó Bansha đã đánh hắn ta một trận thê thảm.

Nhưng nội dung khẩu cung mà bọn họ khai ra lại không hề ám chỉ Cung Chính Văn chính là kẻ đứng sau sai khiến vụ bắt cóc.

Tay họ Tống đã nhận hết trách nhiệm về việc bắt cóc con trai của Bansha, hắn nói rằng Cung Chính Văn không hề sai bọn chúng bắt cóc, là tự hắn lên chủ trương bắt cóc và xúi giục ba người đám anh hói cùng làm.

Còn ba người đám anh hói lại chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Cung Chính Văn, càng chưa từng nhận được chỉ thị bắt cóc nào từ phía Cung Chính Văn, thế nên khẩu cung của bọn họ không thể chứng minh chủ mưu vụ bắt cóc là Cung Chính Văn.

Về phần vụ việc bắt cóc vợ con Đồng An Chi là do ba người đám anh hói nhất thời nảy lòng tham nên đã gây án, không liên quan gì đến tay họ Tống, thậm chí hắn còn không biết đã bắt thêm hai người, càng không liên quan gì đến Cung Chính Văn.

Nói cách khác, với chứng cứ hiện đang có thì họ không cách nào có thể tóm được Cung Chính Văn.

Tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, kết quả này hoàn toàn nằm trong dự đoán của tôi.

Nếu như tay họ Tống kia khai ra Cung Chính Văn, sau này đối với hắn chỉ có hại chứ không có lợi, có thể sẽ còn bị Cung Chính Văn báo thù.

Nhưng sau khi hắn nhận hết trách nhiệm về mình, chắc chắn Cung Chính Văn sẽ cho hắn một khoản tiền coi như bồi thường.

Ngoài ra, tay họ Tống kia khai ra Chung Khang Ninh, nói việc tung đoạn video cùng những tin đồn kia đều là do Cung Chính Văn sai Chung Khang Ninh làm.

Ngoài việc cho Chung Khang Ninh 200 nghìn ra, Cung Chính Văn còn hứa sau khi làm Bạch Vi bị mất chức sẽ dùng sức mạnh của nhà họ Cung để giúp anh ta leo lên được vị trí giám đốc Marketing của Phần mềm Trí Văn.

Sau đó, Chung Khanh Ninh cũng đã làm.

Nghe đến đây, tôi cố ý dặn dò Natcha, trước tiên đừng công bố những tin tức về Chung Khang Ninh, đợi điện thoại của tôi rồi tính tiếp.

Ngắt điện thoại của Natcha, tôi ra ngoài, gõ cửa phòng Bạch Vi.

Không lâu sau, cô ta mở cửa.

Tôi hạ thấp giọng mình xuống rồi nói: “Giám đốc Bạch, chuyện liên quan đến Chung Khang Ninh, đợi khi cô đến phòng tôi rồi nói hay là tôi vào phòng cô rồi nói?”Bạch Vi do dự một lúc, rồi kéo cửa ra: “Vào đi.

”Trông dáng vẻ cô ta như vừa thức dậy chưa được bao lâu, tóc có chút rối tung, còn mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng, chất liệu vải có hơi mỏng, ngoài bờ vai trắng nõn đã lộ ra một nửa kia, còn có thể nhìn thấy thấp thoáng đường cong cơ thể của cô ta qua lớp áo mỏng này.

Kiểu dáng nửa kín nửa hở này càng có khả năng mê hoặc người khác.

Tôi cố gắng không chú ý vào bộ quần áo ngủ kia của cô ta, sau khi đi vào trong phòng, tôi đã đi thẳng vào vấn đề: “Cảnh sát đã hỏi rồi, người tung đoạn video và tin đồn chính là Chung Khang Ninh!”Bạch Vi khẽ nhíu mày: “Anh chắc chắn chứ?”“Ừm, trong đám người bị bắt hôm đó, có một tay họ Tống là kẻ có quan hệ khá mật thiết với Cung Chính Văn, ngoài việc hắn nhận hết trách nhiệm chủ mưu vụ bắt cóc về mình, những tội khác hắn đều khai hết bao gồm cả chuyện video và tin đồn.

”“Theo như lời khai của hắn thì Chung Khang Ninh đã nhận của Cung Chính Văn 200 nghìn tệ, bọn họ muốn dùng sự việc này làm cô bị mất chức, Cung Chính Văn còn hứa, sau khi việc này thành công sẽ lợi dụng thế lực nhà họ Cung để giúp Chung Khang Ninh ngồi lên vị trí của cô.

”Sau khi nghe xong những lời tôi nói, Bạch Vi chau mày trầm tư suy ngẫm một lúc, sau đó lắc đầu cười khẩy một cái.

Tôi nói tiếp: “Giám đốc Bạch, bây giờ có một vấn đề, có nên để cảnh sát công bố đúng sự thật về chuyện của Chung Khang Ninh không, dù sao anh ta cũng là người của công ty chúng ta, nếu để BTT và người ngoài biết được là người của công ty chúng ta tung video và tin đồn, cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của công ty chúng ta, thậm chí còn ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác với BTT.

”“Thế nên, cô cần suy nghĩ kỹ về vấn đề này, công bố đúng như sự thật khiến Chung Khang Ninh thân bại danh liệt, thậm chí khiến Alava khởi tố anh ta tội tung tin đồn phỉ báng, hay là che giấu, không để chuyện này làm ảnh hưởng đến công ty, cô phải đưa ra quyết định hoặc có thể xin ý kiến từ tổng giám đốc Chu.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.