Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

Chương 99: 99: Chương 72




Tô Hữu Điềm sửng sốt, người này gửi đến yêu cầu kết bạn và tin nhắn kết bạn cũng chỉ có đúng một chữ: "Viên"
Viên?
Tô Hữu Điềm kéo thịt trên má, đem mắt híp lại thành một đường thẳng, không phải là cái "Viên" kia mà cô đang nghĩ đi.....
Lúc này, tin nhắn của Mã Tuệ truyền tới: "Đã chấp nhận chưa?"
Tô Hữu Điềm buồn bực nói: "......!Chấp nhận cái gì?"
Mã Tuệ nói: "Viên Duy! Viên Duy không gửi yêu cầu kết bạn cho cậu sao?"
Tô Hữu Điềm: "......"
Cái dãy số kia quả nhiên là của Viên Duy.....
Cô cẩn thận nghĩ lại, đúng là cái phong văn ngắn gọn lãnh đạm kia, không phải của Viên Duy thì là của ai, trừ bỏ anh, làm gì có ai dùng loại phong cách lãnh đạm như thế.

Nhưng mà như thế nào anh lại đột nhiên kết bạn với cô?
Mã Tuệ đắc ý nói: "Vì để Viên Duy kết bạn với cậu, đầu tiên tớ bảo Cam Văn Văn gọi điện thoại cho lớp trưởng, để Tỉnh Lỗi cho tớ số điện thoại của Viên Duy, sau khi có được số điện thoại, tớ lại gọi điện thoại cho Viên Duy.

Hắn không để ý tới tớ, tớ lại nhắn một tin có tên cậu, hắn mới nói chuyện với tớ.

Sau đó tớ lại nói cậu thảm bao nhiêu, hắn không nói gì liền cúp máy.

Rốt cuộc hắn có kết bạn với cậu hay không?"
Tô Hữu Điềm đáp lại: "Vừa rồi có một người kết bạn với tớ, có thể là hắn."
Mã Tuệ nhanh chóng nói: "Trước tiên đừng nói chuyện phiếm với tớ nữa, nhanh đồng ý yêu cầu kết bạn của hắn đi.

Cậu không biết hiện tại có bao nhiêu người muốn số điện thoại của hắn sao? Những nữ sinh khác giống như phát điên mà tìm, đến cả nam sinh trong lớp cũng chẳng có mấy người biết đến đâu."
Tô Hữu Điềm nghe xong thì nhanh chóng rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm, vừa định ấn vào Đồng ý, liền phát hiện Viên Duy lại gửi tới một yêu cầu kết bạn, tin nhắn kết bạn lại là một chữ vô cùng đơn giản: "Thêm".
Cô vừa buồn cười vừa cảm thấy hết nói nổi, đây chắc là không kiên nhẫn đi.
Cô ấn vào đồng ý.
Sau đó dòng chữ "Chúng ta đã là bạn tốt rồi, hãy cùng nhau nói chuyện đi" tự động hiện ra.
Tô Hữu Điềm xoay người nằm ở trên giường bày đầy bài thi, cô nhìn "ảnh đại diện" của đối phương, tay có chút phát run.
Nói là không có ảnh đại diện, thật ra ảnh đại diện chính là một khoảng màu trắng, tựa hồ rất giống cảm giác mà Viên Duy cho người ta, vẫn luôn có rất ít cảm xúc rõ ràng, phảng phất chính là một khoảng tuyết trắng trong suốt.
Cô hít sâu một hơi, nghĩ, nhắn cái gì thì mới không có vẻ đột ngột và xa lạ?
"Cậu khỏe không?"
Không được không được, như này giống như đang chào hỏi một người xa lạ quá.
"Tìm tớ làm gì?"......!Cũng quá cứng nhắc rồi.
Rốt cuộc là nên nhắn cái gì!
Tô Hữu Điềm trở mình, cảm xúc vốn dĩ có chút khẩn trương, giờ tựa như là dung nham càng ngày càng mãnh liệt, tùy thời sẽ dâng lên mà trào ra.
Cô kích động mà nắm chặt khăn trải giường, lại cầm được một đống đề ôn, cô nhanh chóng buông ra.
Cô thở dài ngồi dậy, sau đó vươn móng vuốt, vừa định nhắn một cái gương mặt tươi cười, đầu bên kia đã nhắn một cái tin lại đây.

"Nói đi, đề nào?"
Tô Hữu Điềm: "......."
Giờ này khắc này, cô muốn xé hết đống đề ôn.
Được rồi, vốn dĩ chính là vì vấn đề này mà.

Viên Duy chính là tới để dạy cô, cô còn muốn gì nữa mà thất vọng?
Tô Hữu Điềm thở dài, cô ngồi dậy, nhìn chỗ trống ở cuối của bài thi, đáp lại: "Câu cuối cùng của đề Toán."
Viên Duy không trả lời.
Tô Hữu Điềm: "???"
Sau một lúc lâu, Viên Duy nhắn: "Từ bỏ đi."
"......."
Đây là đang trào phúng chỉ số thông minh của cô sao? Cho rằng đến cả đáp án cô nghe cũng không hiểu sao?
Cô rốt cuộc là có bao nhiêu phế, đến học bá cũng phải từ bỏ cô?
Tô Hữu Điềm tràn đầy tức giận lăn lộn trên giường, hận không thể theo đường truyền mạng bò đến chỗ của Viên Duy cắn chết anh.
Cô hít sâu vài hơi lúc này mới trả lời: "Cậu đây là đang khinh bỉ tớ sao? Chưa từng nghe qua có một câu nói là: Không có học sinh không học, chỉ có giáo viên không dạy sao?"
Viên Duy hồi: "Cái này ở trên mạng nói không rõ, đến trường học tôi nói cho cậu."
Đến trường học? Tô Hữu Điềm theo bản năng hỏi: "Đến trường học? Có thể quá phiền toái hay không?"

Viên Duy không có trả lời vấn đề này, hỏi tiếp: "Còn câu nào nữa?"
Tô Hữu Điềm lật lật bài thi, nhìn một đống chỗ trống lớn trên bài thi, ngượng ngùng mà đáp lại: "Không nhiều lắm, hẳn là còn có mấy câu nữa thôi....."
Viên Duy tựa hồ là trầm mặc trong chốc lát.
Tô Hữu Điềm biết anh vội, cho nên nhanh chóng nói: "Quá nhiều thì trong một lát cũng không giảng xong, tớ tự xem đáp án là được, cậu không cần phải quan tâm đến tớ, trước tiên làm việc của cậu đi."
Viên Duy nói: "Nói từng câu một."
Tô Hữu Điềm: "Thật sự không cần....."
"Nhanh lên."
Tô Hữu Điềm co rụt cổ lại, vừa thấy hai chữ này, liền không khỏi cảm thấy Viên Duy đang đứng ở phía trước nàng, bộ dáng khoanh tay nhíu mày.
Xem ra mặc dù Viên Duy cách rất xa, nhưng vẫn có thể tạo sự áp chế đối với cô.....
Cô oán giận một câu, nhưng mà vẫn là ngoan ngoãn nói cho anh một câu không biết làm.
Viên Duy hồi: "Chờ."
Biết rõ Viên Duy không nhìn thấy, Tô Hữu Điềm vẫn là theo bản năng mà ngoan ngoãn gật đầu, cô nhắn: "Được.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.