Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 21: Thanh kiếm không nghỉ 4




Vừa dứt lời, bảy tu sĩ lập tức vây công. Hoa Thanh tông là môn phái nổi tiếng về phù chú, chỉ trong chớp mắt, phù chú bay vèo vèo đến chỗ Diệp Trần, Diệp Trần nhìn lướt qua mấy tờ phù chú, ngáp một cái.

Thiên Kiếm tông là môn phái tu kiếm, so với các tu sĩ khác, kiếm tu quả là một đám trùm chiến tranh. Còn Vấn Kiếm Phong thì là trùm chiến tranh của kiếm tu. Vậy nên Diệp Trần không lý nào lại ngoại lệ, sống trên Vấn Kiếm Phong bốn năm ròng, khiêu khích đồng môn ba ngày đánh một trận nhỏ, nửa tháng đánh một trận lớn là chuyện không thế thiếu được.

So với mấy tên đồng môn của cô thì bảy người này thật chẳng đáng bỏ vào mắt.

Cô thản nhiên đứng giữa đám phù chú, khinh thường nhìn tên cầm đầu đám người: “Chỉ vậy thôi?”

“Không biết điều!”

Tên tu sĩ cầm đầu quát lên một tiếng, Đám phù chú lập tức nổ đùng. Trường kiếm trong tay Diệp Trần tuốt ra khỏi vỏ, sáng lên loang loáng trong bóng tối, một kiếm phân thân thành nhiều kiếm khiến người ta hoa cả mắt, cô như thể người say, xiêu xiêu vẹo vẹo bước về phía đám tu sĩ, cười sang sảng:

“Người không thấy:

Nước Hoàng Hà trút xuống từ trời,

Ra tới biển không quay trở lại!”

Vừa ngâm xong, kiếm liền đâm thẳng vào bụng một tên tu sĩ.

“Người không thấy:

Cha mẹ soi gương, buồn tóc bạc,

Sáng còn xanh mượt, chiều pha sương!”

Ánh kiếm như mưa trút hòa cùng tiếng cười sang sảng của người nọ, một đám tu sĩ bị cô đâm tới tấp.

“Mời uống rượu,

Chén đừng ngừng,

Xin ca một khúc,

Mời người lắng nghe!”

Thế kiếm của thiếu nữ phóng khoáng tự do, lúc khoan lúc nhặt, khí thế hào hùng.

Quân Diễn bước ra từ góc tối, im lặng chăm chú nhìn cô.

Sau khi chàng xuất quan, không thấy Diệp Trần đâu, gọi người tới hỏi thì mọi người ấp úng bảo con bé đã xuống núi rồi.

Quy định xuất sơn của Thiên Kiếm tông rất đơn giản, ai xuất được thì cứ xuất thôi. Diệp Trần nhanh vậy đã xuống được núi thật nằm ngoài dự tính của Quân Diễn. Chàng rất lo, bèn dùng thần thức tìm con bé, ai ngờ vừa gặp nhau đã thấy cảnh đồ đệ đánh nhau với người ta.

Đứa trẻ năm xưa xinh xẻo bé bỏng hay tủi thân nay đã lớn khôn trở thành một thiếu nữ mười ba tuổi, mặt mũi còn đôi chút trẻ con nhưng đã có thể nhận ra dáng hình thiếu nữ xinh đẹp ngày sau rồi.

Năm xưa, trước lúc chàng đi chỉ dạy cho con bé một chút kiếm thức căn bản, vậy mà con bé có thể tự biến chiêu, sáng tạo ra hẳn một bộ kiếm pháp của riêng mình.

Vô thượng kiếm thể, kiếm linh căn, quả là thiên tài luyện kiếm.

Thế nhưng, thực tế là, Diệp Trần rất muốn nói cho Quân Diễn biết chân tướng chính xác phải là cô tiêu mất 100 điểm tích lũy để đổi lấy tửu kiếm tiên. Ngoài việc giỏi sống phóng túng, cô chẳng còn thiên phú gì khác, mong sư phụ muôn lần chớ có nảy sinh kỳ vọng phi thực tế nào với cô.

Có điều Diệp Trần không biết Quân Diễn đang nghĩ gì, cho dù biết, cô cũng không thể giải thích được.

Đánh hết một bài kiếm, đến lúc cô hào hùng ngâm câu “Ngựa hoa ngũ sắc, áo cừu nghìn vàng, gọi trẻ đổi rượu ngon” thì đám tu sĩ quanh cô đều đã nằm bò ra đất, kiếm của cô chỉ về phía Quân Diễn đang đứng im lặng sau đó đi đến trước mặt chàng ta, ngẩng đầu, nhoẻn cười: “Cùng người tiêu sầu vạn cổ.”

Thiếu nữ mặc thanh y dừng trước ngọn đèn, khuôn mặt thanh tú. Quân Diễn im lặng nhìn cô, Diệp Trần gọn gàng thu kiếm về, quì một gối xuống, cung kính nói: “Đồ nhi chúc mừng sư phụ xuất quan!”

“Ừ.” Quân Diễn gật đầu, không hỏi thêm mà nói thẳng, “Về thôi.”

“Sư phụ chờ chút.”

Diệp Trần đứng dậy, cất kiếm vào trong vỏ, hai tay đặt trên thân kiếm, quét mắt nhìn, tìm thấy một cậu thiếu niên nấp sau đống nong nia dần sàng.

Cô đi thẳng tới chỗ cậu ta: “Ra đây.”

Quân Diễn cau mày, không hiểu Diệp Trần đang làm gì.

Tính tình chàng trước nay thích yên tĩnh, nếu gặp phải chuyện gì đó, chỉ cần không liên quan tới mình thì sẽ coi như chưa từng xảy ra, không ngờ lại nhận một tên đồ đệ thích lo chuyện bao đồng như vậy.

Chàng một mực không can thiệp vào chuyện Diệp Trần muốn làm, im lặng chờ. Mấy năm nay vì Quân Diễn có địa vị cao, cha mẹ cô cũng có địa vị cao, cô lại có thiên phú giỏi giang nên cứ thế hoành hành ngang ngược ở Thiên Kiếm tông, tính tình nóng nảy. Cô không có kiên nhẫn chơi trò trốn tìm với nam chính, nói thẳng đuột: “Còn không ra là ta sẽ động thủ đấy.”

Đống nong nia dần sàng động đậy, một thiếu niên chui ra khỏi đó.

Trên người cậu ta có thương tích, vết thương ở bụng đang chảy máu, mặt tái mét, tay ôm bụng, cảnh giác nhìn Diệp Trần.

“Cảm tạ tiên sư rút đao tương trợ, không biết tiên sư có gì chỉ giáo?”

“Không có gì chỉ giáo hết,” Diệp Trần thản nhiên bảo, “Thấy ngươi bị thương nên định mang về chăm sóc thôi.”

“Vết thương của tại hạ không đáng ngại, không phiền tiên sư nhọc lòng.” Cậu thiếu niên càng thêm cảnh giác, lạnh lùng đáp, định đuổi Diệp Trần đi. Diệp Trần không đáp, nheo mắt nhìn người thiếu niên dưới ánh trăng.

Trông cậu ta áng chừng cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, y phục đắt tiền, ngũ quan tuấn tú, khôi ngô. Nếu như nói Quân Diễn là mỹ nhân như ngọc, đẹp như tranh thủy mặc, khó từ ngữ nào tả hết thì người trước mặt này là một tác phẩm điêu khắc từ đá quý, nhìn một cái liền cảm thấy người cậu ta như phát sáng.

Không hổ là nhân vật chính.

Diệp Trần thầm nghĩ trong lòng, mỉm cười, đưa tay điểm luôn huyệt đạo của đối phương, móc trong túi ra một viên đan dược nhét cho ăn rồi khiêng hẳn đối phương lên, vác đến chỗ Quân Diễn, cười bảo: “Sư phụ, đi thôi.”

“Đó là ai vậy?” Quân Diễn cau mày, cảm thấy một đứa bé gái như Diệp Trần mà vác một thiếu niên trở về thì thật không hay. Diệp Trần ngẫm nghĩ rồi nói thẳng: “Sư phụ, để cậu ta làm sư đệ con được không?”

Từ một đứa con riêng sa vào cảnh khốn cùng bị người đuổi giết biến thành đồ đệ của kiếm tiên Quân Diễn, đây là pha trở mình thành công đầu tiên của nam chính, cốt lõi của truyện này là nam nữ chính thoải mái thăng cấp thành thần, Diệp Trần không thể để nam chính không đủ “sảng”. Thế nên sau khi suy nghĩ, cô mới trả lời như vậy với Quân Diễn. Hàng mày của Quân Diễn càng cau chặt hơn, chàng không hiểu tại sao bỗng dưng Diệp Trần lại cứu một người không quen biết, còn bảo chàng nhận người ta làm đồ đệ: “Về thôi, mỗi người đều có duyên phận của mình, con giúp cậu ta chừng đó là đủ rồi.”

“Không không không,” Diệp Trần ngăn lại, “Sư phụ, con thấy vừa mắt cậu ta lắm,” cô nâng cằm Tạ Vô Song lên nhìn như một người bán hàng giới thiệu sản phẩm, “đẹp trai lắm phải không ạ? Con vừa nhìn đã thấy ưng ý cậu ta rồi, nếu sư phụ không nhận cậu ta làm đồ đệ thì để con nhận cho.”

Quân Diễn không đáp, chàng không phải người thích can thiệp vào chuyện của người khác, nhìn dáng vẻ Diệp Trần hiện tại, niềm vui khi vừa xuất quan đã bốc hơi không còn sót lại chút gì. Chàng không biết cảm xúc này là gì, điềm đạm bảo: “Về trước đã rồi tính tiếp.”

“Cám ơn sư phụ!” Diệp Trần nói cảm ơn trước, vác theo Tạ Vô Song ngự kiếm bay theo Quân Diễn. Quân Diễn không vừa mắt cảnh cô khiêng một thiếu niên nên bèn bảo: “Để ta cho.”

“Không…”

Con chưa nói hết câu, Quân Diễn đã phẩy tay biến ra một thứ pháp khí bay trông như một con thuyền, bảo với Diệp Trần: “Leo lên đi.”

Diệp Trần khiêng người mãi cũng mệt nên bèn vác Tạ Vô Song lên thuyền. Quân Diễn để Tạ Vô Song nghỉ trong phòng, Diệp Trần đứng ở mũi thuyền nhìn không trung. Đêm nay trăng rất đẹp, chiếc thuyền bay giữa trời đêm, cảm giác như những vì tinh tú gần trong gang tấc.

Diệp Trần đứng khoanh tay, trông phóng khoáng, ngông cuồng. Quân Diễn trở ra, đi lại chỗ cô, nhìn theo hướng nhìn của cô, là cả một bầu trời đầy sao.

“Bốn năm nay, có vẻ con sống rất tốt.” Quân Diễn hờ hững bảo, lần đầu tiên cảm thấy hơi hơi tiếc nuối.

Dường như chàng không nên bế quan mới phải, từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành của con bé chỉ có mười mấy năm ngắn ngủi, cuộc đời chàng dài thế, thiếu gì mười mấy năm chứ? Không thể làm bạn cùng trưởng thành với Diệp Trần, có vẻ như là sư phụ thất trách.

“Đúng vậy.” Diệp Trần nhận xét, “Thiên Kiếm tông rất tốt, con sống rất vui vẻ.”

“Nghe nói con thường xuyên xuống núi, mua giúp đồ cho các sư đệ sư muội.”

Vừa nhắc tới chuyện này, Diệp Trần liền căng thẳng. Công việc này là do cô nghĩ ra ở Thiên Kiếm tông, Quân Diễn nhắc tới nó, chắc chắn trước đó đã từng nói chuyện với các đệ tử. Cô không biết cái nhìn của Quân Diễn với việc mua giúp là gì, nuốt nước bọt hỏi dò: “Sư phụ không vui à?”

“Thực ra thì… không.” Quân Diễn có hơi khó xử, chàng ngẫm nghĩ một hồi rồi dè dặt hỏi, “Có điều ta không hiểu… ai dạy con vậy?”

Con bé xuất thân từ đại gia tộc của đảo Bồng Lai, đáng lẽ ra nên coi những kẻ hám tiền như hạng cặn bã mới phải. Hồi ở nhân thế, chàng cũng là con nhà quyền quý, không màng vật chất, tại sao lại dạy dỗ một đồ đệ thành kẻ… thô tục như vậy chứ?

Mặc dầu Quân Diễn cảm thấy Diệp Trần thô tục cũng rất đáng yêu nhưng chàng vẫn thấy hơi lo lắng Diệp Trần quyến luyến hồng trần, không muốn tu tiên nữa thì biết làm sao.

Dù sao, sớm muộn gì chàng cũng sẽ phi thăng. Chàng phi thăng rồi, không còn ai che chở cho Diệp Trần, với tính cách hiện giờ của con bé, bị người ở Tu Chân giới đánh chết thì sao? Nếu con bé có thể phi thăng cùng chàng, cùng lên Chân Tiên giới thì chàng còn có thể tiếp tục che chở, bảo vệ cho con bé.

“Tín ngưỡng với tiền tài,” Diệp Trần không hiểu được nỗi lo của Quân Diễn, nghiêm túc trả lời, “là chấp niệm cả đời không thay đổi của con.”

“Tiền, mỹ nhân, mỹ thực, sư phụ, đây là đạo của con!”

Nghe nói như thế, Quân Diễn không biết phải làm sao, chàng chọc chọc cái trán của Diệp Trần, vui đùa: “Con thế là tà môn ma đạo!”

“Chính đạo tà đạo, con không làm chuyện xấu, có gì không được?” Diệp Trần xoa trán, bỗng nhiên nghĩ ra, “Sao sư phụ lại xuống núi thế?”

“Lo con gặp chuyện không may nên ta mới tới.” Quân Diễn quay đầu, nhìn Vấn Kiếm Phong dần dần hiện ra trong tầm mắt, thong thả bảo, “Không trông thấy con, lòng ta bất an.”

Diệp Trần ngẩn người, sau đó cười to.

“Sư phụ, người quan tâm nhiều như vậy, sẽ mau già lắm.”

“Ta vốn cũng không còn trẻ nữa,” Quân Diễn tỏ vẻ bình thản, “Già một chút, cũng không sao.”

“Sư phụ, lớn tuổi thì không sao nhưng già mà xấu thì là chuyện lớn.” Diệp Trần thấy Quân Diễn chẳng quan tâm gì diện mạo của bản thân, không khỏi thấy vô cùng xót ruột, “Sư phụ biết mà, con tình nguyện dùng tính mệnh để bảo vệ khuôn mặt này của người!”

Quân Diễn ngẩn người, cũng không biết vì sao, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của đối phương, trái tim chưa từng gợn sóng, chưa từng sợ hãi của chàng bỗng như có một hòn đá rơi vào, dần dần nổi lên những gợn sóng.

Những gợn sóng như thế này thật quen thuộc, như thể kiếp trước, đã từng yêu người ấy. Tình yêu thành một thói quen. Vậy nên chỉ cần thoáng nhắc, là đã dễ dàng nhớ lại.

Chàng không dám nói thêm gì, về tới Vấn Kiếm Phong, đưa Tạ Vô Song đến ngọn Đệ Lục Phong, bảo đại đệ tử Đan Khâu Tử của Đệ Lục Phong chăm sóc cậu ta. Đan Khâu Tử cho Tạ Vô Song dùng thuốc xong, bỗng thốt lên ngạc nhiên: “Ồ, người này là Lôi linh căn biến dị!”

Lôi linh căn biến dị vạn năm khó gặp, người có được loại linh căn này đều là những nhân vật lưu danh sử sách. Ví dụ như Tĩnh Diễn đạo quân năm xưa phi thăng, cũng là một Lôi linh căn biến dị.

Năm xưa Tĩnh Diễn đạo quân là phong chủ của Vấn Kiếm Phong cho nên kiếm pháp của Vấn Kiếm Phong là thích hợp nhất cho Lôi linh căn biến dị sử dụng. Sau khi Đan Khâu Tử thốt lên như vậy bèn nói ngay: “Chúc mừng sư thúc, thu được đồ đệ.”

Quân Diễn ngẩn người, chẳng hiểu tại sao trong lòng thấy không được thoải mái lắm. Diệp Trần có vẻ rất mong chàng nhận thiếu niên này làm đồ đệ, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Diệp Trần, trong lòng chàng có cảm giác chống đối rất khó diễn tả.

Tối đó, Tống Tập đến nhắc chuyện nhận đồ đệ với chàng, chàng hờ hững bảo: “Ta không nhận vị đồ đệ này đâu.”

“Gì?” Tống Tập khá ngạc nhiên, “Đây là Lôi linh căn biến dị đấy! Còn hiếm có hơn Kiếm linh căn nhiều, sư đệ đã nghĩ kĩ chưa?”

“Nghĩ kĩ rồi.” Quân Diễn thản nhiên đáp, “Đệ tử của ta chỉ cần một mình Diệp Trần là đủ rồi.”

Tống Tập bị Quân Diễn làm nghẹn lời. Chàng ta thấy Diệp Trần được dạy dỗ rất tốt, thêm một Tạ Vô Song chắc cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng Quân Diễn không muốn nhận đệ tử, chàng ta cũng không thể bắt ép được, chuyển sang nói: “Vậy ta nhận cậu ta làm đệ tử nhé, đệ đừng có mà hối hận!”

“Ừ.” Quân Diễn cầm chén trà lên uống một ngụm, không nói nhiều.

Trong lúc hai người họ đang nói chuyện thì Diệp Trần ở bên cạnh chăm sóc cho Tạ Vô Song.

Tạ Vô Song gặp ác mộng, nói mớ liên tục, Diệp Trần ngồi cùng hệ thống, ngắm mặt Tạ Vô Song rồi bảo: “Anh bảo Quân Diễn có nhận cậu ta làm đệ tử không nhỉ?”

“Ai biết?” Ba Tám nhún vai, “Trước kia thì chắc chắn sẽ nhận, giờ thì chưa chắc.”

“Gì? Tại sao?”

“Hiệu ứng cánh bướm thôi. Từ lúc cô bắt đầu thay đổi thế giới này, số liệu trong máy tính chỉ còn mang tính chất tham khảo, không thể quá tin tưởng.”

“Con người rất phức tạp, biết che giấu cảm xúc, khiến chúng tôi rất khó chắc chắn về cảm xúc thật sự của họ. Vậy nên tôi khó có thể dự đoán được y có nhận Tạ Vô Song hay không.”

Diệp Trần gật đầu tán thành. Tạ Vô Song vẫn còn đang nằm mơ. Trong giấc mơ lửa lớn cháy khắp nơi, một mình cậu ta chạy cuống cuồng giữa biển lửa. Phụ thân tức giận quát lên: “Không giao bí tịch ra đây, giết không tha!”

Xung quanh có tiếng người gào khóc, cậu ta bỏ chạy thục mạng.

“Không… Đừng giết ta…”

“Đừng giết ta…”

Diệp Trần coi dáng vẻ của cậu ta, mày chau lại.

Cô lay người Tạ Vô Song, gọi khẽ: “Tạ Vô Song?”

“Cứu ta!” Tạ Vô Song túm chặt lấy tay cô như thể bắt được cọng rơm cứu mạng, xiết mạnh đến nỗi Diệp Trần thấy đau, cậu ta mông lung mở mắt ra, khàn giọng gọi: “Cứu ta…”

“Đừng lo,” Diệp Trần cố gắng nói dịu dàng nhất có thể, “ngươi đã được cứu rồi.”

Tạ Vô Song nghe thấy tiếng của Diệp Trần, từ từ quay đầu nhìn, trông thấy vẻ mặt ôn hòa của nàng, cố nhớ xem người này là ai.

Đêm qua, chính nàng đã chặn những tu sĩ muốn lấy mạng hắn lại, để hắn được sống tiếp.

Cho dù hiện giờ trông cà lơ phất phơ nhưng hắn vẫn còn nhớ cảnh tượng kiếm quang đầy trời đêm qua, giây phút ấy, thực sự rất đẹp đẽ, rất động lòng người.

Hắn im lặng nhìn nàng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vị tiên sư đây muốn gì xin cứ nói thẳng.”

Diệp Trần phì cười: “Ta muốn gì thì ngươi sẽ làm vậy hả?”

“Tiên sư có ơn cứu tại hạ, tại hạ tất nhiên sẽ làm hết khả năng có thể.”

Tạ Vô Song cứng mặt, xiết chặt tấm chiếu, trong lòng thầm tính, nếu như Diệp Trần thực sự đưa ra yêu cầu quá đáng gì, hắn sẽ…

Hắn đã nghĩ hết tất cả các khả năng mà Diệp Trần sẽ yêu cầu, vậy mà vẫn không ngờ được, tiểu cô nương này lại nhoẻn cười, khoanh tay trước ngực, ngả lưng tựa vào ghế, phóng khoáng nói: “Chờ ngươi trưởng thành, thì đến cưới ta nhé.”

Tạ Vô Song ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa đúng lúc Quân Diễn xuất hiện ở cửa.

Chàng trông thấy con bé con ở trong phòng tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài thườn thượt rồi bảo: “Ta thấy với tính tình của mình, đời này chắc khó gả cho ai được. Ngươi muốn báo đáp ta thì sau này cưới ta đi.”

Chàng không còn biết nói gì.

Chàng rất muốn vào trong nói với con bé rằng, lập gia đình làm gì? Sư phụ nuôi con cả đời.

Ai bắt nạt con, sư phụ giúp con;

Con muốn gì, sư phụ cho con.

Trong thiên hạ này, không có thứ gì mà sư phụ không cho được.

Thế nên, sao phải lập gia đình chứ?

Tiểu A Trần của chàng.

Tác giả có chuyện muốn nói: Bài thơ nữ chính ngâm là lấy từ bài “Thương tiến tửu” của Lý Bạch.

Tôi biết chú thích thế này là vũ nhục chỉ số thông minh của các bạn… nhưng mà…

[Vở kịch nhỏ]

Quân Diễn: “Ta vốn hi vọng con có thể giống ta, trở nên nổi bật, trở thành một kiếm tu người người kính ngưỡng.”

Diệp Trần: “Thì con đã là một kiếm tu rồi mà.”

Quân Diễn: “Kiếm tu chuyên mua giúp không được người khác kính ngưỡng.”

Diệp Trần: “Vì sao?”

Quân Diễn: “Con có nhớ, lần trước sư muội ở Đệ Nhị Phong tìm con xin chữ ký, con lại hỏi người ta cần mua giúp gì không không?”

Diệp Trần: “…”

Chú thích:

*Các danh từ có chữ “phong” (峰) như phong chủ, Đệ Lục Phong, Đệ Nhị Phong thì phong đều có nghĩa là đỉnh núi, ngọn núi. Đệ Nhị, Đệ Tam,… là thứ hai, thứ ba,…

*Toàn văn bài thơ Thương tiến tửu (Xin mời rượu) của Lý Bạch: Thivien


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.