Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 113: Hoài nghi




Tiếng Mã thúc này tốt nhất là đừng để cha hắn nghe thấy nếu không cha hắn sẽ buồn bực. Từ khi hắn 5 tuổi cha hắn đã không được nghe hắn gọi phụ thân vậy mà cục trưởng Mã này mới gặp lần đầu tiên, quan hệ còn thoải mái thì sao tiếng thúc thúc lại có thể không khiến cha hắn buồn lòng được chứ?

Mã sảnh cười dài nói:

- Tiểu tử này, đến địa bàn của ta, ngay cả Liên Mã Đầu cũng không bái, thật là đáng đánh đòn! Nếu không phải phụ thân cậu gọi điện cho ta từ một tuần trước nói cậu đang ở Thất Xử thì ta thật không hiểu được sao cậu lại đáp xuống địa bàn của ta…

Dừng lại một chút rồi ông ta nói tiếp:

- Là bận quá, vốn là sau khi nhận được điện thoại của cha cậu ta định mời cậu đến nhà ta ăn một bữa cơm nhưng đáng tiếc phải đi họp, hôm qua ta mới về…

Cục trưởng Mã cười cười, uy nghiên tỏ rõ tác phong mình là bậc trưởng bối.

Mạc Ngôn cười nói:

- Có có hội nhất định cháu sẽ đến nhà bái kiến Mã thúc.

Hắn không ngờ là cha mình lại gọi điện cho cục trưởng Mã, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút xúc động.

Cục trưởng Mã khoát tay ngắt lời:

- Nói gì vậy cái gì mà bái với không bái? Lời này nghe xa lạ quá… Ta và cha cậu là chiến hữu chung chiến hào, năm đó cha cậu và ta như huynh đệ vậy, nói bái như vậy nghe rất xa lạ. Chờ khi ta bắt được tên khốn Triệu Việt này, ta sẽ đưa cậu đến Uyển Lăng ăn cơm.

Ông ta xuất thân là quân nhân, ngay trước mặt Mạc Ngôn lại đưa vai vế như vậy, khi nói chuyện tùy ý rất nhiều, ngay cả tên khốn cũng buột miệng nói ra như vậy.

- Đúng rồi, Mạc Ngôn à, ta nghe cha cháu nói cháu tốt nghiệp đại học H, đây chính là chữ vàng đấy, cháu có hứng đến Tỉnh Sảnh làm việc không?

- Mã thúc, cháu là người tự do quen rồi, cháu sợ nhất là bị người khác quản, như bây giờ thực sự là rất tốt…

- Ha ha, ta biết. Ta biết… Đừng thấy chúng ta lần đầu tiên gặp mặt mà thực ra ta đã có chút biết về cháu. Lúc cha cháu gọi điện cho ta cũng nói về cháu không ít.

Vừa rồi là cục trưởng Mã cũng chỉ tùy ý mà nói ra chứ cũng không có ý mời chào. Trong lòng ông ta rất rõ, Mạc gia có một đứa cháu đích tôn, không cần ông quy hoạch đến tiền đồ nhỏ đó? Ông ta muốn làm là chiếu cố bảo bối này trên địa bàn của mình là làm vướng mắc rồi…

Tuyến đầu từ bộ chỉ huy đến hiện trường khoảng 100m, Mạc Ngôn đã lái xe đến.

Nơi này chính là tuyến đầu của hiện trường, cũng là giới tuyến cuối cùng của cảnh sát, cách chỗ có bữa tiệc chỉ có 100m.

Cục trưởng Mã xuống xe, sắc mặt lập tức trở lên nghiêm túc…

Mặc Ngôn đi chậm lại dời khỏi chỗ mọi người đang vây quanh cục trưởng Mã.

Hắn đứng bên ngoài đám người, từ xa nhìn về phía đại sảnh bữa tiệc hắn đang định mở ý thức để dò xét thì điện thoại trong túi quần lại rung chuông.

- Mạc Ngôn, anh đang ở đâu vậy?

Chính là tiếng của Mạch Tuệ, có vẻ hơi dồn dập.

Mạc Ngôn nói:

- Anh đang ở Uyển Lăng, có chuyện gì vậy? Nghe tiếng em như…

Hắn chưa nói xong Mạch Tuệ đã ngắt lời:

- Lúc trước anh nói cho em trong điện thoại là anh đang làm cố vấn kĩ thuật cái gì đó cho Thất Xử đúng không?

Mạc Ngôn nói:

- Đúng thế, sao vậy?

Mạch Tuệ vội la lên:

- Vừa rồi chị Vãn Tình mới nói cho em biết, Cam Lam và bạn học của cô ấy bị một người ở Đạm Thủy sơn trang bắt cóc, anh có thể đến đó hỏi giúp tôi chút tình hình được không? Chị Vãn Tình và em đang ở ngoài, bọn tôi lo muốn chế rồi…

Nha đầu Cam Lam đang ở Đạm Thủy sơn trang?

Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu, nha đầu kia sao lại có ở đây?

- Nói với Vãn Tình để cô ấy đừng quá lo lắng…

Mạc Ngôn an ủi:

- Anh đang ở hiện trường, cách Cam Lam chỉ có 100m. Cảnh sát đang đàm phán với đối phương , trước mắt thì thấy tình hình cũng chưa tồi lắm, là chủ ý của đối phương. Cho nên mọi người đừng có lo lắng quá.

Lời của hắn là nửa thật nửa giả, làm như vậy là để an ủi Mạch Tuệ, Nói đến tự thú, hắn tuyệt đối tin rằng Triệu Việt không có làm như vậy. Đêm đó cứu Lâm Yến hắn đã tận mắt nhìn thấy tên điên cuồng này, người như thế thà là đầu mình bị một nhát súng chứ không cúi đầu chịu trói đâu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trên thực tế, khi biết Triệu Việt đưa ra yêu cầu thì trong lòng hắn đã mơ hồ có một loại suy đoán. Nhưng rốt cục là như thế nào thì cần một bước để kiểm chứng…

Bên điện thoại Mạch Tuệ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại kêu lên khẩn trương:

- Anh đang ở hiện trường? Có nguy hiểm không vậy?

Mạc Ngôn cười nói:

- Yên tâm đi, có đại ông chủ của Tỉnh sảnh ở chỗ này, anh tránh sau lưng ông ấy đâu dễ gặp phải nguy hiểm?

Mạc Tiệu nói:

- Vẫn phải cẩn thận một chút, em cúp máy trươc đây, chị Vãn Tình đang đi hỏi thăm tin tức người khác, em lập tức đến nói cho chị ấy biết. Ngoài ra, bên anh có tiến triển gì mới hãy gọi điện cho em biết được không?

Cúp điện thoại, Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu, thầm thấy may mà mình đến đây nếu không sẽ không thể biết được Cam Lam có xảy ra chuyện gì hay không , chính mình sẽ hóa giải một nửa khúc mắc…

- Ha ha, anh bạn, tôi biết cậu sẽ đến.

Vừa mời bỏ điện thoại vào túi quần, Đại Lý đã đi đến thân thiết đánh một cái vào bả vai hắn.

Lập tức người này hạ giọng nói:

- Thế nào, có hứng đi vào một chuyến không?

Mạc Ngôn tức giận nói:

- Rõ như ban ngày, anh cảm thấy tôi có thể vào hay không?

Đại Lý thở dài nói:

- Vụ án này vốn là công việc bên ngoài sự phụ trách của tổ chuyên án. Chuyện lớn làm cho chúng tôi không thể làm chủ được. Nói thật là nếu sáng cậu đi cùng chúng tôi, nếu có cậu ở đây thì tên Triệu Việt khốn nạn đâu giám hung hăng càn quấy như vậy?

Mạc Ngôn cười nói:

- Anh tin vào năng lực của tôi vậy sao?

Đại Lý bũi môi nói:

- Thay người khác thì tôi không tin còn cậu… nguy rồi không phải cậu đến đây để đặc biệt nghe tôi khen tặng đấy chứ?

Nếu hỏi trên đời này ai tin tưởng vào năng lực của Mạc Ngôn nhất thì ngoài người cùng đạo Mai Tam Đỉnh ra thì chính là Đại Lý.

Đêm đó ở Lạn Vĩ Lâu, mặc dù anh ta không tận mắt nhìn thấy Mạc Ngôn giải quyết thế bọn cường đạo Dũng ca như thế nào nhưng có đủ dấu hiệu, căn cứ đế cho ra một kết luận đại khái. Mà theo anh ta thấy thì Triệu Việt chỉ điên cuồng hơn người thường một chút, còn năng lực và tính sát thương vẫn còn kém bọn Dũng ca.

Anh ta tin buổi sáng lúc đánh bất ngờ, nếu Mạc Ngôn chịu tiến lên thì sớm đã giải quyết được tiên khốn nạn này. Lúc đó không có lãnh đạo, không có truyền thông, chỉ cần gan mình lớn một chút Mạc Ngôn tùy ý phát huy thì bây giờ hẳn là đã được ngồi trong văn phòng của Thất Xử cùng mọi người thảo luận thủ tục ăn mừng rồi…

- Được rồi, nói tình hình hiện tại đi, mấy người Phó sảnh Triệu rốt cục là có đàm phán ra kết quả gì hay không?

Mạc Ngôn hút điếu thuốc hỏi.

Đại Lý tức giận nói:

- Kết quả cái rắm ấy, nói chuyện đã hơn 2 tiếng đồng hồ giằng co mãi Triệu Việt vẫn khăng khăng yêu cầu sự có mặt của truyền thông, vị Phó sảnh Triệu của chúng ta cũng không nóng nảy, cứ từ từ nói chuyện như vậy…

Mạc Ngôn hỏi:

- Triệu Việt biết Phó cục trưởng Triệu?

Đại Lý lắc đầu:

- Không biết, hẳn là không cùng xuất hiện…

Mạc Ngôn cười nói:

- Vậy anh có thể nói cho tôi biết, vì sao Triệu Việt lại cố tình chọn ông ta để đối thoại?

Từ trước tới nay Đại Lý cũng không phải người ngu, nghe thấy vậy sắc mặt anh ta trở lên kì lạ nói:

- Tôi nói này không phải cậu đang hoài nghi…

Mạc Ngôn cười nói:

- Tôi không hoài nghi gì… chỉ là chợt nhớ đến Từ Đức Phát bị người ở Tỉnh Sảnh hạ độc chết.

Đại Lý hít một hơi thật sâu,thấp giọng nói:

- Đúng là cậu hoài nghi như vậy? Tôi nghe cậu nói như thế tôi cũng có chút … Không được, việc này phải nói với lão Trịnh.

Mạc Ngôn nói:

- Sao không trực tiếp nói với cục trưởng Mã?

Đại Lý liếc mắt nói:

- Cậu ngốc à…Nói vậy chỉ là phán đoán, không có bất kì chứng cớ gì. Lão Trịnh, Tiểu Âm nói không sao đều là người một nhà ai cũng sẽ không đi nói bậy. Nếu trực tiếp chạy đến chỗ Mã sảnh nói, cậu có tin ông ấy sẽ trực tiếp lột bộ đồ cảnh sát này của tôi không?

Đại Lý nói xong liền chạy ngay đến chỗ trưởng phòng Trịnh, lén lút nói ra chuyện này.

Mạc Ngôn cười cười, vứt tàn thuốc xuống khởi động vốn ý thức bao phủ cả đại sảnh của bữa tiệc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.