Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 402: Nhân giới chi chiến bởi con người gây ra: Gương)




Chiến thư là do Cơ Phát tự viết. Trong dự tính của Trương Tử Tinh thì chiến thuật là căn cứ theo việc năm đó Triều ca bị thuật sĩ dưới tay Việt vương hạ ôn độc. Lại thêm việc gần đây Cao Hữu Kiền dùng độc gây họa hại cho thành dân. Đề xuất quan điểm về "Cuộc chiến nhân giới". Yêu cầu không được sử dụng đạo thuật hoặc có tiên nhân ra nhập cuộc chiến gây tai vạ cho dân chúng.

Nếu Đại Thương có can đảm nhận lời khiên chiến của Tây Chu. Không dựa vào tiên nhân. Không dựa vào thuật bàng môn tà đạo . Đường đường chính chính dựa vào nhân lực tác chiến. Tây Chu quyết tận lực tiếp chiến. Nếu là thất bại, Cơ Phát tự nguyện cúi đầu tới Đại Thương nhận tội. Mà Tây Chu cũng hướng Đại Thương cúi đầu xưng thần trọn đời không phản kháng.

Đạo chiến thư này khiến cho trong triều tranh luận rất lớn. Thương Dung, Tỷ Can, Mai Bá, Khương Văn Hoán mấy người cho rằng: lấy thực lực trước mắt của Đại Thương cùng lực lượng quân sự. Cho dù không dựa vào tiên nhân, cùng đạo thuật huyền ảo khó giải thích gì gì đó cũng đủ để chiến thắng Tây Chu. Từ khi Thiên tử đăng cơ tới nay, thường xuyên tiến hành tác chiến, ví dụ với Đông Tề, Khuyển Nhung rồi cả Tây Chu, những chiến tích chính này là minh chứng tốt nhất. Tây Chu liên hợp 2 phần Nam Bắc cùng Đại Thương thành thế nhị long chi tranh là nhất thời khó có thể thay đổi. Do dự chỉ làm chiến loạn phát sinh khiến sinh linh đồ thán. Giờ Tây Chu chủ động đưa ra phương thức tác chiến thông thường làm biện pháp giải quyết vừa lúc có thể nhân cơ hội này chấm dứt chiến loạn, bình định thiên hạ, mà bách tính cũng được hưởng cuộc sống thái bình thịnh trị.

Mà phe phản đối thanh thế cũng không nhỏ. Đại biểu là Văn Trọng còn đặc biệt cưỡi Mặc Kỳ Lân từ Tỵ Thủy Quan chạy về, can gián thiên tử không thể trúng kế. Mấy người Hồng Cẩm, Ma Gia tứ tướng cũng tỏ thái độ cũng kiên quyết đứng về phía Văn Trọng. Kỳ năng dị sĩ cùng đạo thuật là ưu thế lớn của Đại Thương, quyết không thể xem nhẹ, rất nhiều danh tướng của Đại Thương đều thân mang đạo thuật dị bảo, sức chiến đấu cực mạnh. Đây cũng là cái mà Tây Chu còn xa cũng không bằng Đại Thương. Nếu như chủ động buông bỏ ưu thế này cũng chính là dùng sở đoản của bản thân chống lại sở trường của đối thủ, dĩ nhiên sẽ khiến cho phần thắng giảm đi nhiều.

Bình thường Văn Trọng cùng đám người Tỷ Can, Thương Dung quân, các nhà chính trị và quân sự vô cùng ăn ý với nhau. Nhưng gặp phải vấn đề mấu chốt như thế này cũng đều không nể mặt mũi mà tranh chấp tới cùng. Song phương nói đều có lý bởi vậy thiên tử cũng không cách nào quyết định.

Lúc này, Quốc sư Tiêu Dao Tử, kẻ vốn lâu ngày không có tin tức bỗng xuất hiện, đứng về phe Văn Trọng. Tiêu Dao Tử đối với tình thế trước mặt vô cùng hiểu rõ. Trong tam đại trưởng giáo thì Xiển giáo cùng Tây Phương giáo đứng về phía Tây Chu, còn Triệt Giáo đứng về phía Đại Thương. Có thể đồng ý yêu cầu của Tây Chu. Song phương mời tiên nhân các phái thậm chí ngay cả thánh nhân cũng không được can thiệp vào cuộc chiến. Nhưng lưỡng quân nguyên bản còn có kỳ năng dị sĩ cũng phải buông bỏ ưu thế đạo thuật. Nếu như vậy chẳng phải là muốn tướng lĩnh Đại Thương thân mang dị thuật vốn là ưu thế của mình lại bỏ qua sở trường của chính mình dùng sở đoản đánh với địch nhân để mất mạng ư? Nếu có thể làm cho Tây Chu đồng ý (song phương thoát ly tiên nhân thánh nhân) thì hắn có 9 thành nắm chắc đánh bại Tây Chu cùng thiên hạ chư hầu.

Nếu thực như vậy, cho dù Khổng Tuyên hoặc Hình Thiên một người tùy ý ra tay đều có thể dễ dàng kết thúc cuộc chiến.

Phe Tây Chu tất nhiên là sẽ không đồng ý. Vị sứ giả Phong Liêm kia đưa chiến thư tới tỏ vẻ xác thực. Nếu như không từ bỏ đạo thuật. Cuối cùng chỉ hại cho bá tính vô tội, cũng trái với ước định công bình quyết đấu ban đầu. Nếu là như vậy, Tây Chu dưới sự trợ giúp của chư tiên đem thiên hạ chư hầu cùng Đại Thương tranh đấu chỉ sợ là phải kéo dài tới vài chục, vài trăm năm.

Phong Liêm lại công khai tuyên bố. Đại Thương thiên tử trí dũng song toàn. Lập tam thư, tạo kỳ vật, 7 ngày giải thiên hạ hạn ách… Tứ hải thuần phục. Như Kim Vũ Vương để tránh thiên hạ vạn dân phải chịu nỗi khổ chiến loạn, nguyện đường đường chính chính đánh 1 trận, cam tâm lĩnh tội, cúi đầu xưng thần. Vì sao thiên tử không dám ứng chiến? Chẳng lẽ đã quên cái tâm vì dân năm xưa?

Phong Liêm ngôn từ lợi hại. Một lời liền đánh trúng chỗ yếu hại của thiên tử. Khiến thiên tử lại bắt đầu do dự.

Ngay lúc thiên tử do dự, 2 vị hoàng tử, Tử Giao cùng Tử Hồng ngay đêm đó vào cung. Đàm luận suốt 1 đêm, trong đó nhị hoàng tử Bình Tây Vương Tử Hồng nói có sách, mách có chứng, dẫn chứng nói lý lẽ rõ ràng, ngay cả thiên tử cũng không khỏi tán thưởng không thôi.

Mà lần nói chuyện này đuợc coi là lý do mấu chốt để thiên tử đưa ra quyết định.

Ngày hôm sau, thiên tử tại Long Đức điện 1 mình triệu kiến Tây Chu sứ giả Phong Liêm. Sau một phen luận đàm, rốt cục đưa ra quyết định cuối cùng. Sau đó tại hội nghị, thiên tử triệu tập quần thần tuyên bố quyết định bản thân đồng ý yêu cầu của Tây Chu. Sau này song phương trong chiến đấu không sử dụng các loại đạo thuật mà lấy quy tắc tác chiến thông thường quyết phân cao thấp.

Thái sư Văn Trọng cùng quốc sư Tiêu Dao Tử vội vàng khuyên can. Nhưng thiên tử ý đã quyết, 2 người cũng chỉ tức giận bỏ qua. Thương Dung, Tỳ Can đám người liên miệng kêu thiên tử anh minh. Phong Liêm đại hỉ, xưng tụng thiên tử biết vì thiên hạ chúng dân. Luôn miệng bái tạ.

Tiêu Dao Tử túc trí đa mưu. Thấy thiên tử quyết tâm đã định, không thể sửa đổi. Lúc này bèn nói: hiện giờ tuy rằng nhân giới song phương đã thống nhất ý kiến. Nhưng mà phàm nhân không có tư cách quyết định thay cho tiên nhân và thánh nhân. Cho nên song phương cần thỉnh cầu được sự đồng ý của toàn bộ tiên nhân. Xác định xong thì mới khai chiến. Nếu thánh nhân không đồng ý, ước định này không thể thực hiện.

Phong Liêm cũng cực cơ trí liền đáp ứng ngay. Bèn mời thiên tử sau buổi nghị luận hôm nay lập tức chiếu cáo thiên hạ. Một khi các thánh nhân đạt thành hiệp định. Lập tức bắt đầu "Đường đường chính chính" quyết đấu.

Thiên tử đáp ứng, đối với tài năng của vị vô danh sứ giả này vô cùng tán thưởng. Cố ý giữ lại, cũng hứa ban cho chức cao quyền trọng, phong thưởng làm Thượng đại phu. Đối mặt quan to lộc hậu hấp dẫn nhưng Phong Liêm lại không hề động tậm, thản nhiên nói 1 câu "Trung thần không thờ hai chủ". Rồi thản nhiên rời đi làm cho chư thần âm thầm khen ngợi.

Phong Liêm trở lại Tây Kỳ được Cơ Phát long trọng nghênh đón. Cơ Phát vẫn chú ý chặt chẽ hành trình tới Triều Ca lần này của Phong Liêm. Khi trước trong triều song phương tranh luận, cùng với việc Tiêu Dao Tử suýt lay động được động thiên tử hắn đều biết rõ. Sau Phong Liêm gặp nguy bất loạn, xảo ngôn đối đáp, lại giảm bớt cục diện nguy cấp thậm chí cuối cùng còn làm cho thiên tử đưa ra quyết định có lợi nhất với Tây Chu.

Tại thời khắc tối hậu, Phong Liêm vẫn như cũ phát huy tác dụng trọng yếu. Dưới tình huống phe Triệt Giáo chưa đồng ý đã khiến cho thiên tử đáp ứng đem việc này chiếu cáo thiên hạ khiến cho không thể nuốt lời. Lần này là đại thần có công cao, có đóng góp lớn nhất vào sự thành công của kế hoạch. Phong độ khi đối mặt với thiên tử mà không mảy may động tâm trước hứa hẹn quyền cao chức trọng lại càng làm cho Cơ Phát cảm động. Đối với một màn biểu diễn cam nguyện vì Tây Kỳ của vị Phong Liêm mà càng thêm tín nhiệm. Loại tín nhiệm này mơ hồ còn trên cả tín nhiệm đối với Khương Tử Nha, thậm chí là cả Dương Nhâm.

Tiếp theo, chính là mời Khương Tử Nha cùng Kiền Đạt Bà quay về Xiển giáo cùng Tây Phương giáo nghe chỉ thị của thánh nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Xiển giáo Nguyên Thủy Thiên Tôn đã sớm biết kế hoạch của Tây Kỳ. Còn sớm 1 bước âm thầm phái Tử Giao, Tử Hồng đi tới Triều Ca trước để thúc đẩy việc này. Hiện giờ quả nhiên như hắn tính kế, Đại Thương rốt cục đáp ứng điều kiện của Tây Chu. Tất nhiên là rất hài lòng.

Tây Phương giáo đối với tình thế trước mặt rất rõ ràng. Tự biết chỉ dựa vào thực lực bản thân không thể chiến thắng Triệt giáo. Mà Kiền Đạt Bà trước mắt cùng Cơ Phát quan hệ thập phần ái muội. Cũng mang đến cho Cơ Phát 1 loại hứa hẹn khiến kẻ khác phải động tâm cho nên cũng không có dị nghị gì. Chẳng qua Tiêu Dao Tử gần đây lại mời Hoan Hỉ Sứ giả mang về 1 phong thư trình lên Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề 2 vị thánh nhân.

Trên thư ghi rõ: Tiêu Dao Tử có công điểm hóa đối với môn hạ của Chuẩn Đề là 3 người Tam Bồ Tát Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù. Lại tặng 3 cuốn đạo thuật tinh túy. Huống hồ ngày đó hắn từng nói qua " Ngay sau trước trận, chỉ cầu Tây Phương giáo 1 lời".

Lời ấy vốn là phòng ngừa chu đáo nhằm để lại một lối thoát sau này. Nhưng hiện giờ Tây Chu hướng Đại Thương đưa ra yêu cầu cấm dùng đạo thuật . Cho nên cũng chỉ có thể trước tiên sử dụng hứa hẹn này. Sát kiếp theo số trời, đều không phải là nhân giới chi chiến có khả năng kết thúc. Tiêu Dao Tử hiện tại liền cầu Tây Phương giáo không đáp ứng thỉnh cầu của Tây Chu.

Tiếp Dẫn đạo nhân cùng Chuẩn đề đạo nhân nhìn thư này, cùng nhìn nhau cười: Tiêu Dao Tử quả nhiên túc trí đa mưu. Tránh không được sau khi thiên tử làm ra quyết định từng nói: "Nếu là thánh nhân không đồng ý, ước định này không thể tính". Nguyên lai là để lại ám chiêu. Cư nhiên muốn dùng loại phương pháp này phá hư ước định. Nhưng Tiêu Dao Tử làm như thế này càng đại biểu hắn đối với tình thế Đại Thương có lo lắng. Tiêu Dao Tử là bậc trí giả mà còn lo lắng như thế, như vậy Tây Chu lần này nắm phần thắng tương đối lớn. Đối với Tây Phương giáo không nghi ngờ là càng có lợi.

Chuẩn Đề đạo nhân lúc này tự tay viết 1 phong thư trả lời: Nhân giới chi chiến là do nhân giới tự quyết định. Cùng là số trời đã định. Thỉnh cầu của đạo hữu không thể tuân theo. Việc tam Bồ Tát, ngày sau sẽ có báo đáp. Đạo hữu nếu có tâm nhập giáo. Cửa lớn của Thế giới cực lạc lúc nào cũng mở rộng đối với đạo hữu.

Trương Tử Tinh nhận được hồi âm cũng thầm cười. Nếu không phải điều kiện không cho phép, hắn thật muốn viết lại cho Chuẩn Đề 4 chữ : Lạt mềm buộc chặt.

Sau khi thỉnh cầu Tây Phương giáo "thất bại", Tiêu Dao Tử "không cam lòng" lại tới Bích Du Cung cầu kiến Thông Thiên giáo chủ.

Tam Tiêu cũng cùng tới tham kiến sư tôn. Thông Thiên giáo chủ gặp lại thấy tam nữ đã khỏi hẳn, lực lượng còn tinh tiến thì vô cùng vui mừng, lập tức lệnh tam nữ tạm lui, đem Trương Tử Tinh vào trong cùng mình mật đàm.

Trương Tử Tinh cùng vị Triệt Giáo thánh nhân là người quen cũ. Lại xem như con rể Bích Du cung. Cho nên gặp mặt cũng không câu thúc. Khách sáo vài câu xong bắt đầu vào thẳng chủ đề: "Hiện giờ Xiển giáo cùng Tây Phương giáo đã trúng kế. Nói vậy không lâu sẽ gặp phải chư thánh liên hợp. Mời giáo chủ đi thương nghị nhân giới chiến sự."

Thông Thiên giáo chủ thở dài: "Kế mưu tới mức này, coi như là Hỗn Nguyên thánh nhân cũng không thể thoát khỏi. Kế này khiến kẻ khác bất tri bất giác tiến vào mà không hay biết thực làm cho bần đạo mở rộng tầm mới. Bệ hạ mưu tính sâu xa, tính được cả nước cờ tiếp theo, có thể nói là mưu lược vô song. Nếu bệ hạ là thánh nhân. Ta cùng nhị sư huynh nhất định chỉ có thể cam bái hạ phong".

Trương Tử Tinh không phải lần đầu nghe được Thông Thiên giáo chủ cảm thán như vậy. Vội hỏi: "Mưu lược quỷ kế dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng nhất vẫn còn cần nhờ thực lực. Tương lai cuộc chiến Huyền đạo sẽ phải trông cậy vào giáo chủ."

Thông Thiên giáo chủ mỉm cười từ chối đưa ra ý kiến, nói: "Xiển giáo cùng Tây Phương giáo bảo trợ Tây Chu như thế chắc là được Cơ Phát hứa hẹn gì đó. Tương lai nếu sau này làm thiên tử sẽ vô cùng ủng hộ. Hiện nay bệ hạ thân là nhân giới chí tôn, lại được giáo ta ủng hộ, nếu như kế hoạch cuối cùng kia của bệ hạ thành công không biết giáo ta có thể có được hứa hẹn gì?"

Trương Tử Tinh thầm than: song phương quan hệ dù mật thiết như thế nào. Cuối cùng cũng phải đối mặt vấn đề lợi ích. Ngay cả vị này thánh nhân cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, thiên hạ không có bữa cơm nào mà không trả tiền. Vấn đề này sớm hay muộn cũng phải giải quyết.

"Giáo chủ, không biết người muốn hứa hẹn gì?" Trương Tử Tinh ngữ khí vừa chuyển. Nhẹ nhàng đem trọng tâm vấn đề này dời tới đối phương. Lúc này tuy rằng ngữ khí bình thản nhưng trong cung không khí cũng không được thoải mái như trước. Cho dù là dễ đàm phán rốt cục vẫn là đàm phán.

"Như vậy trong đại kế, Triệt giáo ta sẽ được cái gì?" Thông Thiên giáo chủ biết vị minh hữu này rất nhiều mưu kế, khó đối phó. Lấy lại tinh thần đem gánh nặng đẩy trở về.

Trương Tử Tinh cười nói: "Cơ phát làm cho Xiển giáo thánh nhân cùng Tây Phương giáo nhị vị thánh nhân động tâm. Nhất định là có hứa hẹn độc tôn giáo phái. Nhưng đã độc tôn, chỉ có thể chọn 1 trong Tây Phương giáo và Xiển giáo. Nhị giáo như vậy vẫn phải tính kế lẫn nhau. Giáo chủ không phải cũng muốn quả nhân cho hứa hẹn như vậy?"

Thông Thiên giáo chủ cũng không tỏ thái độ. Lại hỏi ngược lại: "Bệ hạ cho rằng Triệt giáo ta có cần hứa hẹn như thế hay không?"

Trương Tử Tinh bỏ qua đề tài này hỏi: "Xin hỏi giáo chủ, quý giáo cùng Xiển giáo, Tây Phương giáo, tam phương ở trong sát kiếp mong muốn điều gì?"

Thông Thiên giáo chủ mỉm cười nói : "Bệ hạ mưu lược vô song. Ngươi và ta cũng không cần phải vòng vèo nữa, xin mời bệ hạ nói thằng. Bần đạo chăm chú lắng nghe."

"Thánh nhân quá khách khí. Quả nhân như thế nào dám nhận?" Trương Tử Tinh khách sáo 1 câu nói: "Quả nhân cả gan đoán các giáo trong sát kiếp mong muốn không ngoài 2 điều. Một là môn nhân. Hai là vận khí. Quả nhân năm đó tại Bích Du cung có nói qua với giáo chủ. Nguyên bản trong số trời. Quý giáo bị Xiển giáo, Tây Phương giáo liên thủ áp chế. Môn nhân hoặc thượng bảng hoặc bị độ hóa phương Tây. Giáo chủ 1 người khó địch tứ thánh. Tinh anh mất hết. Quanh người chỉ còn 1 gã đệ tử. Xiển giáo cùng Tây Phương giáo đều được lợi. Đồng dạng quả nhân cũng là nước mất thân vong, rốt cục thượng bảng phong thần. Mà nay kế nếu thành, nhân hòa chi thế khả định. Cũng thu được thiên thời cùng lợi thế. Quý giáo cũng từ sát kiếp bên trong bảo toàn tinh anh. Đem 1 số lớn tinh anh bảo toàn. Trở thành gốc rễ căn bản để ngày sau hưng thịnh. Vạn vật khô vinh. Khí vận tự có thịnh suy.Vô pháp cố định. Chỉ cần bảo tồn thực lực lo gì vận thế không thịnh? Về phần này tính toán không đủ, số người thượng bảng ứng kiếp cũng được phong làm chính thần. Mà Xiển giáo cùng Tây Phương giáo đến nay tinh anh đã chết quá nửa. Tây Phương giáo ngũ đại minh vương cùng bát bộ chúng còn lại có 3 người. Xiển giáo huyền tiên Nhiên Đăng đạo nhân phản giáo mà đi. Thập Nhị kim tiên năm người chết, 4 người phản bội, còn sót lại 3 người. Nhị giáo cuối cùng khó có thể hóa giải thù hận. Lần này Huyền đạo chi chiến tất nhiền còn có tổn hại. Thêm nhân giới chi chiến. Đại Thương ta thắng ở bất ngờ, diệt đi Tây Chu, nhất thống thiên hạ làm cho nhị giáo tính kế đều thất bại.Trong Tam giáo người thắng là ai tất nhiên không cần quả nhân nhiều lời."

Thông Thiên giáo chủ nghe hắn nói có lý. Nhất là câu "Tinh anh vẫn còn, lo gì vận thế không thịnh" Âm thầm gật đầu. Lại nói tiếp, hôm nay thiên tử bày mưu tính kế, khiến nhị giáo tranh đấu, lại lừa gát, ám định nhân giới vận thế. Quả nhiên giống như năm đó tại Bích Du cung đã nói. Dần dần đem thiên thời, địa lợi, nhân hòa thu vào trong tay. Đến lúc đó tinh anh không mất, Triệt Giáo tự khắc mạnh hơn Xiển giáo cùng Tây Phương giáo đã lụn bại. Bất quá, khen ngợi thì khen ngợi, nếu hiện giờ chính mình lấy thân phận đứng đầu Triệt giáo cùng vị này thiên tử đàm phán. Tất nhiên là phải tận mọi khả năng tranh thủ lợi ích lớn nhất."

"Bệ hạ, theo như bần đạo xem, người thắng cuối cùng là bệ hạ." Thông Thiên giáo chủ lắc đầu nói: "Lần này tam giáo tranh chấp. Mưu kế sách lược của Bệ hạ phát huy tác dụng rất lớn. Nhưng bệ hạ mới vừa rồi cũng nói. Mưu lược quỷ kế dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng nhất vẫn là cần thực lực. Nếu thực đem nhân giới cùng Huyền đạo chi chiến tranh đấu tách ra. Cho dù dựa theo bế hạ tính kế. Giáo ta cũng tổn hại không ít môn nhân. Hiện giờ bệ hạ lấy tứ nữ giáo ta. Lại cùng nhiều người trong giáo giao hảo. Cũng không tính là ngoại nhân. Bần đạo chỉ hy vọng bệ hạ nhất thống thiên hạ xong có thể đối với giáo ta thêm vài phần kính trọng."

Trương Tử Tinh hiểu được ý tứ "Vài phần kính trọng" này. Trầm ngâm một lát nói: "Vừa rồi giáo chủ đã nói không xem quả nhân như ngoại nhân. Quả nhân xin nói vài câu từ phế phủ. Kỳ thật quả nhân đáp ứng thánh nhân. Phế truất trăm nhà. Độc tôn Triệt giáo cũng bất quá là một câu nói. Nhưng quả nhân cho rằng cái gọi là giáo lý, có thể coi như là một loại nguyên tự giáo chủ tư tưởng tu vi. Có thể nói, loại này giống như là 1 loại học thuật tư tưởng. Tác dụng từ lời nói và việc làm của tiên nhân tạo thành tín ngưỡng của phàm nhân. Hy vọng thế gian có thể khẳng định tư tưởng loại này. Cũng lấy làm tự thân hành vi, chuẩn tắc đạo đức. Càng nhiều người trong lòng tiếp nhận cùng thờ phụng loại tư tưởng này càng đem giáo phái phát dương quang đại đây mới là thuận theo số mệnh. Mà không phải bất kỳ vị quân vương nào khống chế nhân giới. Quả nhân tu vi thấp kém, kiến thức nông cạn. Nếu có chỗ không đúng, xin mời thánh nhân chỉ ra chỗ sai. "Thông Thiên giáo chủ nghe Trương Tử Tinh đem giáo lý cùng số mệnh giải thích trong lòng cực kỳ tán thưởng:" Bệ hạ quá khiêm tốn, giải thích này rất hợp ý ta, thực là như vậy."

Trương Tử Tinh đứng dậy thi lễ. Mở lời nói: "Giáo chủ thu nhận nhiều môn đồ. Hữu giáo vô loại làm cho quả nhân thành thực khâm phục. Quý giáo chính như hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại. Cho nên thực lực đứng đầu Tam giáo nhưng quả nhân xin hỏi giáo chủ 1 câu. Nếu là giáo chủ như Xiển giáo thánh nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn hạn chế thu nhân tộc làm đồ đệ, những tộc khác hoàn toàn bộ chối bỏ. Không biết quý giáo có còn có vị thế như bây giờ?"

"Thật đáng tiếc". Đây cũng chính là điều Thông Thiên giáo chủ kiêu ngạo nhất, lập tức không chút do dự gật đầu nhưng lập tức lại phản ứng lại: "Bệ hạ ý tứ là…"

"Giáo chủ thánh minh. Học thuật tư tưởng cũng như vậy, học thuật tư tưởng quan điểm bất đồng, thông qua tranh luận đối lập sẽ thúc đẩy không ngừng cải tiến, không ngừng phát triển. Nhưng nếu là dùng lực lượng quân vương cường tôn 1 giáo. Phế truất giáo khác, thực là có hại thật lớn. Trăng có khi tròn khi khuyết. Vật có lúc thịnh lúc suy. Thiên đạo có thừa thì cũng có thiếu. Nếu không tròn thì khuyết. Thực là cục diện đáng buồn. Hơn nữa, không thể thực sự trường tồn lớn mạnh…" Trương Tử Tinh lộ ra vẻ thành khẩn, Nhẹ nhàng nói làm Thông Thiên giáo chủ lâm vào trầm tư suy nghĩ. "… Chính như quyền lực quân vương thông thưởng. Thiên tử 1 người lộng quyền độc tài, tập trung thiên hạ quyền thế về mình, thêm vào độc đoán chuyên quyền cho dù là minh quân cũng có phần nào thiếu sót. Nếu là hôn quân thiên hạ dân chúng sẽ lại càng phải chịu khổ cho nên chế độ này cũng không thể kéo dài…"

Thông Thiên giáo chủ nghe hắn phủ định quyền lực tuyệt đối của quân vương. Không khỏi lắp bắp kinh hãi. Nếu không có Trương Tử Tinh thân là thiên tử mà đổi lại là 1 người khác nói ra lời lẽ lớn mật vô căn cứ như vậy Thông Thiên giáo chủ ắt sẽ cho là kẻ điên. Nhưng Trương Tử Tinh theo lý luận phát triển xã hội sau này. Từng bước phân tích ra các loại diễn biến phát triển của chế độ xã hội. Minh chứng quả thật chế độ quân chủ chuyên chế cuối cùng chuyển thành chế độ dân chủ. Thông Thiên giáo chủ rốt cục sợ hãi động dung. Bắt đầu nhìn thẳng vào Trương Tử Tinh đang "Ăn nói khùng điên" về tương lai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.