Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 105: Đại kết cục




Ngồi im một lúc lâu, nàng chậm rãi thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng thổn thức. Trong nguyên sách, Chính Khang đế sống rất lâu, mãi đến khi hết sách mà vẫn chưa băng hà, An phi vẫn là An phi, Trình Hoàng hậu vẫn là Trình Hoàng hậu. Ngoài nguyên chủ đã chết ra thì những người đó ai cũng giàu sang phú quý.

Có lẽ là vì phu thê bọn họ trùng sinh nên mới mang đến một loạt thay đổi.

Nàng nhìn đồng hồ cát, đã không còn sớm nữa. Nàng nghĩ, Hầu gia đã vào cung nhiều giờ rồi, chắc chắn là lúc xuất cung rất đói. Nàng vịn tay Thải Thanh, đứng dậy đến phòng bếp.

Mùa thu khô hanh, nàng chọn mấy nguyên liệu nấu ăn tươi mọng, bỏ vào trong nồi nấu canh.

“Sư mẫu.”

Không biết Đình Sinh đã đứng ở cửa phòng bếp từ khi nào, hắn mặc đồ màu xanh, dung nhan tuấn mỹ. Nàng sai Dương quản sự trông nồi canh, mình thì mỉm cười đi ra ngoài.

“Sao ngươi lại đến đây?”

Tính ra thì nàng chưa gặp Đình Sinh một thời gian rồi.

Thiếu niên cao sớm, nhìn càng trầm ổn hơn, có lẽ là vì chuyện lần trước nên giữa lông mày thanh tuấn có một sự ưu sầu không thuộc về thiếu niên.

Hắn yên lặng đi theo nàng, phong thái đi lại loáng thoáng có khí thế của sư phụ hắn.

Gần xế chiều, bầu trời xám xịt, có hạ nhân bắt đầu thắp sáng đèn lồng. Màn đêm buông xuống, hơi lạnh tỏa ra, Thải Thanh nhẹ nhàng phủ thêm áo choàng cho nàng, nàng kéo chặt lại.

“Muộn như vậy rồi, sư phụ ngươi có việc sao?”

Hầu gia đã vào cung lâu rồi, trong cung lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng nghĩ là tạm thời hắn không thể phân thân được.

“Vâng… nhiều ngày chưa gặp sư mẫu, Đình Sinh rất nhớ người.” Đình Sinh nói xong, gương mặt tuấn tú đỏ lên, có lẽ là cảm thấy lời mình nói không ổn.

Còn Úc Vân Từ thì rất vui, “Sư mẫu cũng rất nhớ ngươi, không biết lần trước sau khi về nhà Khuông lão phu nhân có răn dạy gì ngươi không?”

Nói đến đây, sắc mặt Khuông Đình Sinh liền ảm đạm xuống, hắn lắc đầu, “Tổ mẫu không hề trách cứ ta, chỉ khó hiểu vì sao cứ nhất quyết phải là Vệ cô nương. Người cảm thấy ta bất hiếu, có lỗi với liệt tổ liệt tông Khuông gia. Từ ngày đó đến nay vẫn luôn giam mình trong Phật đường không ra ngoài, không muốn gặp ta.”

Nghe hắn nói xong, Úc Vân Từ thở dài, vấn đề này gần như là không thể giải quyết được.

“Nếu biết lưng ngươi vác gánh nặng to lớn vì gia đình như vậy, liệt tổ liệt tông của ngươi đâu thể nhẫn tâm trách cứ ngươi được. Ngươi tuyệt đối đừng tự trách mình, càng không thể bởi vậy mà cảm thấy mình có lỗi với ai. Ngươi đã làm rất tốt rồi, sư mẫu kiêu ngạo vì ngươi.”

Ánh mắt thiếu niên sáng ngời, mặt có vẻ do dự.

“Sao? Còn cái gì ngại nói trước mặt sư mẫu?”

Nàng cho rằng hắn gặp phải vấn đề dậy thì trưởng thành của nữ tử nên mới hỏi vậy. Ai ngờ Đình Sinh nghe xong mặt có vẻ buồn rầu và phiền muộn.

“Sư mẫu, người nói xem, có phải bây giờ ta nên thẳng thắn với tổ mẫu không? Hôm nay, sau khi thánh chỉ trong cung truyền ra, tổ mẫu ta mới ra khỏi Phật đường gặp ta. Nhìn người rất vui mừng, tha thiết nói ngày lên mây của chúng ta sắp đến rồi, chắc chắn Khuông gia có thể sừng sững đứng đầu các thế gia võ học như trước đây.”

Khuông lão phu nhân nghĩ không sai, Hiền Vương sắp đăng cơ, Đình Sinh là sư huynh của Hiền Vương, tất nhiên hắn sẽ được trọng dụng. Một đời vua một đời thần, tương lai chắc chắn Đình Sinh sẽ là tâm phúc đầu tiên của tân đế.

“Đình Sinh cảm thấy hơi mờ mịt, ta biết sự mong đợi của tổ mẫu, nhưng cuối cùng có một ngày sự chờ đợi đó sẽ bị ta phụ lòng. Ta thật sự không đành lòng khiến mọi thứ quay về với cát bụi ngay lúc người cho rằng Khuông gia sẽ vực dậy một lần nữa. Giống như hoa trong gương, trăng trong nước, lướt qua trong một khoảnh khắc.”

Nàng lẳng lặng nghe, nhanh chóng hiểu ra Đình Sinh đang xoắn xuýt vì điều gì.

“Vậy lúc nhỏ ước muốn của ngươi là gì?”

“Ước muốn?” Đình Sinh ngẩn ra, “Tất nhiên là khôi phục Khuông gia, để tổ mẫu và mẫu thân, các tỷ tỷ có thể nở mày nở mặt. Tương lai các tỷ tỷ xuất giá cũng có nhà mẹ đẻ để dựa vào, không đến mức bị người khác khinh nhục.”

“Vậy thì ngươi cứ nghe theo trái tim mình, làm chuyện mình muốn làm nhất. Còn những chuyện sau này, sư mẫu tin rằng việc được do người, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ có đường. Nếu thật sự không có được thì để tằng phụ võ thần báo mộng cho ngươi, ta nghĩ, với giao tình của ngươi và tân đế, tân đế sẽ không bởi vậy mà giáng tội ngươi.”

Nói xong, nàng chớp mắt vài cái.

Khuông Đình Sinh bị nàng chọc cười nhưng vẫn mang vẻ già dặn.

Nàng cũng cười theo, ai biết tằng phụ chiến thần của Khuông gia lại là Hầu gia bây giờ cơ chứ. Có lẽ Khuông lão phu nhân sẽ khá sầu muộn, tuy Hầu gia tiếc rằng Khuông gia không có nam nhi, nhưng hắn không phải người cổ hủ.

“Nghe theo trái tim?”

Khuông Đình Sinh lẩm bẩm, không biết đang nghĩ gì. Thiếu niên cúi đầu, dung nhan tuấn tú, một lúc lâu sau hắn thở dài một hơi, như thể trút được gánh nặng.

“Sư mẫu nói rất đúng, Đình Sinh biết nên làm thế nào rồi.”

Nàng rất vui mừng, Đình Sinh không phải kiểu người bảo thủ, một phát là thông. Nếu cứ bảo thủ thì sẽ đâm đầu vào ngõ cụt. Chẳng lẽ cả đời sẽ phải giả làm nam nhân, buồn bực mà chết sao?

Lúc bọn họ trò chuyện, sắc trời đã mau tối.

Đèn lồng soi sáng khắp nơi, bóng cây rung chuyển lay động như bóng người. Trong phủ nhìn như bình thường, không có nhiều hạ nhân đi lại, bước chân đều đều.

Nàng nhíu mày, luôn cảm thấy mọi thứ hôm nay hơi kỳ lạ.

Tuy Đình Sinh thường ra vào Hầu phủ nhưng hắn không đến muộn thế này, nàng thấy hắn đã đến cửa sân của mình rồi mà vẫn chưa định đi.

Nàng nghi ngờ nhìn hắn, bụng dạ thiếu niên vẫn chưa thâm sâu. Bị nàng nhìn, hắn hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói: “Vừa nãy Đình Sinh không nói rõ, thật ra là Đình Sinh phụng mệnh sư phụ, đặc biệt đến bảo vệ sư mẫu.”

Bảo vệ?

Đúng rồi, truyền đế vị, sao có thể bình yên được chứ.

Dù có thánh chỉ và có cả rất nhiều quan viên làm chứng, nhưng cũng vẫn khó đảm bảo rằng những người không cam lòng sẽ không nhân cơ hội làm khó. Bọn họ sẽ bí quá hóa liều, truy cầu phú quý trong tình cảnh nguy hiểm, nàng là người nhà của thần tử được chỉ định làm đại thần phụ tá, quả thực là người mà Trình gia có khả năng sẽ bắt đi.

Vì sao nàng lại nghĩ là Trình gia, thật ra rất đơn giản, Trình gia đã có ý định bắt cóc nàng từ lâu. Trong mười mấy năm nhận chức tư mã, chắn hẳn Trình Thế Vạn có rất nhiều cấp dưới.

Lần trước kế hoạch của Trình gia thất bại, bây giờ đế vị đã mất, rất khó tránh khỏi chuyện bọn họ sẽ giận chó đánh mèo.

Nếu Trình gia muốn trút giận, bọn họ sẽ nhắm vào nàng đầu tiên.

“Vậy thì vào trong ngồi đi.”

Chắc là Hầu gia không chỉ cử một mình Đình Sinh đến, nếu nàng đoán không sai thì có lẽ trong phủ đã được bố trí nghiêm ngặt, cửa nào cũng có thị vệ canh gác. Còn Đình Sinh thì phụ trách đi theo bảo vệ mình.

Người khác không biết, nhưng nàng và Hầu gia biết thân phận thật sự của Đình Sinh, cho nên không cần chú ý chuyện nam nữ thụ thụ bất thân.

Đình Sinh cũng không từ chối, cùng vào phòng khách với nàng.

Thải Thanh chuẩn bị trà, điểm tâm và một ít quả khô. Hai người ngồi xuống, bắt đầu nói về những chuyện thường ngày. Nói đến hai cô nương của Khuông gia và cả hôn nhân của các nàng ấy. Đề tài xoay đi xoay lại, cuối cùng nhắc đến Đàn Cẩm.

“Sư mẫu, Cẩm Nhi có gửi thư không?”

“Vẫn chưa.”

Nàng nghĩ, biết đâu cha con bọn họ còn chưa đến Nam Khương. Hoặc là vừa đến Nam Khương, dù có gửi thư thì chắc cũng vẫn đang ở trên đường.

Không biết Cẩm Nhi thế nào rồi?

Mắt nàng lộ vẻ nhớ mong, ánh mắt ảm đạm.

Ngọn nến đỏ trên giá cắm nến cháy từng chút một, khoảnh khắc bọn họ im lặng, hình như nàng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng đao kiếm. Ánh mắt nàng chợt trở nên lạnh lẽo, xem ra Hầu gia lo lắng không phải không có lý.

“Ngươi có đói không, hay là ta sai người bưng cơm lên nhé?”

Nàng hỏi Đình Sinh, sắc mặt Đình Sinh nghiêm túc, hắn khẽ lắc đầu.

“Sư mẫu, Đình Sinh không đói.”

Nàng cũng không đói, vì vậy hai người lại im lặng lần nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một, âm thanh bên ngoài dừng rồi lại có, có rồi lại dừng. Hình như những người tấn công cứ người trước ngã xuống thì người sau bước lên, lại như đang chơi đùa với người ta.

Chính Khang đế hạ chỉ quá đột ngột, lúc hạ chỉ đã đóng chặt cửa cung.

Người Trình gia có muốn xông vào cũng không có khả năng.

Người Phương gia còn nghẹn khuất hơn người Trình gia, Phương gia trơ mắt nhìn mình bỏ lỡ ngôi vị hoàng đế nhưng lại khổ là không có tâm sức. Căn cơ của Phương gia rất thiếu hụt, mấy năm nay toàn mượn sức người, nhưng văn thần chiếm đa số.

Trong võ tướng, Trình gia cầm đầu.

Nếu không phải chuyện lúc trẻ Trình Thế Vạn cướp đoạt quân công của người khác bị tố giác, thì dù ông ta có chết rồi, Trình gia vẫn có rất nhiều người trung thành ủng hộ. Tiếc là Trình Thế Vạn vong ân phụ nghĩa, phản bội Khuông gia.

Đại đa số những võ tướng đi theo ông ta vốn là người trong quân đội Khuông gia. Hơn nữa vẫn còn thế gia trăm năm căn cơ thâm hậu như Thành gia, phủ Thành Quốc công, chắc chắn sẽ có chuẩn bị.

Vì vậy Trình gia muốn bức vua thoái vị cũng khó thành công.

“Sư mẫu, người ngài nặng, đi nghỉ đi.”

Nàng nghĩ đúng là cứ ngồi không cũng chẳng phải cách, hơn nữa sau khi mang thai nàng rất thích ngủ. Suy nghĩ một lát, cuối cùng nàng gật đầu, dặn hắn phải cẩn thận, nếu mệt thì đến sân của Đàn Cẩm nghỉ ngơi.

Hắn đồng ý, đứng dậy nhìn theo Thải Thanh dìu nàng vào phòng chính.

Cửa đóng lại, hắn đứng trong sân, dựa vào một thân cây, nhìn màn trời đen kịt. Tay không tự chủ mà xoa ngực, nhớ đến lời sư mẫu vừa nói.

Nghe theo trái tim mình.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài dần yên ắng lại.

Hắn nghe thấy tiếng người đi tới, bèn ngẩng đầu lên nhìn, đúng là người quen.

“Sư phụ.”

“Ừm, sư mẫu ngươi ngủ rồi à?”

“Vâng ạ.”

Một người hỏi một người đáp, Cảnh Tu Huyền đến gần, bình tĩnh nói: “Về nghỉ ngơi đi.”

Nghe vậy, hắn thở phào một hơi. Sư phụ bảo hắn về nghỉ ngơi thì chắc chắn là tình hình chung đã rõ. Hắn thi lễ, cung kính rời đi, bước chân nhẹ nhàng.

Cảnh Tu Huyền nhìn theo bóng hắn, ánh mắt vui mừng.

Sau đó hắn nhấc chân lên, bước đến phòng chính.

Úc Vân Từ vẫn chưa ngủ, nàng hơi mơ màng, ngủ không yên ổn, chưa đến một lát đã tỉnh táo lại. Nghe được động tĩnh, nàng ngồi dậy.

Ngón tay thon dài xốc mành, nhìn thấy Hầu gia vào phòng.

“Mọi chuyện… ổn thỏa rồi?”

“Tất nhiên là ổn thỏa.”

“Vậy là tốt rồi.” Nàng vỗ ngực, lẩm bẩm vui mừng, sau đó lại nằm vào trong chăn gấm.

“Ngài có đói không? Phòng bếp vẫn hâm lại đồ ăn và canh đó.”

Hắn đã cởi áo khoác, cởi đai lưng, “Không đói.”

Nói xong hắn xoay người đến phòng tắm.

Một khắc sau, tắm rửa súc miệng xong đi ra, hắn đã thay áo ngủ, tóc vẫn đang nhỏ nước. Hắn cầm một chiếc khăn vải to, ngồi xuống ghế, đôi chân thon dài duỗi ra, tự vắt khô tóc.

Nếu là trước đây thì nàng sẽ giúp, nhưng bây giờ nàng lười phải nhúc nhích.

“Mấy người Trình gia đó thế nào rồi?”

“Một đám ô hợp, đã xử lý sạch sẽ rồi. Trình phi bị giáng làm tần, biếm vào lãnh cung, Bình Vương chuyển đến biệt uyển hoàng gia ở ngoại ô kinh thành tĩnh tâm dưỡng bệnh. Khâm Thiên Giám đã tính ra ngày tốt, ba ngày sau tân đế đăng cơ.”

“Ồ.”

Nàng nhớ Hiền Vương, đó vẫn là một đứa trẻ.

Hắn vắt tóc khô một nửa rồi thả tóc ra, cầm một quyển sách, ngồi dựa vào ghế. Tư thế tùy tiện khí phách, có thể loáng thoáng nhìn thấy vòm ngực rắn chắc của hắn trong vạt áo lỏng lẻo.

Nét mặt lạnh lùng, gương mặt tuấn dật như núi cao.

Nam nhân tuấn tú phong độ này là của nàng.

Nàng nghiêm túc ngắm hắn, ánh mắt dịu dàng như nước.

Gian phòng yên tĩnh, hắn đặt sách xuống, “Mau ngủ đi.”

“Được.”

Nàng nghe lời, chậm rãi nhắm mắt lại, nở nụ cười.

Ba ngày sau, tân đế đăng cơ, sửa niên hiệu thành Thuận An, tạm thời ở tại Đông Cung.

Toàn bộ Thái phi Thái tần chuyển đến Tây Cung, Thái thượng hoàng và hai vị Thái hoàng thái hậu chưa chuyển.

Ngày thứ mười sau khi Thuận An đế đăng cơ, Ninh Vương từ hôn với tiểu thư phủ Tín Quốc công, cưới một nha đầu nô tịch trong phủ mình. Lương Thái phi tức giận đến nỗi ngất xỉu, lấy cái chết để ép, không muốn nhận nữ tử kia.

Ninh Vương buông lời tàn nhẫn, nếu hoàng gia không nhận thê tử của hắn, hắn tự nguyện giáng làm thứ dân, chỉ để ở bên nữ tử kia dài lâu.

Cuối cùng vẫn là Thuận An đế lên tiếng tước lại nô tịch của nữ tử kia, hứa làm chính phi cho Ninh Vương. Sau khi đại hôn, Ninh Vương nói là muốn đi du lịch bốn bể, đưa thê tử rời khỏi kinh thành.

Có người tiếc hận thay Ninh Vương, nhưng Úc Vân Từ lại cảm thấy Ninh Vương thực sự thông minh.

Tuy Thuận An đế vẫn còn nhỏ, nhưng lòng đế vương không thể chấp nhận được nhất là người khác mơ ước hoàng quyền. Hành động này của Ninh Vương, nhìn thì hoang đường, thật ra lại rất thông minh.

Còn tốt hơn Hàn Vương và Khang Vương, Khang Vương còn đỡ hơn một chút, lúc làm hoàng tử hắn đã không lộ diện rồi, bây giờ làm một Vương gia nhàn tản, hắn rất thoải mái vui vẻ. Hàn Vương lại khác, hắn vốn là đích hoàng tử, lại lớn hơn Thuận An đế, vẫn cảm thấy hơi bất bình.

Nhưng mà đại cục đã định, hắn bất lực.

Nếu hắn cứ mãi an phận thì còn đỡ, nhưng hễ chỉ cần có chút dị động, e rằng Thuận An đế sẽ không chấp nhận được hắn.

Thu qua đông tới, Cảnh Tu Huyền càng bận rộn, Úc Vân Từ ở nhà dưỡng thai. Bụng nàng đã dần phồng lên, gần đến cuối năm, nàng bỗng có thêm một niềm vui, đó là tương tác với thai nhi trong bụng.

Nàng xoa bụng, đứa bé trong bụng sẽ cảm nhận được, hoặc là đá nàng, hoặc là xoay người.

Cẩm Nhi viết thư gửi đến, nét chữ non nớt, có rất nhiều chữ là người khác viết thay, nhìn chữ viết phiêu dật biết ngay là phụ thân của Cẩm Nhi. Cha con bọn họ đã đến nơi bình an, Cẩm Nhi khá thích ứng, có lẽ là vì có Cao thị và Hỉ Nhạc ở bên.

Đàn Mặc Ngôn cứ cảm ơn phu thê bọn họ không ngớt, câu chữ nào cũng chân thành.

Bệnh của Thái thượng hoàng rất kỳ lạ, lúc thoái vị đã có tình trạng hồi quang phản chiếu. Không ngờ qua mấy tháng, bệnh tình của hắn dù chưa chuyển biến tốt nhưng lại chẳng chuyển biến xấu.

Thành Thái hoàng thái hậu ngày đêm tụng kinh trước mặt Phật Tổ, tất cả mọi người nói là thành ý của bà đã làm Phật Tổ cảm động.

Từ ngày đó trở đi, Đình Sinh chưa đến Hầu phủ.

Hắn được Thuận An đế đích thân trao cho chức thống lĩnh Ngự vệ quân trong cung, đã ra vào triều đình, ra vào hậu cung.

Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, hôm qua tuyết rơi rất nhiều, tuyết trắng xoá trên nóc nhà ngọn cây. Úc Vân Từ kéo chặt áo choàng lông dày, Thải Thanh và Truyện Hoạ hai người dìu hai bên, cùng đứng trong sân ngắm tuyết.

“Ấy, Liễu thần y đến rồi.”

Thải Thanh hô to, sau đó thấy Liễu thần y cầm cái rương đi tới.

“Thuộc hạ gặp công chúa điện hạ.”

“Miễn lễ đi.”

Cách một khoảng thời gian ngắn Liễu thần y sẽ đến bắt mạch cho nàng một lần, nàng đã quen, vịn tay Thải Thanh vào phòng khách. Vừa mới ngồi xuống, Cảnh Tu Huyền mặc áo khoác xanh đen đã vào theo.

Nàng khẽ mỉm cười, vươn tay ra.

Thải Thanh đặt một cái khăn lụa lên tay nàng, Liễu thần y bắt mạch qua một lớp khăn.

“Điện hạ mạch tượng ổn định, mẫu tử khỏe mạnh.”

Nàng nhìn nam tử bên cạnh, quay đầu hỏi, “Liễu thần y có thể khám ra nam nữ không?”

Lần trước viết thư cho Cẩm Nhi, nàng nói Cẩm Nhi sắp được làm ca ca, Cẩm Nhi rất vui. Bé viết thư hồi âm hỏi nàng là đệ đệ hay là muội muội, thằng bé muốn chuẩn bị quà cho nó.

Tất nhiên Liễu Tân biết đứa bé trong bụng nàng là nam hay nữ, không chỉ có hắn, ngay cả Hầu gia cũng biết. Hắn dè dặt nhìn Cảnh Tu Huyền, không phải Hầu gia bảo là sẽ tự nói với công chúa sao?

Cảnh Tu Huyền ho một tiếng mất tự nhiên, nói: “Các ngươi đi ra ngoài đi.”

Úc Vân Từ thấy bọn họ nhìn nhau, nàng buồn cười.

Sau khi mọi người đều đã đi hết, nàng chu môi, “Hầu ra làm ra vẻ thần bí như vậy, ta còn tưởng là mình mang thai tiên trên trời cơ.”

“Ai nói không phải là tiên trên trời?”

“Nói vậy thì là nữ nhi rồi, ta phải nhanh viết thư kể cho Cẩm Nhi.”

Thấy nàng vui vẻ, hắn bỗng nhiên cảm thấy có một thứ gì đó ấm áp lan tràn ở ngực. Đó là cảm giác mà hắn chưa bao giờ có lúc còn là Khuông Trường Phong, ấm áp khiến người ta say mê.

Say mê đến nỗi hắn bằng lòng từ bỏ sự hào hùng vẻ vang, chỉ mong thái bình thịnh thế cho thê tử và con cái. Nếu là Khuông Trường Phong của năm đó, chắc chắn sẽ không như thế. Hắn của lúc đó một lòng muốn bảo vệ quốc gia, làm rạng rỡ võ học của Khuông gia.

Thế gian muôn ngàn chúng sinh, hoặc là oanh liệt, hoặc là không có tiếng tăm gì.

Kiếp trước của hắn quá lừng lẫy.

Đời này, hắn chỉ mong năm tháng tĩnh lặng tươi đẹp, bầu bạn với nàng.

Như vậy, quãng đời còn lại đã đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.