Nhập Vai - Chu Nguyên

Chương 16-17




Chương 16

Diêu Phi đi xuống sân khấu. Tô Minh hếch cằm, giẫm giày cao gót đi tới vỗ tay cho cô, Diêu Phi nhướn môi rồi quay đầu lại nhìn lên sân khấu và bất ngờ đối diện với ánh mắt của Thương Duệ, người đang ngồi ở phần rìa sân khấu. Thương Duệ chống cằm lên các ngón tay thon dài, chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay là một con chim ưng khoa trương. Anh cúi đầu nhìn qua đây, đôi mi phủ bóng xuống dưới mắt anh. Kiểu tóc undercut càng khắc hoạ gương mặt anh thêm lạnh lùng và lộ ra đôi phần kiêu ngạo.
 
Ngay sau đó Diêu Phi rơi vào vòng tay của Tô Minh, Tô Minh nửa ôm lấy cô: “Màn trình diễn khá tốt đó, là sự trở lại đúng như chị mong đợi. Buổi chiều lúc ghi hình chính thức sẽ có khán giả, em hãy giữ vững trạng thái này nhé.”
 
“Cảm ơn tổng giám đốc Tô.” Diêu Phi bỗng chốc hơi cứng người vì thật ra cô không thích tiếp xúc với người khác, bất kể nam hay nữ. Cô quay lại ôm chặt lấy Tô Minh, là một cái ôm chân tình: “Cảm ơn chị.”
 
“Em có thể thành công là lời cảm ơn lớn nhất với chị đấy.” Tô Minh không ngờ Diêu Phi thể hiện xuất sắc đến vậy, chị có thể tưởng tượng phân đoạn này sẽ bùng nổ thế nào sau khi được truyền ra. Chị nhìn lên sân khấu thấy Thương Duệ đang nói chuyện với Kiều Cảnh, sắc mặt không hề thay đổi, anh vẫn giữ nguyên biểu cảm không rõ vui giận như lúc mới lên sân khấu. Chị nói: “Diêu Phi, em sẽ thành công.”
 
Diêu Phi buông Tô Minh ra, lúc này cô không khiêm tốn nữa mà nặng nề gật đầu. 
 
“Tổng giám đốc Tô, em bảo đảm ạ.”
 
Diêu Phi không thích nhảy múa và không thích sân khấu thế này, bởi kiểu táo bạo đó không hợp với cô. Cô là một diễn viên, nghề nghiệp của cô là đóng thật nhiều bộ phim hay. Tuy vậy thời buổi hiện nay, một diễn viên không có độ nổi sẽ không ai nhìn thấy và diễn viên không được biết đến ấy sẽ chẳng có giá trị thương mại gì cả.
 
Tô Minh tiêu nhiều tiền và tinh lực để kí kết với cô không phải để làm từ thiện nên cô phải nhanh chóng tăng giá trị thương mại của mình lên.
 
Diêu Phi quay trở lại phòng hậu trường và ngồi vào trong góc rồi nhìn lên màn ảnh lớn. Vivian đi tới và đưa cho cô một chai nước, đoạn nói nhỏ: “Hôm nay anh Duệ sẽ lên sân khấu, anh Duệ nhảy trông đặc biệt lắm.”
 
Thương Duệ xuất thân chính quy, là diễn viên tốt nghiệp từ khoa diễn xuất của trường điện ảnh nhưng công việc diễn viên của anh lại là một mớ hỗn độn. Anh nổi tiếng dựa vào vũ đạo, không biết là may mắn hay rủi ro nữa.
 
Diêu Phi vặn nắp chai nước uống một ngụm. Cô chẳng hứng thú gì với Thương Duệ.
 
Bốn nhóm nhanh chóng biểu diễn xong, ánh đèn từ từ tối xuống. Ngay sau đó có người trong phòng hậu trường khẽ rít lên và hạ thấp giọng: “Có phải anh Duệ sắp lên sân khấu rồi không?”
 
Diêu Phi dựa vào ghế sofa và nhìn lên sân khấu đen đặc. Đột nhiên âm nhạc nổ tung, sự yên tĩnh bị phá tan, ánh đèn chiếu lên sân khấu, tiếp đó một người đàn ông mặc áo dài đen xuất hiện tại sân khấu. Vành nón rất lớn, che nửa bên mặt và chỉ để lộ phần cằm lạnh nhạt và tuyệt đẹp của anh.
 
“Wow! Anh Duệ!” Vivian ôm mặt hét ầm lên.
 
Diêu Phi không có hứng thú với vũ đạo, với lại cô cũng xem không hiểu. Như hầu hết những người bình thường khác, lúc xem tiệc mừng xuân cô sẽ bỏ qua phần múa hát, chỉ xem tiểu phẩm và hài kịch, nhảy múa chỉ xem cho xôm tụ vậy thôi.
 
Nhạc heavy metal vang lên, ồn ào và rõ ràng. Người đàn ông ở giữa sân khấu ngẩng đầu, vành nón trượt xuống. Khuôn mặt cao ngạo và khôi ngôi xuất hiện khiến mắt Diêu Phi bỗng khựng lại, trong chớp mắt cô get được đê-xi-ben tiếng hét của Vivian.
 
Cô bình tĩnh theo dõi, Thương Duệ nhảy rất thu hút, bản chất khác xa Kiều Cảnh, nhảy đẹp hơn các đội trưởng trên sân khấu nhiều. Anh không yểu điệu, không bóng bẩy, vô cùng mạnh mẽ. Sau khi anh lên, sức nóng của sân khấu đột ngột tăng cao. Với tư cách là một cô gái, Diêu Phi cảm nhận được hơi thở hormone mãnh liệt, trong vẻ đẹp của Thương Duệ kèm theo nét góc cạnh và sắc sảo. 

 
“Bài hát này tên là ‘Ồn’ do anh Duệ viết.” Vivian phổ cập kiến thức cho Diêu Phi bên cạnh: “Nếu không phải quay ‘Giữa Hè’ thì chúng tôi có thể được ngắm anh Duệ nhảy thật chỉn chu rồi, tiếc là đụng lịch mất tiêu.”
 
“... Tất cả tiếng ồn đều là tín hiệu hủy diệt
 
Tiếng ồn tới từ bốn phương tám hướng
 
Thổi lên tiếng kèn của sự hủy diệt
 
Bao quanh thành phố bởi sự phồn hoa
 
Giờ phút này sân chơi trong mơ bị hủy diệt toàn bộ
 
Chỉ còn lại sự ồn ã ——
 
Ồn ——
 
Ồn đến mức muốn hủy diệt cả thế giới...”
 
Nhạc heavy metal cuốn theo lời ca bốc đồng và phản nghịch, đánh mạnh vào màng nhĩ. Diêu Phi không có năng lực thưởng thức và giám định âm nhạc, trái lại cô chỉ cảm thấy bài này bùng nổ ngang bướng, không hề kiêng dè. Trong sự mở đầu và kết thúc hoành tráng của âm nhạc, mọi thứ chợt chìm vào bóng tối rồi lại xông về phía chân trời, trông thật cuồng loạn và quá khích.
 
Sức hút trên sân khấu của Thương Duệ rất trực quan, ánh sáng b ắn ra khắp nơi, chỉ có anh là duy nhất, sân khấu này lấy anh làm trung tâm.
 
“Anh ấy thích hợp ở trên sân khấu hơn nhỉ.” Diêu Phi đã biết diễn xuất của Thương Duệ tệ đến nỗi người khác phải tối mặt, vậy sao anh lại muốn khiêu chiến với diễn xuất chứ? “Lựa chọn sân khấu thế này, hoạ chăng sẽ thu được lợi nhuận cao hơn mà.”
 
Thương Duệ ghét cô đến vậy nhưng Diêu Phi không còn cách nào khác. Còn anh có sự lựa chọn, thế thì anh hoàn toàn có thể lựa chọn sân khấu, thứ sẽ thích hợp với anh hơn.
 
Âm nhạc trên sân khấu đã dừng lại, Thương Duệ nhặt áo dưới đất lên và tiện tay cầm lấy, gương mặt tuấn tú ướt đẫm tỏ rõ sự táo bạo không kìm chế được. Anh nhận lấy micro, thoải mái vung tay lên rồi nhanh nhẹn nhảy xuống sân khấu và đi về vị trí của mình.
 
“Không liên quan gì đến lợi nhuận đâu, anh Duệ chẳng thiếu tiền mà. Chương trình này do anh Duệ đầu tư mà, anh ấy không đến thì cũng nhận được tiền lời thôi.” Vivian lắc đầu thở dài: “Vai nam chính của tổng giám đốc Du mới là mơ ước cuối cùng của anh Duệ.”
 
Phần diễn tập buổi sáng mau chóng kết thúc, toàn bộ thứ tự không có vấn đề gì. Vào giờ cơm, Kiều Cảnh đến tìm Diêu Phi để nhắc nhở cô chú ý ăn uống, vì buổi chiều cô là người mở màn và khuyên cô đừng ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả sân khấu.

 
Buổi trưa Diêu Phi chỉ ăn một miếng sushi, nghe vậy cô lập tức đặt chai nước xuống: “Vâng.”
 
“Buổi sáng chị thể hiện rất tốt, cứ giữ thế là được.” Bên ngoài Kiều Cảnh không lạnh lùng như trên sân khấu, trái lại cậu ta còn rất thích cười. Cậu ta cười tít mắt nhìn Diêu Phi: “Hoàn hảo như trong tưởng tượng của em vậy đó.”
 
“Cảm ơn.”
 
“Chị rất có thiên phú nhảy, lần đầu tiên mà đã cừ vậy rồi, nếu có thể huấn luyện một khoảng thời gian thì chắc chắn không phải dạng vừa đâu nhé.” Kiều Cảnh lấy điện thoại rồi mở WeChat: “Thêm bạn đi, mai này nếu có cơ hội hợp tác thì chúng ta sẽ liên lạc với nhau.”
 
Nhiều bạn thì sẽ có nhiều con đường hơn, Diêu Phi bèn thêm bạn Kiều Cảnh: “Cảm ơn cậu.”
 
Kiều Cảnh quan sát Diêu Phi, Diêu Phi được trời ban cho nhan sắc, không có bất kì một bộ phận chạm khắc nhân tạo nào, nét đẹp vừa tinh khiết vừa tự nhiên. Người đẹp thế rất hiếm gặp đấy.
 
“Cố gắng lên.” Kiều Cảnh vỗ lên vai Diêu Phi, vừa quay lại cậu ta bỗng đối diện với cái nhìn của Thương Duệ. Thương Duệ vừa đút tay vào túi vừa nhìn cậu ta một cách âm u. Kiều Cảnh cúi đầu quan sát bản thân rồi lại nhìn ra sau lưng, cậu ta đắc tội với Thương Duệ chỗ nào vậy nhỉ?
 
Lại ngẩng đầu, cậu ta thấy Thương Duệ đang trò chuyện với tổng giám đốc Tô của Hạ Minh, dường như vừa nãy chỉ là ảo giác của Kiều Cảnh mà thôi, vốn dĩ Thương Duệ chẳng nhìn cậu ta đâu nhỉ.
 
Thương Duệ đút một tay vào túi, cúi nhìn xuống: “Người mới debut tám năm, người mới của tổng giám đốc Tô đúng là đủ mới.”
 
“Quả thật là người mới mà, mấy năm qua cô ấy chưa từng xuất hiện, vậy có khác gì người mới đâu.” Tô Minh vặn mở một chai sữa chua ít béo đưa cho Thương Duệ: “Sau này hai người sẽ hợp tác với nhau, nếu cô ấy không nổi tiếng, chẳng phải cô ấy sẽ kéo thấp địa vị của cậu sao? Vì để không cản trở cậu, tôi đang hao phí hết tâm tư đây này.”
 
“À.” Thương Duệ nhận lấy sữa chua uống một miếng: “Vậy tôi cảm ơn chị nhé.”
 
“Buổi tối mời cậu ăn cơm.” Tô Minh quan sát nét mặt của Thương Duệ, hình như anh không tỏ ra khước từ: “Cậu chọn nhà hàng đi, tôi sẽ trả tiền.”
 
“Kiều Cảnh và Diêu Phi thành bạn bè lúc nào vậy?” Thương Duệ chỉ uống một miếng, vặn nắp chai rồi cầm rủ xuống bên người, chiều nay anh phải lên sân khấu biểu diễn nên không thể uống quá nhiều chất lỏng. 
 
“Xin Kiều Cảnh nâng đỡ để tăng thêm giá trị con người thôi.” Mối quan hệ giữa Tô Minh và người đại diện của Kiều Cảnh khá tốt, hơn nữa nhờ vào tình nghĩa với Thương Duệ nên Kiều Cảnh vô cùng phối hợp. “Sao?”
 
“Cái gì mà sao?”
 

“Màn trình diễn của Diêu Phi tuyệt vời không?”
 
Thương Duệ giơ tay lên chỉnh cổ áo, rất tuyệt vời: “Cũng được, cố lắm cũng có thể xem được.”
 
“Cô ấy không phải là dân chuyên về vũ đạo, mấy ngày nay luyện rất cực, té ngã đến mức đầu gối và cùi chỏ đều bầm tím mới có được hiệu quả này đấy.” Tô Minh nói tiếp: “Cô ấy thật sự rất cố gắng, vô cùng nghiêm túc với công việc —— “
 
“Buổi tối ăn cơm dẫn cô ta theo đi, đến biệt thự gần sông.” Thương Duệ trả chai sữa chua lại cho Tô Minh: “Đi đây.”
 
Tô Minh như có điều suy nghĩ, sau đó đáp: “Vậy cứ quyết định thế đi.”
 
Chị biết rằng ai cũng sẽ phải ấn tượng sau khi xem màn trình diễn của Diêu Phi. Diêu Phi chỉ cần hoá trang đi lên sân khấu, vậy cô sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý.
 
Diêu Phi quá đẹp.
 
Tô Minh gửi tin nhắn đến bộ phận tuyên truyền yêu cầu họ chuẩn bị một thông cáo báo chí cho Diêu Phi. Đồng thời ngày sáu tháng ba sẽ đăng tải nó, một khi truyền bá ra ắt sẽ là một trận gió tanh mưa máu nên họ phải nhanh chóng hành động để kiểm soát dư luận.
 
Buổi chiều quay hình sẽ có khán giả. Những khán giả này đều thuộc nhóm fan tiếp viện của các nhóm trưởng, được tuyển chọn từ hàng trăm nghìn người. Mỗi một fan đều có đồng phục và đèn hiệu khẩu hiệu đặc biệt, họ sẽ ngồi đầy khán phòng.
 
Trước kia Diêu Phi làm công việc vặt ở trong một rạp hát nhỏ, hơn nữa những rạp nhỏ đó thường không có nhiều khán giả, và diễn viên cũng hiếm có cơ hội được gặp gỡ khán giả. Lần đầu tiên Diêu Phi thấy nhiều người vậy, bảo không căng thẳng là giả.
 
Cô hít sâu và thầm ghi nhớ những điểm dễ bị mắc kẹt trong bản nhạc.
 
“Hai phút sau lên sân khấu nhé.” Kiều Cảnh nói: “Nhớ vị trí, đừng phạm lỗi nha.”
 
Ở phía trước, người dẫn chương trình giới thiệu khách mời, giám khảo và các nhóm trưởng hôm nay. Khán giả điên cuồng la hét, âm thanh vang vọng. Hai phút sau, Diêu Phi lên sân khấu. Cô đứng trong bóng đêm, chờ đợi một chùm sáng nhỏ nhoi.
 
Ánh sáng chiếu vào cô, thế giới yên tĩnh, cô nhẹ nhàng hít thở.
 
Diêu Phi đã sống lại.
 
Hai mươi giây trình diễn trôi qua chóng vánh, đây cũng là màn biểu diễn dài nhất trong bảy năm qua của Diêu Phi, dưới sân khấu có hơn nghìn người xem. Cô ẩn vào bóng tối, nghe được tiếng hú hét đinh tai nhức óc, vả lại nó còn lớn hơn vừa rồi bởi Kiều Cảnh đã lên sân khấu.
 
Kiều Cảnh mới là nhân vật chính.
 
Theo kế hoạch, Diêu Phi sẽ phải xuống sân khấu trong bóng tối, bậc thang cao khoảng hơn một mét với thiết kế không quá hợp lý, ngoài ra nghệ sĩ lên và xuống sân khấu chỉ có thể đi trên cùng một con đường. Không biết ai đã đẩy cô một cái khiến cô bị trượt chân rồi khuỵu xuống bậc thang. 
 
Cơn đau dữ dội lập tức truyền lên đại não, cô hít sâu một hơi rồi vịn cầu thang đứng lên, sau đó nhanh chóng bước lùi ra sau.
 

Vivian chạy tới: “Cô không sao chứ?”
 
“Không sao.” Diêu Phi đứng thẳng cố chịu đựng cơn đau. Cô nhìn lên sân khấu, sắp tới cô phải đi lên chào cảm ơn. Cô nhất định phải dùng tư thế tốt nhất đối diện với ống kính, hôm nay là ngày cô trùng sinh.
 
Hai phút sau, Diêu Phi lại lên sân khấu, Kiều Cảnh giới thiệu tên cô.
 
Cậu ta vừa dứt lời, dưới sân khấu hoàn toàn yên tĩnh. Tính ra tên Diêu Phi không hề xa lạ vì nó đã từng là cái tên phổ biến một thời. Tại sao Diêu Phi lại ở trên sân khấu nhảy này? Sao Diêu Phi sẽ ở cùng với Kiều Cảnh?
 
Ở chỗ ngồi của cố vấn đặc biệt, Thương Duệ chợt đứng lên vỗ tay. Anh mặc T-shirt thoải mái màu đen, giang đôi chân dài thẳng làm lộ rõ thân người và phần chân cao ráo. Những đội trưởng khác cũng vỗ tay theo, khán giả cũng vỗ tay reo hò vì Thương Duệ đã hoan hô.
 
“Hôm nay nhóm trưởng Kiều đã ra đòn sát thủ rồi, có thể mời được Diêu Phi luôn, cô ấy là thần tượng thời đại học của tôi đấy.” Thương Duệ nhướn môi, nhìn chăm chú vào Diêu Phi bằng đôi mắt đen láy, không rõ những gì anh nói là thật hay giả. Giọng anh rất êm tai, ngữ điệu chậm rãi và thanh nhã: “Hàn Đao Hành, mối tình đầu.”
 
Thương Duệ và Tô Minh lại thoả thuận gì rồi? Thương Duệ ra khỏi đoàn phim thì kĩ thuật diễn xuất hệt như cấp bậc ảnh đế, không nhìn ra được một chút sơ hở nào.
 
“Trùng hợp vậy?” Diêu Phi vẫn giữ nụ cười: “Tôi cũng là fan của anh Duệ.”
 
Phần này không có trong diễn tập, người dẫn chương trình bối rối vài giây, đoạn quan sát nét mặt của Thương Duệ và đạo diễn. Đạo diễn tỏ ra ngỡ ngàng, hiển nhiên ông ta không biết sẽ có biến cố này. Khả năng kiểm soát sân khấu của người dẫn chương trình rất mạnh, anh ta nhanh trí cười nói: “Có duyên vậy à, không thì hai người bắt tay đi nào? Đợi lát nữa xuống sân khấu nhớ lưu lại cách thức liên hệ đó nha, biết đâu có thể tổ chức một buổi gặp gỡ fan nữa. Tôi xem ‘Hàn Đao Hành’ lớn lên đó, tôi cũng là fan của chị Phi đây.”
 
“Tôi rất vinh hạnh, cảm ơn anh đã thích.” Diêu Phi bắt tay với người dẫn chương trình, hoàn thành phép lịch sự.
 
Diêu Phi không thấy Tô Minh. Cô theo lời bước xuống sân khấu và đi đến trước mặt Thương Duệ: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
 
“Không ngờ buổi biểu diễn quay lại của cô lại cùng với Kiều Cảnh, tôi chậm một bước rồi, tiếc quá đi mất.” Thương Duệ cầm tay Diêu Phi, nửa thật nửa giả nói: “Mong rằng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”
 
“Chắc chắn rồi.” Diêu Phi tỏ ra khiêm nhường, họ đang thi nhau về kĩ năng diễn xuất.
 
Tay Diêu Phi rất nhỏ, trông không mịn màng và mềm mại, lòng bàn tay thô ráp có những vết chai mỏng trên ngón tay. Thương Duệ cười buông tay Diêu Phi ra, nhìn chăm chăm vào cô không chút kiêng kị với đôi mắt chứa đựng ý cười, sau đó anh ngồi xuống lại. 
 
Diêu Phi ôm người dẫn chương trình rồi quay về hậu trường.
 
Tiết mục hôm nay không còn phần của Diêu Phi nữa, vậy nên cô đi tới hậu trường thay lại quần áo của mình. Đầu gối đã sưng lên nhưng may là không tổn thương đến gân cốt mà chỉ bị đau thôi.
 
Diêu Phi cài nút áo khoác ngoài, nhận lấy điện thoại do Vivian đưa tới. Di động chợt đổ một tiếng chuông. 
 
Một tin nhắn được gửi đến từ số điện thoại xa lạ: “Nợ tôi một nhân tình, cô trả ơn bằng cách từ bỏ vai diễn đi.”

 

Chương 17

Diêu Phi nhìn mấy từ đó trên màn hình điện thoại, đến khi màn ảnh dần tối đi, màn hình màu đen phản chiếu gương mặt cô. Cô gọn gàng dứt khoát xoá tin nhắn đi, vờ như không nhìn thấy.

 

“Diêu Phi.”

 

Diêu Phi nhét di động vào lại túi xách, ngước lên thấy Tô Minh đang sải bước tới. Tô Minh giẫm giày cao gót, cười rạng rỡ: “Khoan đi đã, tối ra ngoài ăn cơm.”

 

Diêu Phi gật đầu: “Dạ.”

 

“Em không hỏi với ai à?” Tô Minh đưa cho Diêu Phi một chai nước rồi khen: “Hôm nay em thể hiện không tồi đâu.”

 

“Với ai ạ?”

 

“Thương Duệ.” Đút một tay vào túi, Tô Minh đi bên cạnh Diêu Phi, nhìn Diêu Phi: “Tiết mục này do Thương Duệ đầu tư, độ hot không tồi, chị đã đánh tiếng với cậu ấy nhờ đưa em vào. Tối nay chị mời cậu ấy ăn cơm, thuận tiện cảm ơn cậu ấy.”

 

“Dạ.” Thương Duệ giúp đỡ lần này vì muốn Diêu Phi chủ động rút khỏi đoàn phim? Suy nghĩ này có phải hơi không ổn hay không?

 

“Trên sân khấu cậu ấy còn giúp em nữa, ơn lớn lắm đó.” Tô Minh đưa Diêu Phi ra ngoài, chị cũng thật bất ngờ rằng Thương Duệ sẽ giúp Diêu Phi: “Thương Duệ này nói năng hơi khinh bỉ nhưng con người không xấu, vì điều kiện gia đình quá tốt nên cậu ấy được nuông chiều thành quen, tính cách hơi thất thường. Làm thân với cậu ấy cũng không hại gì, tối nay ăn cơm, em thể hiện tốt chút nha.”

 

Diêu Phi gật đầu.

 

Mối quan hệ giữa Tô Minh và Thương Duệ rất tốt, vậy có lẽ Thương Duệ chưa vận dụng quan hệ đá Diêu Phi ra đoàn phim chắc do sợ chị buồn. Thương Duệ căm ghét Diêu Phi, tự Diêu Phi hiểu rõ là tốt rồi. Thế giới của người trưởng thành, có những điều nói được, có những thứ lỡ miệng nói ra thì sẽ hoàn toàn chẳng còn gì.

 

Năm giờ rưỡi chiều, quay hình mới kết thúc. Tô Minh dẫn Diêu Phi đến nhà hàng trước. Nhà hàng toạ lạc gần sông Hoàng Phổ, nơi này chuyên làm hải sản. Môi trường thanh nhã và yên tĩnh, qua cửa sổ sát đất có thể thấy những toà nhà Baroque ở phía bên kia bờ sông, ánh sáng vàng xám của buổi hoàng hôn làm lộ rõ vẻ sang trọng của nó.

 

“Em biết uống rượu không?” Nhìn thực đơn, Tô Minh hỏi.

 

“Rất ít uống ạ.” Diêu Phi cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu đen, cổ áo mở hai nút. Phần cổ trắng ngần kéo dài hút sâu trong áo sơ mi, xương quai xanh uốn lượn. Cô mặc màu đen trông vô cùng lạnh lùng, tư thế ngồi ngay ngắn, cô cười nhìn Tô Minh: “Uống cũng được ạ.”

 

“Tửu lượng em tốt không?”

 

“Cũng tạm ạ.” Diêu Phi suy nghĩ một lát rồi nói: “Ba em qua đời vì say rượu nên em hơi ám ảnh với rượu ạ.”

 

Lời này rất chân thành, Tô Minh luôn thích sự thành thật của Diêu Phi. Đôi mắt của cô quá đỗi sạch sẽ, ngồi trước mặt chị, cô trao trọn niềm tin bằng cả trái tim và tâm hồn mình. Cô chân thành đến mức khiến người ta cảm thấy thật tội lỗi khi phụ lòng cô. 

 

“Vậy sau này cố gắng đừng đụng vào rượu trong các bữa tiệc nhé, ít nhất ăn cơm với chị thì chị sẽ không bắt em đụng vào rượu.”

 

“Tổng giám đốc Tô.” Diêu Phi cười tươi nhìn chị trông vô cùng xinh đẹp: “Em cảm ơn chị.”

 

“Bảo vệ nghệ sĩ dưới tay mình là trách nhiệm của người đại diện, không uống rượu là tốt, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, dẫu sao trong giới này quá nhiều điều bất trắc mà.” Gọi cho Diêu Phi một ly nước chanh, di động được đặt trên bàn chợt vang lên, chị cầm điện thoại lên: “Chị ra ngoài nghe máy nha.”

 

Diêu Phi gật đầu.

 

Tô Minh bước trên giày cao gót rời khỏi phòng. Sau khi căn phòng lấy lại yên tĩnh, Diêu Phi giấu đi toàn bộ tâm trạng rồi quay sang nhìn về phía bờ sông phồn hoa. Màn đêm đã buông xuống, bầu trời mờ tối, mặt đất nổi lên sông sao, ánh đèn đan xen có thể nhìn thấy sự sầm uất ở hai bên bờ sông và kéo dài đến cuối thành phố.

 

Tô Minh đi ra ngoài rất lâu, nhân viên phục vụ đưa thức uống tới rồi mà chị vẫn chưa về. Diêu Phi lấy điện thoại di động ra mở xem hot search để đọc vài tin tức. Mấy giây im lặng trước hiện trường hôm nay khiến cô hơi bận tâm, sợ mọi chuyện không suôn sẻ như tưởng tượng. Cô cho rằng sau ngần ấy năm, rất nhiều người đã quên khuấy nó. Tuy vậy sự thật chứng minh, anti-fan sống dai hơn cả fan nữa. Bởi lẽ lứa trẻ tuổi đều đã nghe đến những tư liệu đen của cô.

 

Hot search đầu tiên là tin tức xã hội hàng đầu. Tin thứ hai là #Thương Duệ# và theo sau là một dấu hiệu bốc hơi màu đỏ. Diêu Phi nhìn hai từ này, suy ngẫm xem có thể liên quan gì đến mình không.

 

Hôm nay ở trường quay có nhiều fan thế, Thương Duệ thay mình nói chuyện trước mặt mọi người, có khi nào sẽ bị người ta cấu xé không?

 

Diêu Phi mím môi, mở hot search thứ hai ra thì ảnh Thương Duệ lập tức xuất hiện trên màn hình di động. Là tin tức buổi sáng, anh bước ra khỏi xe, đeo khẩu trang màu đen và nhìn về phía ống kính. Phía sau anh, mọi người như trở thành bóng ảnh, rồi ở giữa đám đông, anh quay đầu nhìn lại và toả ra ánh sáng rực rỡ.

 

Đây là ảnh do fan chỉnh sửa hay văn phòng chỉnh sửa vậy? Chắc là cực nhiều chuyên gia chỉnh ảnh nhỉ? Chỉnh sửa đến mức cảm xúc dạt dào đến vậy mà.

 

Chợt bên cạnh có cảm giác hơi quái lạ, tính cảnh giác của Diêu Phi rất cao, bởi vậy cô ngước mắt, chợt đối diện với đôi mắt của Thương Duệ - người đang đeo khẩu trang màu đen. Anh hơi nghiêng người, tay dài đặt lên mặt bàn gần Diêu Phi và cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại của Diêu Phi rồi cất giọng rất trầm: “Đang ngắm tôi à?”

 

Anh mặc một cái áo hoodie màu đen giản dị, đôi chân dài thẳng, vóc dáng tuyệt vời, đẹp trai một cách kiêu ngạo. Hàng mi dày buông xuống tỏ ra thích thú.

 

Bầu không khí xung quanh chợt loãng dần, Diêu Phi vô thức nhích sang bên cạnh: “Anh Thương?”

 

Ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng của Thương Duệ gõ xuống mặt bàn phát ra tiếng vang rất khẽ. Sau đó anh đứng thẳng lên, đút một tay vào túi, đi vòng qua đầu bên kia rồi ném chìa khoá đang cầm lên bàn. Anh lùi về sau, ngồi xuống ghế, nhấc chân lên, khoanh tay và dựa vào ghế. Anh hơi hếch cằm, đôi mắt sâu hút nhìn chăm chú vào Diêu Phi và thấp giọng hỏi: “Đẹp không? Người thật đẹp hay hình đẹp hơn?”

 

Diêu Phi quay lại trang chủ.

 

Cũng chẳng đẹp đẽ gì mấy, cô chỉ tò mò anh mời chuyên gia chỉnh sửa từ đâu thôi, giả sử mai này Diêu Phi nổi thì cô cũng định mời.

 

Thương Duệ giơ tay lên kéo khẩu trang xuống, đôi ngươi đen sâu thẳm khẽ liếc qua mang theo vẻ bất cần: “Ngắm say sưa vậy à.”

 

Diêu Phi trách mình rảnh tay, mở hot search làm quái gì chứ. Thương Duệ đến đây khi nào thế? Sao lúc vào phòng không có tiếng động gì vậy?

 

Diêu Phi nhìn ra cửa, vô cùng mong ngóng Tô Minh mau quay lại, bởi cô không muốn đơn độc đối mặt với Thương Duệ cho lắm. Diêu Phi thả tay xuống đặt lên đùi rồi nhìn Thương Duệ: “Hôm nay, cảm ơn nhiều ạ.”

 

Thương Duệ ngoắc bảo phục vụ đưa thực đơn tới, không hỏi Tô Minh gọi thức ăn chưa mà chọn một loạt những món đắt tiền nhất. Tiếp đó anh cố ý gọi một chai rượu, trả thực đơn lại rồi bưng nước chanh trên bàn lên uống một hớp. Hầu kết chuyển động, anh mới ngước mắt: “Thấy tin nhắn chưa?”

 

“Tin nhắn gì?” Diêu Phi không hiểu.

 

Thương Duệ mò tìm di động, ngón tay thon dài nổi rõ khớp xương lướt qua màn hình điện thoại. Anh đang sử dụng loại điện thoại siêu mỏng mới nhất, màn hình bằng kính đen tôn lên ngón tay trắng trẻo của anh. Anh ấn nút gửi đi. 

 

Điện thoại của Diêu Phi vang lên, một tin nhắn lại được gửi đến từ số điện thoại buổi chiều kia: Không thấy à?

 

“Đây là số của anh à?” Diêu Phi cầm điện thoại trên bàn lên rồi ngước nhìn người vừa gửi tin nhắn, Thương Duệ này khùng điên gì vậy trời?

 

“Không thì sao?” Hai ngón tay Thương Duệ cầm lấy điện thoại xoay vòng, gõ lên bàn tạo ra một tiếng động nhỏ: “Cô nghĩ là ai?”

 

Diêu Phi mở khóa, bấm vào trang tin nhắn và đặt di động lên bàn. Cô sử dụng chiếc Huawei đời cũ nhất, vì có ít bộ nhớ nên màn hình điện thoại rất mờ nhưng trang tin nhắn vô cùng rõ, chỉ có tin nhắn Thương Duệ vừa gửi lẳng lặng nằm trên màn hình điện thoại của Diêu Phi: “Tôi không biết anh đang nói tin nhắn nào, tôi chỉ nhận được cái này thôi. Anh Thương, đây số của anh ạ? Vậy tôi sẽ lưu lại, mai này tiện liên lạc hơn.”

 

Thương Duệ lạnh lùng nhìn Diêu Phi.

 

Diêu Phi mở tin nhắn điện thoại ngay trước mặt anh và lưu số vào danh bạ, gõ vào hai từ Thương Duệ rồi bấm lưu.

 

Chuông điện thoại lại reo lên, đến từ Thương Duệ.

 

Diêu Phi: “...”

 

Thương Duệ ngồi đối diện cô, cầm điện thoại di động và khoanh tay nhìn cô. Trên gương mặt sắc sảo và điển trai kia như đang viết, tôi muốn xoi mói đó cô làm gì được tôi.

 

Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, Diêu Phi đón lấy ánh nhìn của Thương Duệ và bắt máy.

 

“Diêu Phi.” Ngữ điệu của Thương Duệ vẫn lạnh nhạt, trái lại đôi mắt đen láy đó tỏ ra đầy kiêu ngạo. Anh ngồi đối diện, nhìn xoáy vào Diêu Phi: “Khiêu khích tôi nữa thì cô sẽ chết rất thảm.”

 

“Thương Duệ, tới sớm vậy?” Tô Minh cầm điện thoại đi vào, giày cao gót nện xuống đất tạo nên tiếng vang lanh lảnh. Chị vừa đi vừa hỏi: “Sếp Thái đâu?”

 

“Anh ta phải đi xem mắt, không tới được.” Thương Duệ cúp máy, đặt xuống bàn, lật mặt nhanh hơn cả lật sách. Đối diện với Tô Minh, anh cất đi khí thế vênh váo ban nãy và khôi phục thành dáng vẻ cậu chủ nhà giàu cà lơ phất phơ.

 

“Cậu gọi rượu à? Tối nay muốn uống rượu hả?” Tô Minh kéo ghế ngồi xuống, thấy phục vụ đưa rượu tới: “Hạ Hạ và anh Hàn sẽ qua, sắp đến rồi.”

 

“Khỏi rượu.” Thương Duệ giơ tay lên ngăn nhân viên khui rượu. Anh đặt chân xuống, ngồi lại và nhìn Tô Minh: “Chẳng phải Tư Dĩ Hàn mới đi Bắc Kinh sao? Về lúc nào thế?”

 

“Hạ Hạ ốm nghén khó ở nên anh Hàn hết bận là chạy về liền. Anh ấy vừa gọi hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói đang ăn cơm ở đây, họ ở gần nơi này nên sẽ cùng tới đây ăn tối luôn.”

 

Thảo nào Thương Duệ không muốn rượu, vì Du Hạ mang thai.

 

Như có điều suy nghĩ, Diêu Phi bưng nước trái cây lên uống một ngụm.

 

“Sao vẫn nôn thế?” Thương Duệ chau mày kiếm, ra chiều không vui: “Lẽ ra cô ấy không nên kết hôn, không kết hôn sẽ không bao giờ phải chịu khổ thế này rồi.”

 

“Không kết hôn cũng có đủ loại đau đớn đấy thôi, có một sinh mệnh nhỏ với người yêu sẽ vừa đau khổ vừa hạnh phúc chứ. Mà chắc chắn đa phần sẽ là hạnh phúc, cậu còn trẻ, chưa hiểu tình yêu là gì đâu. Mang thai mấy tháng, cố chịu qua là được, cậu đừng lo lắng.”

 

“Vậy sao? Tôi không hiểu tình yêu. Tôi thật sự không hiểu thích nhau đến thế sao nỡ lòng để cô ấy bị hành hạ chứ.” Thương Duệ cụp mi, giấu đi con ngươi đen láy. Anh phì cười: “Nhân gian luôn dối trá, bắt cóc mà cũng có thể nói nghe xuôi tai nhỉ.”

 

“Cậu nói vậy biết ngay cậu là FA chưa từng yêu đương rồi.” Tô Minh cảm thấy buồn cười: “Anh Duệ, cậu yêu đương thử đi, thật sự rất tò mò khi cậu yêu sẽ thế nào.”

 

“Tôi mà yêu thì sẽ không cho chị tài nguyên nữa đâu.” Thương Duệ dời mắt, phía đối diện là Diêu Phi đang ôm ly nghiêm túc uống nước. Cổ áo sơ mi của cô hơi thấp, làn da dưới ánh đèn trắng mịn như sứ. Ngón tay Diêu Phi vừa dài vừa mảnh mai, ở xương cổ tay có một phần gồ lên trông rất mất tự nhiên, nhưng đường cong cực đẹp. Anh cất giọng có vẻ tản mạn: “Daddy Duệ của chị sẽ lấy toàn bộ tài nguyên đi dỗ dành bạn gái đấy.”

 

“Trọng sắc khinh bạn vậy hả? Có phải cậu có mục tiêu rồi không? Người trong giới hả?”

 

“Không có.” Thương Duệ đáp gọn lỏn.

 

“Vậy sao cậu biết bạn gái của mình cần tài nguyên? Lỡ đâu cậu tìm bạn gái ngoài giới thì sao? Người ngoài giới cần tài nguyên làm gì?”

 

Thương Duệ ung dung uống một ngụm nước chanh, đặt ly xuống, đoạn đôi mắt hoa đào thâm thuý lướt qua Diêu Phi. Diêu Phi cũng đang nhìn anh, tình cờ bốn mắt nhìn nhau.

 

Diêu Phi trộm nhìn anh.

 

Thương Duệ dựa vào thành ghế, quai hàm tạo thành một vòng cung ngạo nghễ: “Để đó trưng cho đẹp, dù gì cũng không cho chị.”

 

Diêu Phi dời mắt đi, cúi đầu nhìn xuống bàn.

 

“Vậy daddy Duệ còn độc thân à.” Tô Minh bưng ly lên cụng với anh: “Độc thân rất tốt, độc thân vạn tuế, kính độc thân một ly.”

 

Chẳng mấy chốc sau, Du Hạ và Tư Dĩ Hàn đã đến, có cả Chu Đỉnh của truyền thông SW. Diêu Phi vội đứng lên cung kính bắt tay họ. Chắc hẳn Du Hạ đang trong giai đoạn đầu thai kì nên cô ấy chưa lộ bụng. Thế nhưng tất cả mọi người tại bàn đều rất cẩn thận, luôn săn sóc cô ấy chu đáo suốt cả quá trình.

 

Dáng người Du Hạ rất đẹp, cô ấy có vẻ đẹp dịu dàng và khéo léo, thái độ vô cùng đúng mực, quả là kiểu con gái được nâng niu đến lớn. Diêu Phi ngắm Du Hạ nhiều lần, cô ấy vừa đẹp vừa điềm đạm, rất khó để không thích một cô gái thế này.

 

Từ khi họ tới, Thương Duệ đã kiềm chế tính cách bừa bãi và tuỳ hứng của mình, vả lại ngữ điệu cũng trở nên bình thường hơn.

 

“Vừa khéo hôm nay tụ tập, tại đây tôi xin xác nhận hành trình. Ngày mười tháng ba sẽ chụp hình poster, chụp xong sẽ vào đoàn quay giai đoạn trưởng thành, phải xuất ngoại đấy.” Tư Dĩ Hàn vừa bóc tôm cho Du Hạ vừa gẫu chuyện về công việc với Thương Duệ và Diêu Phi: “Hai người gửi tài liệu thị thực cần thiết cho Chu Đỉnh đi nhé.”

 

“Dạ.” Tô Minh tiếp lời: “Anh Duệ, cậu nói với Thái Vĩ hay để tôi liên lạc với anh ta?”

 

Thương Duệ giơ màn hình điện thoại di động lên rồi dửng dưng đáp: “Đã gửi tin nhắn qua rồi.”

 

“Thương Duệ, cậu xem kịch bản thế nào rồi? Gần đây có đến bệnh viện quân khu không?”

 

Che giấu tâm trạng, Thương Duệ quay qua nhìn cửa sổ sát đất. Dạo này anh bị kịch bản hành hạ mệt mỏi đến mức không thiết sống: “Xem rồi, ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện quân khu.”

 

“Cậu có chút khả năng diễn xuất, nhưng kĩ thuật diễn đó chỉ ở bề nổi, diễn phim thần tượng thì còn ổn, đưa vào phim điện ảnh thì hơi thiếu.” Tư Dĩ Hàn nhíu mày. Nghề nghiệp của nhân vật mà Thương Duệ đóng sau khi trưởng thành là bác sĩ bệnh viện quân y, vậy nên anh ấy đã liên lạc với một bệnh viện để Thương Duệ qua đó trải nghiệm, tuy nhiên đến giờ Thương Duệ vẫn chưa đi: “Cậu vào vai chậm nên cậu cần trải nghiệm mới có thể hiểu được nhân vật để nhập vai vào nhân vật đó. Vì vậy cậu phải chuẩn bị trước đi.”

 

Thương Duệ cau mày, trước tiên liếc qua Diêu Phi rồi mới nhìn Tư Dĩ Hàn với vẻ không khách sáo: “Có phải anh quá nghiêm túc rồi không? Phim tình yêu thanh xuân mà, đừng khắt khe thế chứ?”

 

“Đã đóng phim thì cần phải chăm chỉ, cậu lựa chọn kịch bản và lựa chọn nghề này, vậy xin hãy chịu trách nhiệm đi. Thương Duệ, là một đạo diễn, tôi vô cùng nghiêm túc nói cho cậu biết, cậu không đủ tư cách.”

 

“Vậy anh cảm thấy thế nào mới đủ tư cách? Từ nhỏ đến lớn tôi luôn không đủ tư cách, không phải sao? Tôi diễn kiểu gì anh cũng đâm chọc, cũng bảo là không đủ tư cách.”

 

Bầu không khí vô cùng căng thẳng. 

 

“Thấy Diêu Phi chưa? Cô ấy mới là một diễn viên đủ tư cách.” Tư Dĩ Hàn chỉ vào Diêu Phi: “Không phải từ nhỏ đến lớn cậu luôn không đủ tư cách, mà từ nhỏ đến lớn cậu luôn không nghiêm túc làm bất cứ chuyện gì.”

 

“Thương Duệ cũng từng nghiêm túc làm việc rồi mà, anh Hàn.” Thấy tình hình hơi căng thẳng, Du Hạ vội vàng xoa dịu: “Lúc cậu ấy học lớp mười hai, mới quyết định thi vào học viện điện ảnh thì cậu ấy đã chuẩn bị tận mấy tháng, là học sinh đầu tiên ngoài nghệ thuật thi vào khoa nghệ thuật đó. Chỉ có điều mấy năm qua giới này quá phù phiếm, tất cả mọi người đều vậy, không còn mấy ai nghiêm túc nữa nên cậu ấy mới không nghiêm túc thôi ạ, vậy anh cũng không thể nói cậu ấy không có năng lực được. Cần phải có thời gian để điều chỉnh tâm trí chứ ạ, anh Hàn, anh đừng sốt ruột, từ từ thôi. Thương Duệ, ngày mai cậu đến bệnh viện trải nghiệm cuộc sống của nhân vật chính đi. Tôi tin rằng cậu sẽ trở thành diễn viên ưu tú, chẳng phải cậu không được, mà chỉ do cậu không muốn thôi.”

 

Da đầu Diêu Phi tê rần, mối quan hệ giữa họ tốt nên dù tranh cãi thế nào cũng sẽ không trở mặt. Nhưng Diêu Phi không giống vậy, lúc này lôi kĩ thuật diễn xuất của Diêu Phi ra hạ bệ Thương Duệ, Thương Duệ sẽ chỉnh chết cô cho xem.

 

“Từ từ thôi ạ, còn một khoảng thời gian nữa mới vào quay phim, chắc chắn có thể điều chỉnh tốt mà.” Tô Minh và Chu Đỉnh cũng nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ khuyên Tư Dĩ Hàn. Thời đại lưu lượng mà, nên dù chết, họ cũng phải bảo vệ Thương Duệ. “Đừng nóng vội, đừng cãi nhau mà ha.”

 

“Thương Duệ, tôi mong cậu có thể hiểu thật ra bản thân cậu muốn gì.” Tư Dĩ Hàn nhìn chăm chú vào Thương Duệ bằng ánh mắt vô cùng sắc bén: “Sống lay lắt không lý tưởng thú vị lắm à? Cậu chưa bao giờ để ý đến mấy câu chửi rủa và châm chọc trên mạng phải không? Cậu không thèm để ý thì cần gì nhận ‘Giữa Hè’ chứ? Cậu có nhớ rõ lý tưởng ban đầu của mình là gì không?” Anh ấy cười khẽ: “Cậu còn có lý tưởng chứ?”

 

Thương Duệ đẩy ghế, xoay người rời khỏi bàn ăn.

 

“Thương Duệ?” Tô Minh gọi lại nhưng Chu Đỉnh đã đứng lên, kéo tay Tô Minh xuống rồi đuổi theo Thương Duệ.

 

Từ khi debut, Thương Duệ luôn là một cậu chủ nhà giàu kiêu ngạo, gió tanh mưa máu, đi lên đ ỉnh lưu lượng dựa vào gương mặt. Anti-fan và fan cấu véo suốt cả ngày lẫn đêm, tuy anh không có thực lực tương xứng nhưng lại có một lượng fan hùng hậu trải dài. Anh đã bị giễu cợt nhiều năm là một bình hoa chỉ được khuôn mặt, mãi đến khi “Thầm Mến” của Du Hạ tìm được anh. Bộ phim này đã khiến trong giới phải thừa nhận Thương Duệ là một diễn viên, là bộ điện ảnh thanh xuân thu về một tỷ phòng bán vé.

 

Fan của anh lập tức thổi phồng lên siêu sao siêu hiện tượng có cả thực lực và lưu lượng. Những lời này vừa được tuyên bố đã định sẵn chắc chắn sẽ bị vả vào mặt. Rời khỏi kịch bản của Du Hạ, Thương Duệ lại trở về nguyên hình khi tham gia vào đoàn phim khác. Sự chế giễu chửi rủa tiếp tục tràn ngập khắp nơi và Thương Duệ bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, bởi vậy Thương Duệ cần gấp một tác phẩm mới để thay đổi cục diện.

 

Thật ra anh hiểu rõ tại sao mình đóng tốt bộ “Thầm Mến”, bởi đó không phải là khả năng diễn xuất, mà đó là tình cảm của chính Thương Duệ.

 

Bộ IP mới của Du Hạ khiến Thái Vĩ thấy được đường sống, có lẽ Thương Duệ cũng đang ôm một tia hi vọng.

 

Thương Duệ rửa mặt trong toilet. Anh chống lên bồn rửa tay và nhìn bản thân trong gương. Lông mi ướt nước, một giọt nước chảy qua cằm và nhỏ xuống áo của anh làm ướt đẫm một mảng.

 

Chu Đỉnh đi vào phòng rửa tay rồi đưa cho Thương Duệ một tờ khăn giấy: “Anh Hàn nói chuyện hơi thẳng thắn, nhưng cũng vì anh ấy muốn tốt cho cậu thôi.”

 

Lau mặt xong, Thương Duệ ném khăn giấy vào thùng rác, dựa vào bồn rửa tay và lấy ra một bao thuốc lá rồi châm một điếu lên môi. Ngọn lửa màu lam cuốn lên điếu thuốc, anh rít sâu một hơi, khói trắng từ từ tan vào không trung.

 

“Anh là người của Tư Dĩ Hàn, tôi chẳng có gì để nói với anh cả.” Thương Duệ bắn tàn thuốc lá vào thùng rác rồi ngước mắt: “Đi đi, tôi hút điếu thuốc đã.”

 

“Lúc anh Hàn debut cũng từng bị mắng nhiếc thế này, thậm chí còn điên cuồng hơn.” Chu Đỉnh nói: “Anh ấy vùi đầu học diễn xuất hai năm, đã vả được mặt bọn họ. Nếu cậu muốn, vậy cậu cũng có thể cho họ biết mặt.”

 

“Anh đừng k1ch thích tôi.” Thương Duệ thở phèo khói thuốc rồi bật cười. Hút xong nửa điếu, anh mới nói tiếp: “Tôi sẽ không khổ sở đi học diễn xuất, tôi không phải là Tư Dĩ Hàn, tôi không lấy diễn xuất làm lý tưởng đâu.”

 

Chu Đỉnh: “...”

 

“Còn gì nữa không?” Thương Duệ nhướng mắt: “Không có thì thôi, đừng quấy rầy tôi hút thuốc.”

 

“Tại sao cậu lại học diễn xuất?”

 

“Vóc dáng tôi chuẩn thế này, không tận dụng hợp lý quả là lãng phí.” Thương Duệ nheo mắt, hàng mi dày ẩn đi tất cả cảm xúc sâu trong đôi mắt hoa đào, bàn tay mảnh khảnh cầm điếu thuốc chống lên bồn rửa tay, khói thuốc màu trắng lượn lờ quanh đầu ngón tay xương xẩu: “Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện quân khu trình diện, chịu trách nhiệm với tám mươi triệu của mấy người, dù gì cũng phải học theo được gì đó chứ. Để Tư Dĩ Hàn yên tâm, vào ngày quay tôi sẽ là nam chính đủ tư cách nhất.”

 

Cát-xê “Giữa Hè” trả cho Thương Duệ là tám mươi triệu.

 

“Cậu biết tính cách của anh Hàn mà, bị ép thì anh ấy sẽ đổi cậu đi đấy.”

 

“Vì thế tôi không cãi nhau với Tư Dĩ Hàn, không ép buộc anh ta và để lại chút mặt mũi cho anh ta đấy thôi.” Gương mặt điển trai của Thương Duệ khôi phục lại bình thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra: “Tôi biết lấy đại cục làm trọng, tôi và anh ta không giống nhau, đóng đinh tại chỗ này.”

 

Rốt cuộc Chu Đỉnh biết tại sao Tư Dĩ Hàn và Thương Duệ đánh nhau từ nhỏ tới lớn rồi, kiểu như này ai không muốn đánh anh cơ chứ?

 

“Được lắm, cậu suy nghĩ thật kĩ đi, xem phải đối đãi với kịch bản này thế nào. Bộ phim này rất quan trọng với anh Hàn, tôi nghĩ nó có ý nghĩa với cậu hơn là tám mươi triệu kia.” Chu Đỉnh nói tiếp: “Cậu hút thuốc đi.”

 

Chu Đỉnh rời đi. Thương Duệ đóng cửa lại rồi đá mạnh vào thùng rác. Phòng vệ sinh bên này cách âm rất tốt, thùng rác bỗng chốc lõm vào. Anh âm u siết chặt phần điếu thuốc lá còn dư lại, nhìn gạch sàn nhà một lát rồi mới cầm điện thoại gọi cho quản lý nhà hàng, bảo họ tính phí hư hại thùng rác vào thẻ hội viên của anh. Nhà hàng này là một hệ thống thành viên, yêu cầu thanh toán trước.

 

“Thưa anh, in vào biên lai không ạ?”

 

“Không.” Thương Duệ cụp mắt xuống nhìn ngón tay mình. Anh có lý tưởng không? Trước mười tám tuổi thì có nhưng sau mười tám tuổi đã không còn nữa rồi: “Thôi khỏi, hãy để họ thanh toán, đừng đưa bất kỳ biên lai gì tới, đừng nói bất cứ câu gì không nên nói.”

 

“Vâng.”

 

Cúp điện thoại, Thương Duệ dập thuốc rồi ra ngoài, thái độ và vẻ mặt của anh đã trở lại là thiếu gia hư hỏng, dạo chơi nhân gian không thèm để ý đến bất cứ chuyện gì. Lúc cách bàn ăn một khoảng, anh thấy Diêu Phi đang bóc tôm. Cô bóc vô cùng cẩn thận, bóc xong sẽ đặt vào chén của Tô Minh. 

 

Thương Duệ: “...”

 

Diêu Phi trông quá nịnh hót, nịnh hót một cách tục tĩu.

 

Anh cảm thấy quyết định tới bữa cơm tối này vừa ngu vừa vô lý, biết vậy anh đã không đến đây rồi.

 

Thương Duệ kéo ghế ra ngồi xuống. Du Hạ cổ vũ: “Thật ra nền tảng của cậu không tồi, có thể học diễn xuất được, cố gắng lên nha.”

 

Thương Duệ cụp mắt, chợt thấy Diêu Phi ở đối diện đang dùng hai cái nĩa sạch bóc con tôm thứ hai bỏ vào đ ĩa sứ. Với động tác thành thạo, cô nhanh chóng lột xong tôm cho Tô Minh.

 

Nịnh hót đến mức người ta không tài nào nhìn thẳng nổi.

 

Cô có lý tưởng ư? Lý tưởng của cô là gì? Ôm chân Tô Minh, xu nịnh Tô Minh, để Tô Minh lăng xê cô. Được quay những bộ phim có triển vọng và trở thành lưu lượng?

 

“Vậy sao?” Nghiêng người dựa vào ghế, Thương Duệ nhấc chân lên: “Cảm ơn nhé.”

 

“Vậy tới đây thôi.” Tư Dĩ Hàn đứng lên: “Tôi và Hạ Hạ đi trước. Thương Duệ, cậu nhớ đến bệnh viện đấy, bất kể cậu vào đoàn phim vì lý do gì, tôi mong cậu đừng kéo chân mọi người. Bữa cơm hôm nay tôi sẽ đãi, Chu Đỉnh, số thẻ của tôi ở đây là bao nhiêu vậy?”

 

“Tôi đi thanh toán đây.” Chu Đỉnh hỏi: “Anh Hàn, cần tôi đưa anh về không?”

 

“Không cần đâu, tôi lái xe.”

 

Nghe vậy, Diêu Phi lập tức đứng lên mặc áo khoác vào, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, bởi lẽ cô chẳng muốn nấn ná lại nơi này một khắc nào cả. Bầu không khí tối nay quá đáng sợ, cô muốn sống lâu hơn đôi chút. 

 

“Tổng giám đốc Tô có tiện đường đưa tôi về không?” Chu Đỉnh chìa tay ra trước mặt Tô Minh, hỏi một cách hết sức tự nhiên: “Tôi xách giỏ giúp cô nhé.”

 

Tô Minh hơi chần chừ rồi đưa túi cho Chu Đỉnh: “Diêu Phi, vậy em đi cùng Thương Duệ được không?” Chị quay lại nhìn Thương Duệ: “Thương Duệ, Diêu Phi ở Central Garden, cùng đường với cậu đó, cậu có thể đưa Diêu Phi một quãng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.