Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 103




"Anh khờ."
Hai từ nói ra với giọng nhẹ và thấp, không biết là đang nói cho ai nghe.
Là Lương Tiểu Nhu trong một lúc cảm thán nên nói như vậy? Vẫn là đang thương hại sự khờ dại và hèn mọn của Lucas, hay là đang cười nhạo sự điên cuồng không tự lượng sức mình của Nặc.
"Người vướng víu cuối cùng cũng đã biến mất, bây giờ không phải là chỉ còn lại mấy người chúng ta thôi sao?" Gương mặt của Nặc vẫn nở một cười điên dại, cô ta từ từ giơ khẩu súng lên nhắm thẳng ngực Mã Lạc Xuyên. "Chúng ta có phải cũng nên chơi đùa vui vẻ chút không?"
Lương Tiểu Nhu nhìn Nặc, ánh mặt lặng lẽ, không có lấy một chút cảm xúc, vừa không có lo lắng cũng chẳng có bồn chồn, khóe miệng lại hơi nhoẻn lên một đường cong nhẹ. "Đúng vậy, bây giờ đúng là chỉ còn lại mấy người chúng ta mà thôi, chúng tôi sẽ vui vẻ chơi với cô." Cô nheo mắt lại, nhìn Nặc, giọng điệu toát lên sự khinh thường. "Nặc Evans, cô thật sự còn ngu xuẩn hơn cả trong trí tưởng tượng của tôi."
"Cô có ý gì!" Nặc dễ dàng bị câu nói này chọc giận mà hét lên: "Cô đừng quên, Lạc Xuyên của cô còn trong tay tôi! Chỉ cần tôi kéo cò, đầu của cô ta sẽ nở hoa ngay!"
Lương Tiểu Nhu mỉm cười, trong mắt lại không hề cười. "Trước đó còn Lucas, tôi sẽ còn bận tâm một chút. Dù sao anh ta cũng lợi hại như vậy, tôi vừa rồi cũng chỉ tạm thời kiểm soát được anh ta mà thôi. Thực tế thì bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể phản công lại. Nhưng anh ta không làm, cô có biết tại sao không?"
Nặc hỏi một cách vô thức, "Tại sao..."
"Anh ta muốn tạo cơ hội cho cô an toàn thoát đi, ngay cả khi kết quả là hi sinh bản thân anh ta. Đáng tiếc quá đáng tiếc, cô đã không cảm kích, lại còn vô tình tàn nhẫn giết chết anh ta. Bây giờ người duy nhất khiến tôi phải bận tâm cũng đã chết rồi, cô cảm thấy cô còn đủ tự tin để thắng tôi sao?"
Lương Tiểu Nhu hơi nhướng mắt, khóe miệng rõ ràng đang nhoẻn lên cười, nháy mắt đã trở nên lạnh lùng. Ánh mặt trời rọi vào từ ngoài cửa cửa sổ, nửa gương mặt đang ẩn trong bóng tối, trong khoảnh khắc lan tỏa ý định giết người.
"Cô có phải thật rất muốn biết, tại sao Giản Lan lại thích tôi mà không thích cô? Lý do rất đơn giản, bởi vì cô thua tôi ở tất cả mọi mặt, cũng không có khả năng thắng được tôi. Cô bắt Lạc Xuyên đến đây tìm đủ mọi cách hành hạ chị ấy, không phải là muốn nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của tôi sao? Phải, tôi thừa nhận, tôi đã rất khổ sở, nhưng nếu cô nghĩ chỉ như vậy thôi mà có thể đánh tôi đến tôi không thể gượng dậy nỗi thì thật sự đúng là nằm mơ!"
Nặc lên nòng súng, chỉa vào đầu Mã Lạc Xuyên, giận dữ nói: "Cô có tin tôi bắn nổ đầu cô ta hay không!"
Nụ cười trên miệng Lương Tiểu Nhu vẫn không thay đổi, từ từ, từng bước đi đến, trên người toát ra luồng khí giống như lốc xoáy cuồng nộ đang xoay quanh. "Cô có thể thử. Nếu cô bắn, tôi nhất định sẽ bắt cô chôn cùng, tôi sẽ cho cô chết còn đớn hơn gấp vạn lần."
Mã Lạc Xuyên bị chỉa súng vào đầu vẫn luôn giữ nét mặt vô cảm, bây giờ lại có một chút thả lỏng. Mã Lạc Xuyên ngước mắt lên nhìn Lương Tiểu Nhu, trong ánh mắt có chút bối rối và thắc mắc.
Nhưng Mã Lạc Xuyên vẫn hoàn toàn tin tưởng.
"Cô, có tin hay không?"
Lương Tiểu Nhu đi đến trước mặt Nặc, cách Nặc chỉ trong gang tấc, với một nụ cười trên gương mặt, hỏi Nặc từng chữ một.
Tin! Sao mà Nặc lại không tin!
Nặc hơi run rẩy quay lại nhìn người trước mắt, gương mặt vốn luôn đầy tự tin tỏa sáng giờ phút này hoàn toàn bị bóng tối bao phủ. Mặc dù vẫn đang mỉm cười, nhưng trong đôi mắt đen lại toát ra nhiều sự thù địch, thậm chí còn hơn cả lúc Nặc điên dại tự nhìn bản thân trong gương. Nặc cảm thấy nếu cô ta thật sự nổ súng thì Lương Tiểu Nhu chắc chắn sẽ giết cô ta mà không có chút do dự nào.
Sự quyết đoán tuyệt tình này so với Nặc, thật sự chỉ hơn chứ không kém.
Nặc mất đi sự lạnh lùng bình tĩnh có ý nghĩ muốn rút lui, nhưng sự kiêu ngạo vốn có của Nặc vẫn khiến cho Nặc mâu thuẫn, cho nên tay cầm khẩu súng run rẩy lại giơ lên, họng súng nhắm thẳng vào Lương Tiểu Nhu, lần này không phải ngực, mà là ngay giữa trán.
Nhưng, người bị khẩu súng nhắm vào lại bình tĩnh thờ ơ, giống như hành động của Nặc chẳng đáng để bận tâm. Có đôi khi, khiến người ta khó chịu không phải là những lời nói lạnh lùng, mà là ánh mắt dửng dưng, tựa như đối phương chỉ là một con kiến ở trong mắt mình.
Lương Tiểu Nhu lạnh lùng dò xét Nặc: "Có một người hâm mộ điên cuồng như cô, Giản Lan thật sự đúng là đáng thương. Với lại, Giản Lan đã chết từ bốn năm trước rồi, nếu cô thật sự yêu cậu ấy thì nên an táng cậu ấy, đàng hoàng, để cho cậu ấy yên nghỉ dưới nấm mồ đi."
Gương mặt căng thẳng của Nặc trở nên chùng xuống, "Im đi! Cô thì biết cái gì! Cô đã nhiều năm không gặp em ấy, cô biết cái gì mà nói!" Nặc nóng giận không thể kiềm chế được gào thét lên: "Tôi nói rồi, em ấy còn sống, cô nghe không hiểu à?! Cô nhìn trên tường đi! Ảnh dán trên đó đều là hình chụp chung của hai chúng tôi, nhiều hình như vậy, cô không nhìn thấy hay sao? Em ấy chưa có chết!"
Lương Tiểu Nhu hơi sửng sốt, hơi nghiêng đầu nhìn qua, phía bên kia căn phòng thật sự có rất nhiều ảnh chụp, dán dày đặc trên tường.
Trong ảnh, Nặc ôm bộ xương cười vui vẻ rạng rỡ; dưới ánh mặt trời, Nặc để bộ xương của Giản Lan lên xe lăn chậm rãi đi dạo, còn có rất nhiều hình Nặc ôm ấp hay hôn bộ xương của Giản Lan, nụ cười trên gương mặt Nặc đầy ngọt ngào, cảm xúc giống y chang một thiếu nữ mới biết yêu, chỉ khác mỗi việc đối tượng yêu đương của Nặc sẽ không nói chuyện, không cử động, không thở cũng chẳng có nhịp tim mà thôi.
Ngoài điều này này thôi.
"Thấy rồi chứ, tôi với Tiểu Lan hạnh phúc biết bao nhiêu." Nặc nhếch miệng cười, đuôi chân mày thoáng hiện lên chút bối rối.
"Ừ, tôi thấy rồi." Lương Tiểu Nhu quay qua, nhìn Nặc với một nụ cười bình tĩnh. "Tôi thấy cô thật sự điên rồi."
Nặc giận dữ nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô, "Cô nói cái gì? Cô đừng nghĩ là tôi thật sự không dám..." Một câu còn chưa nói xong, tiếp theo đó, Nặc hoảng hốt cúi đầu, cổ tay của Nặc bị khóa chặt giữa tay của người mà lúc nãy vốn còn không có sức phản kháng, còn khẩu súng đã rơi xuống, nghe được tiếng 'lạch cạch', khẩu súng còn chưa chạm tới mặt đất đã bị Lương Tiểu Nhu ăn ý chụp lại được.
"Tôi đã nói cô không thể nào thắng được chúng tôi." Tay trái Lương Tiểu Nhu cầm khẩu súng, thở nhẹ ra, mỉm cười rạng rỡ. Mà Mã Lạc Xuyên nhanh nhẹn bắt được Nặc cũng khẽ lên tiếng, "Ừ."
Lương Tiểu Nhu vừa rồi nói những lời đó là để chọc tức Nặc, khiến cho Nặc lơi lỏng mất đi cảnh giác, Lạc Xuyên sẽ nhân lúc Nặc không chuẩn bị mà lấy súng của cô ta. May mắn Lạc Xuyên hiểu được ý của cô. Mà Lạc Xuyên trước đó vẫn luôn lẳng lặng để Nặc tùy ý uy hiếp mình, cũng chính là để chờ đợi thời khắc này.
Sự phối hợp lúc nãy cần phải có sự hiểu ý sâu sắc giữa hai người mới có thể một phát thành công.
Cầm dây thừng trước đó Lucas đã dùng để bắt cô để trói Nặc lại, Lương Tiểu Nhu dìu Mã Lạc Xuyên vào ngồi trên ghế ở phòng trong, Mã Lạc Xuyên ôm miệng, dằn xuống tiếng ho. Lương Tiểu Nhu nhìn gương mặt Lạc Xuyên nhợt nhạt, lại để trán mình dán vào trán cô ấy, có chút nóng. "Làm sao đây, hình như chị bị sốt nhẹ, phải nhanh chóng vào bệnh viện mới được."
Mã Lạc Xuyên lại ho, khẽ lắc đầu, "Tôi không sao." Ánh mắt lại nhìn về phía cánh tay phải của Lương Tiểu Nhu, "Cánh tay của em sao rồi? Bây giờ tôi giúp em chỉnh lại."
Lương Tiểu Nhu bật cười, vừa đau lòng lại buồn cười nhìn Mã Lạc Xuyên. "Tay trái của chị bị gãy, làm sao giúp em đây? Bây giờ em chỉ còn lại tay trái cũng không tiện dùng sức, vẫn nên nghĩ cách đi ra ngoài trước." Nói xong, cô đưa tay trái qua, đầu ngón tay run rẩy chạm vào phần máu thịt trên mu bàn tay trái của Lạc Xuyên, bàn tay trắng nõn xinh đẹp, bây giờ lại trở thành như vậy, phần thịt trở nên đỏ sậm, thật sự khiến người khác không đành lòng nhìn tiếp. Lương Tiểu Nhu hít sâu một hơi, cố gắng dần xuống chua xót cuồn cuộn dâng lên trong lòng, lại nhịn không được đưa tay vuốt ve gương mặt Lạc Xuyên, trong mắt đầy dịu dàng với một tình yêu sâu đậm. "Có thể nhìn thấy chị, có thể chạm vào chị chân thật như vậy, cảm giác thật quá tốt."
Mã Lạc Xuyên nhìn người ngồi trước mặt mình, trên gương mặt hiện lên một nụ cười mỏi mệt lại đầy ấm áp. "Ừ." Mã Lạc Xuyên cầm ngược lại tay Lương Tiểu Nhu, lại lấy mặt cọ vào lòng bàn tay mềm mại ấp áp của cô, khịt mũi nhẹ giống như một con mèo lười.
"Lúc tôi ở đây luôn nghĩ đến em, tôi biếu Tiểu Nhu nhất định sẽ tới tìm tôi."
"Em đến rồi, nhưng vẫn còn rất vô dụng." Lương Tiểu Nhu cười mỉa mai. "Nếu không phải lúc nãy chị kéo em xuống, chỉ sợ em đã bị bắn trúng. Con người của em là như vậy đó, bình thường cứ hay cho rằng mình rất tài giỏi, nhưng lại luôn làm sai, rất bảo thủ, cũng quá nông nổi. Thật sự thì Nặc nói cũng đúng, cái chết của Giản Lan ở một khía cạnh nào đó mà nói, cũng là lỗi của em."
"Phải, em có sai." Mã Lạc Xuyên ngược lại gật đầu.
Lương Tiểu Nhu liền ngước mặt lên, tỏ vẻ đáng thương nước mắt lưng tròng thầm oán trách Mã Lạc Xuyên. Có ai an ủi người khác như chị không? Mã Lạc Xuyên mỉm cười, xoa mái tóc đen mềm mượt của cô. "Chúng ta làm cảnh sát, không phải là nên công bằng khách quan đối với bất cứ chuyện gì sao? Chuyện của Giản Lan tôi cũng đã nghe Lucas nhắc đến, em khi đó trẻ tuổi lại quá tự phụ, đúng ra em phải bình tĩnh lại, cho dù đối mặt với nghi phảm lẩn trốn đã lâu, nhưng bên kia cũng là bạn tốt đã nhiều năm em không gặp, không phải sao? Muộn như vậy mà cô ấy vẫn gọi cho em thì chắc chắn là có chuyện quan trọng mới tìm em rồi, cho dù thế nào em cũng không nên tùy tiện cúp điện thoại như vậy, đúng không?"
"Đúng vậy, em biết, em thật sự phải làm như vậy..." Lương Tiểu Nhu gục đầu xuống, đôi mắt ửng đỏ.
"Nhưng mà..." Lương Tiểu Nhu lại đầy hi vọng ngước đầu lên. "Kết quả như vậy, cũng không ai ngờ được đúng không?" Tay phải Mã Lạc Xuyên lại vuốt ve má Lương Tiểu Nhu, như lúc nãy cô đã làm với cô ấy. Giọng nói của Lạc Xuyên dịu dàng trầm thấp, lại dằn xuống chút nghẹn ngào khó lòng cảm nhận được. "Có lẽ tôi không phải là một cảnh sát tốt, nhưng tôi không hi vọng em tiếp tục tự trách bản thân. Tiểu Nhu, tôi không thích nhìn em khổ sở."
Đúng vậy, tôi không được vĩ đại, tôi cũng không phải là một cảnh sát tốt làm tròn phận sự, tôi chỉ là một cô gái không hi vọng người mình yêu phải buồn bã tự trách mà thôi.
Tôi, chỉ là một cô gái ích kỷ mà thôi.
Lương Tiểu Nhu hít mũi, gật đầu. "Em biết rồi." Cô ngồi thẳng lưng lên, kề trán vào trán Lạc Xuyên. "Chúng ta tìm thử xem có thiết bị truyền tin nào không để thông báo tin tức của chúng ta cho mọi người ở Tổ Trọng Án với A Sâm.
Mã Lạc Xuyên khẽ gật đầu.
Sau đó, Lương Tiểu Nhu lục soát trên người Nặc tìm được một chiếc điện thoại di động, gọi về Sở Cảnh sát xin hỗ tợ. Bị trói tại góc tường, Nặc vẫn luôn im lặng nhìn hai người bỗng nhiên mở miệng nói: "Tôi có thể nhờ hai người một chuyện không?"
"Chuyện gì?" Lương Tiểu Nhu hỏi.
"Cô có thể ôm Tiểu Lan lại bên cạnh tôi hay không? Lát nữa em ấy thức dậy nếu không thấy tôi sẽ sốt ruột đó." Nặc hiện tại trông rất biết điều, biểu hiện cũng rất bình tĩnh, giống như đã hiểu thấu được nhiều điều.
Lương Tiểu Nhu hơi đơ người, sau đó lặng lẽ đi đến bên giường, khom người ôm lấy bộ xương của Giản Lan. May là không quá nặng, cho nên Lương Tiểu Nhu ôm một tay cũng được. Cô thật cẩn thận ôm bộ xương đi đến chỗ Nặc, lại nhẹ nhàng để bộ xương xuống, cho bộ xương dựa vào Nặc, sau đó quay trở lại Lạc Xuyên ở phía sau.
Nặc nhắm mắt lại, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười thỏa mãn.
"Cô biết không, Madam Lương? Khóe miệng của Nặc lại nhoẻn lên, vui vẻ nói: "Cô có phải thật sự nghĩ rằng mình đã thắng hay không? Ha ha, nhưng hình như đâu có đơn giản được như vậy. Tôi có thể vào giây phút cuối cùng dựa vào Tiểu Lan cũng đã cảm thấy chết không còn gì nuối tiếc, tiếp theo, cô với người kia của cô cũng tận hưởng món quà mà tôi dành tặng cho các người đi, bảo đảm là hào hứng đến chết."
"Vĩnh biệt, à, không phải, phải nói là, tôi rất mong chờ có thể gặp lại các người ở địa ngục." Nụ cười trên gương mặt Nặc quỷ dị kì quặc đến cực hạn.
Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên cùng lúc biến sắc, Lương Tiểu Nhu không kịp nhào đến chỗ Nặc, tấm ván gỗ mà Nặc đang ngồi lên bỗng dưng biến mất, Nặc ôm theo bộ xương của Giản Lan rơi xuống.
Lương Tiểu Nhu nhìn xuống cái lỗ đó, bên dưới là đại dương mênh mông, gió biển thổi ào ạt, sóng biển cuồn cuộn. Mà căn phòng này dường như được xây dựng trên một vách đá đứng cao, rơi xuống từ chỗ này, cơ hội sống sót rất thấp.
Nặc cứ như thế, ôm theo tình yêu cuồng dại của cô ta biến mất. Vào giây phút cuối cùng của mình, Nặc vẫn tin rằng Tiểu Lan vẫn còn sống, sẽ mỉm cười và ôm chầm lấy Nặc, sẽ ngả vào lòng Nặc làm nũng.
Thật sự buồn cười cũng quá đáng thương.
Lương Tiểu Nhu ngẩng lên, lắc đầu nhìn Mã Lạc Xuyên.
Mã Lạc Xuyên trầm ngâm, "Những lời Nặc mới nói là có ý gì? Cô ta đã chuẩn bị cái gì?"
"Em cũng không rõ lắm, nhưng mặc kệ là cái gì, chắc chắn cũng rất nguy hiểm." Lương Tiểu Nhu nói không do dự: "Chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này trước."
Mã Lạc Xuyên đồng ý, đang chuẩn bị đứng dậy, lúc này liền nghe thấy một âm thanh nhỏ, nhịp nhàng, lại có thể vào lúc này khiến đầu óc của cả hai bị đình trệ.
Tít tít, tít tít, tít tít.
Lương Tiểu Nhu căng thẳng, làm động tác tay ý nói Lạc Xuyên đừng di chuyển, giữ nguyên tư thế, sau đó lại từ từ khom người xuống nhìn, trong lòng trở nên rét run.
Là một quả bom hẹn giờ màu đen.
Hết Chương 103
Ủ lâu muốn thành mắm luôn =,=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.