Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 386: Tức giận! Nguyên Thủy đấu Chuẩn Đề: Gương)




Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Hoàng Long chân nhân hành động như thế, đầu mày nhăn lại.

Chuyện lần này, rất rõ ràng là Nhiên Đăng đạo nhân cố ý ngầm chiếm Bạch Ngọc, kết quả Đạo Hành Thiên Tôn đến cửa đòi lại bị lỡ tay đánh chết, vì thế khiến cho Dương Tiễn tranh đấu. Nói một cách công bằng, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không phải là không để ý đối với cái chết của Đạo Hành Thiên Tôn. Dù sao Đạo Hành Thiên Tôn cũng là một trong mười hai đệ tử đích truyền, bị Nhiên Đăng đạo nhân kia giết chết, bất luận có phải lỡ tay hay không, đều làm người ta căm hận.

Nhưng trước mắt là sát kiếp, đúng là lúc cần người, hết thảy lấy đại cục làm trọng. Nhiên Đăng đạo nhân là huyền tiên duy nhất của Xiển Giáo, lúc này còn có tác dụng lớn, không thể đối xử như bình thường. Dù có sai lầm, nhiều nhất cũng là xử lý "Nội bộ", không nên quá mức.

Mặt khác, lực lượng của Dương Tiễn lớn dần, cũng khiến cho Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy cao hứng, cho nên không tiếc hao phí ba viên Quy Nguyên Định Thần Đan, trợ giúp đột phá này. Nếu như đột phá thuận lợi, Xiển Giáo sẽ có thêm một vị huyền tiên, hơn nữa lực lượng dung hợp của Bát Cửu Huyền Công và Cửu Chuyển Huyền Công không phải là nhỏ, đến lúc đó thực lực và sức chiến đấu của Dương Tiễn còn hơn xa huyền tiên bình thường.

Song hành động lúc này của Hoàng Long chân nhân lại làm dấy lên cơn sóng vốn sắp bình ổn. Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi có chút buồn bực, đang muốn trách mắng vài câu rồi đuổi ra, lại nghe Hoàng Long chân nhân khóc lớn nói:

- Chưởng giáo sư tôn, xin chấp thuận cho đệ tử nói, bằng không sẽ khiến cho tâm của các môn nhân nguội lạnh!

Nhiên Đăng đạo nhân thật vất vả mới lừa dối quá quan, thấy thế tất nhiên là run sợ không thôi, thầm mắng Hoàng Long chân nhân nhiều chuyện, vội hỏi:

- Việc này chưởng giáo thánh nhân đã có quyết định, ngươi sao có thể đòi hỏi như vậy! Chẳng lẽ không để chưởng giáo thánh nhân vào mắt?

Dương Tiễn lại cười lạnh nói:

- Nhiên Đăng đạo nhân! Ngươi chẳng lẽ là chột dạ? Làm sao không dám cho Hoàng Long sư thúc nói?

Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy việc đã đến nước này, cũng không dễ trách đuổi Hoàng Long chân nhân trước mặt các môn nhân, nói:

- Ngươi nói xem, nếu như cố tình gây sự, đừng trách ta đuổi ngươi ra khỏi Ngọc Hư Cung.

Hoàng Long chân nhân liền kể lại việc ngày đó khi cùng Thanh Hư Đạo Đức chân quân đến Ngọc Ốc Động, thấy Nhiên Đăng đạo nhân mượn bảo vật, Đạo Hành Thiên Tôn nói ra việc Nhiên Đăng đạo nhân ép mượn mà không vui. Sau đó Đạo Hành Thiên Tôn từng nhiều lần lên Nguyên Giác Động đòi vật, đều bị cự tuyệt, hôm nay trước khi cùng Dương Tiễn đến đây vừa lúc nhìn thấy Đạo Hành Thiên Tôn xuất phát từ sự phẫn nộ, bởi vậy mà phát sinh tranh đấu cùng Nhiên Đăng đạo nhân, kết quả Nhiên Đăng đạo nhân hạ sát thủ, dùng Linh lung bảo tháp đánh chết Đạo Hành Thiên Tôn.

Ngoại trừ Cụ Lưu Tôn đã ở đây từ sớm, đám người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử trong thập nhị tiên đều là đến sau, chỉ nhìn thấy tình cảnh Dương Tiễn đại chiến Nhiên Đăng đạo nhân. Hiện giờ nghe Hoàng Long chân nhân nói ra quãng thời gian đó, trong lòng không khỏi càng thêm tức giận.

Nguyên Thủy Thiên Tôn tự mình cũng hiểu rõ từ đầu đến cuối toàn bộ sự việc, thấy Hoàng Long chân nhân nói đi nói lại cũng chỉ là những tình tiết này, cũng không quá lưu tâm, lập tức lại nhíu mày, hỏi:

- Chính là việc này sao?

Cũng không biết Hoàng Long chân nhân là không sợ hay là không biết, làm như vẫn chưa nghe ra ý trách cứ ẩn hàm trong lời nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng không hề im miệng, mà tức giận chỉ Nhiên Đăng đạo nhân, gằn từng tiếng nói:

- Khi Đạo Hành Thiên Tôn lâm chung, từng nói ra Nhiên Đăng đạo nhân này có lòng phản nghịch, hình như đã đầu phục Tây Phương Giáo.

Nhiên Đăng đạo nhân sợ nhất việc này, quát to:

- Hoàng Long! Ngươi không có bằng chứng, đừng vội ngậm máu phun người!

Hoàng Long chân nhân vừa nói như vậy, Dương Tiễn tỉnh táo lại cũng nghĩ tới, nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn:

- Chưởng giáo lão gia, Hoàng Long sư thúc nói đều không phải hư ngôn. Lúc ấy ta cũng ở đó, lúc Đạo Hành sư thúc lâm chung đầu tiên giao Kim Long Đoản Tạm cho ta nói là bồi thường Bạch Ngọc kia, nhờ Hoàng Long sư thúc chăm sóc môn hạ, sau đó dùng hết lực lượng còn lại, vạch trần việc Nhiên Đăng đạo nhân cấu kết với Tây Phương Giáo, cũng xin Hoàng Long sư thúc nhanh tới báo cáo chưởng giáo lão gia! Việc này có không ít đồng môn ở đó nghe được, tuyệt không hư ngôn.

Hoàng Long chân nhân vội vàng lấy ra Kim Long Đoản Tạm, giao cho Dương Tiễn. Dương Tiễn nhìn Đoản Tạm, cảm khái nói:

- Đạo Hành sư thúc là người thành tín (giữ chữ tín), phẩm hạnh cao thượng, thà chết không chịu thất tín với ta. Hơn nữa, thưc ra việc Bạch Ngọc kia không phải người sai, ta sao có thể nhận vật ấy? Pháp bảo này vẫn nên lưu lại cho hai vị sư đệ của Ngọc Ốc Động là Hàn Độc Long và Tiết Ác Hổ đi. Ngày trước Vi Hộ sư đệ chết đi, Đạo Hành sư thúc nhất mạch, cũng chỉ còn lại hai người này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Mọi người vừa thấy có Kim Long Đoản Tạm kia làm chứng, biết việc này không giả, nhãn châu Nhiên Đăng đạo nhân xoay động, vội hỏi:

- Nếu nói việc Bạch Ngọc kia, ta liền nhận, nhưng việc này là lời vô căn cứ! Ta làm môn hạ Xiển Giáo nhiều năm như vậy, được thánh nhân tín nhiệm, các ngươi cũng phải gọi ta một tiếng lão sư, ta có lý do gì phải phản bội bản giáo?

Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có chút không tin, lúc này Thanh Hư Đạo Đức chân quân nói:

- Khởi bẩm chưởng giáo sư tôn, đệ tử còn nhớ bảy ngày trước, khi cùng Hoàng Long sư đệ uống rượu đàm luận ở Ngọc Ốc Động của Đạo Hành Thiên Tôn, từng nói việc Nhiên Đăng đạo nhân gần đây luận đạo, giảng đạo, đạo này bề ngoài giống như đạo của sư tôn từng giảng, nhưng cũng rất khác. Đạo Hành Thiên Tôn từng nghi đây là đạo của Tây Phương Giáo, cho nên vô cùng không vui. Không biết có liên quan với việc hôm nay hay không?

Thanh Hư Đạo Đức chân quân vừa nói như vậy, đám người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử cũng đều đưa ra nghi vấn cùng loại. Mà đám người Cụ Lưu Tôn nói đạo ấy của Nhiên Đăng đạo nhân không phải là ngoại giáo chi đạo (đạo của giáo phái khác), không khỏi lộ vẻ lo lắng.

Hoàng Long chân nhân nói:

- Ngày đó Đạo Hành Thiên Tôn từng nói với ta, Nhiên Đăng đạo nhân nói đạo vi tự nhiên, tự nhiên vi đạo. Nhân tại đạo trung, tự nhiên thành đạo chính là giáo lý tinh túy phật vi tự nhiên, tự nhiên vi phật. Nhân tại phật trung, tự nhiên thành phật của Tây Phương Giáo. Theo hắn điều tra, Nhiên Đăng đạo nhân truyền thụ cho các môn nhân cái gì mà ba mươi bảy phương pháp tu đạo, tứ niệm xử, tứ chính cần, tứ thần túc, ngũ căn, ngũ lực, thất giác chi, bát chính đạo. Phá trừ tham, sân, si tam độc. Như vậy sẽ thành tự nhiên, thuận theo mà thành đạo. Những điều đó từ đầu tới cuối đều là giáo lý của Tây Phương giáo!

Nhiên Đăng đạo nhân vốn muốn dùng cảm ngộ ngẫu nhiên để trả lời lấy lệ đối với Đạo Đức chân quân, lại không ngờ Đạo Hành Thiên Tôn tinh thông giáo lý của Tây Phương Giáo như thế, mỗi lần đều chỉ trúng điểm quan trọng, căn bản tìm không được lời phản bác, trong lòng chấn động mạnh, toàn thân mồ hôi lạnh toát ra không dứt.

Hoàng Long chân nhân nói:

- Đạo Hành Thiên Tôn từng bí mật dặn ta, việc này liên quan trọng đại, rất có thể là một đại âm mưu của Tây Phương Giáo đối với giáo ta, cho nên cần từng bước điều tra rõ ràng, mới có thể bẩm báo chưởng giáo sư tôn. Còn nói, nếu có một ngày hắn xảy ra bất trắc, rất có khả năng là bị người diệt khẩu, đến lúc đó ta cần phải bẩm báo việc này với sư tôn, để tránh bản giáo gặp phải ám toán của Tây Phương Giáo! Đạo huynh một lòng vì Xiển Giáo ta, không ngờ hôm nay gặp phải độc thủ của Nhiên Đăng đạo nhân!

- Thì ra Đạo Hạnh sư thúc trung nghĩa như thế, trách không được câu cuối cùng trước lúc lâm chung, đều muốn Hoàng Long sư thúc nhanh bẩm báo chưởng giáo lão gia! Đúng là đáng kính đáng phục!

Dương Tiễn nói xong, quỳ xuống trước thi thể Đạo Hành Thiên Tôn, liền dập đầu ba cái:

- Ngày sau ta nhất định tận tâm tận lực, quan tâm hai vị môn nhân của sư thúc!

Nhiên Đăng đạo nhân giết chết Đạo Hành Thiên Tôn, thế nhưng còn không phải là vì việc Bạch Ngọc, mà là vì giết người diệt khẩu! Việc cho tới bây giờ, chân tướng đã rất rõ ràng!

Đám người Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử nghe vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ đồng thời vô cùng khiếp sợ, ánh mắt đều tập trung trên người Nhiên Đăng đạo nhân. Nhiên Đăng đạo nhân mặc dù muốn cố gắng trấn tĩnh, lại không kiềm chế được cả người run rẩy, bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn trên đài bát quái đã gắt gao dùng ánh mắt lãnh điện chăm chú nhìn hắn!

Nếu như tranh cãi lúc trước là về pháp bảo, Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể lấy đại cục làm trọng nhân nhượng nhiều. Nhưng hiện giờ nghe Hoàng Long chân nhân nói xong, mới phát hiện lại liên quan đến âm mưu kinh thiên (động trời) của Tây Phương Giáo. Thậm chí còn nguy hiểm đến căn cơ đạo Nho chính thống của Xiển Giáo, toàn bộ tính chất của sự việc đã thay đổi căn bản.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thân là người đứng đầu Xiển Giáo, làm sao có thể chịu được?

Nguyên Thủy Thiên Tôn mắt lộ hàn quang: không ngờ Tây Phương Giáo vốn là minh hữu của mình lại có thể thi kế âm độc như thế, muốn lợi dụng Nhiên Đăng đạo nhân phân hóa và đồng hóa bên trong Xiển Giáo, nếu độc kế này được thực hiện, đệ tử mình nhiều năm vất vả dạy dỗ chẳng phải là vì người mà may xiêm y!

Chẳng trách trước đây Nhiên Đăng đạo nhân lại tích cực giảng đạo luận đạo như vậy, thì ra là tính cho việc này.

Nguyên Thủy Thiên Tôn càng nghĩ càng giận, sát ý bắn thẳng đên Nhiên Đăng đạo nhân, điềm nhiên nói:

- Ngươi còn gì để nói?

Nhiên Đăng đạo nhân tự biết chuyện bại lộ, thầm hối hận lúc trước không trực tiếp đào tẩu, hiện tại cũng chỉ còn một đường có thể đi. Miệng khẽ đọc, trong tay đã nắm một vật, đột nhiên phát lực. Trong phút chốc, cả người biến mất một cách quỷ dị.

Việc này vốn còn bộ phận môn nhân có chút không tin nhưng hành động này lại không thể hoài nghi- nếu không chột dạ, làm sao phải đào tẩu?

Thần quang trong mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn đại thịnh, không giận mà cười:

- Muốn trốn?

Các môn nhân liền thấy mắt hoa lên, Nguyên Thủy Thiên Tôn trên đài bát quái đã biến mất không thấy.

Nhiên Đăng vừa mới bóp nát chính là linh phù của Chuẩn Đề đạo nhân ban tặng, dưới tác dụng của cỗ dị lực kia, cảm giác không gian bên người rút ngắn rất nhanh, thân thể hóa thành lưu quang, phi độn về phía trước, cảnh vật trước mắt lướt qua như điện chớp, có thể thấy được tốc độ cực nhanh.

Trong nháy mắt, đã cách Côn Lôn sơn hơn ngàn dặm, đứng trên một tòa núi nhỏ.

Nhiên Đăng đạo nhân vừa mới thở dài nhẹ nhõm, đã thấy phía trước một đôi mắt lạnh ngắt nhìn mình chằm chằm, xung quanh Cửu Long Trầm Hương Liễn kia bắt đầu phún xuất sát khí đến, đúng là Nguyên Thủy Thiên Tôn mà hắn sợ nhất.

Nhiên Đăng đạo nhân cả người run lên, cũng bất chấp tất cả, Linh Lung bảo tháp trong tay đánh tới Nguyên Thủy Thiên Tôn, bản thân lại xoay người chạy trốn. Vậy mà hắn còn chưa xoay người, liền cảm thấy thân thể bị cái gì đó trói buộc, rồi đột nhiên trầm trọng gấp trăm nghìn lần, lại không thể hoạt động, mà Linh Lung bảo tháp kia dừng lại trước người Nguyên Thủy Thiên Tôn hai ba thước, quay tròn mà không thể rơi xuống.

Nguyên Thủy Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, thanh âm kia đánh thẳng vào trong lòng Nhiên Đăng đạo nhân, lập tức trong tay đã xuất hiện một cái phương hạp (cái hộp). Nhiên Đăng đạo nhân biết hộp này có thể đem người biến thành máu loãng, bị dọa cho tâm đảm câu liệt (sợ vỡ mật), muốn bỏ chạy nhưng một bước cũng khó đi. Nguyên Thủy Thiên Tôn mở cái hộp ra, ném lên không trung. Chỉ thấy lúc này hào quang chợt lóe, Nhiên Đăng đạo nhân cảm thấy cỗ lực lượng trói buộc kia nhất thời biến mất, mà phương hạp cũng dừng trên không trung, làm như không thể phát huy tác dụng, nguyên nhân tạo thành hiện tượng này, đúng là ở giữa Nhiên Đăng đạo nhân và Nguyên Thủy Thiên Tôn bỗng nhiên xuất hiện một cây gậy trúc xanh biếc.

Gậy trúc kia trong nháy mắt liền đâm chồi, cũng nhanh chóng lan ra, trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ núi nhỏ, hình thành một trận thế Trúc Lâm kỳ dị, Linh Lung bảo tháp chịu ảnh hưởng của trận thế này, lại bay trở về trong tay Nhiên Đăng đạo nhân.

- Lục căn thanh tịnh trúc?

Nguyên Thủy Thiên Tôn mày nhướng lên, thanh âm càng thêm thâm trầm, thu lại phương hạp, trong tay xuất hiện tam bảo Ngọc Như Ý, rời tay bay về phía Nhiên Đăng đạo nhân. Rừng trúc kia tuy rằng phát ra tầng tầng dao động, lại đều không thể ngăn chặn được thế đi cường đại của tam bảo Ngọc Như Ý, giữ nguyên thế đánh về phía Nhiên Đăng đạo nhân. Lần này nếu đánh trúng, cho dù Nhiên Đăng đạo nhân có huyền tiên thể, cũng chỉ có kết cục tan xương nát thịt. Nhiên Đăng đạo nhân kinh hồn vội bay ra ngoài, liền thi triển vài lần độn thuật, lại bị hỗn độn lực chặt chẽ lôi kéo, đúng là không thể tránh đi.

Thời khắc mấu chốt, một nhánh cây bỗng nhiên xuất hiện, che ở trước người Nhiên Đăng đạo nhân. Nhánh cây kia nhìn bề ngoài cực kỳ bình thường, cũng không có chỗ nào đặc dị, lại phát ra một loại lực lượng kỳ dị, phá tan thế tới hung mãnh của tam bảo Ngọc Như Ý.

- Đạo hữu. Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hà tất phải hạ sát thủ như thế?

Âm thanh chưa dứt, không gian sau nhánh cây kia một trận mông lung. Hiện ra một đạo nhân mặt vàng thân gầy, đầu vén hai mái. Phía trên tóc còn mang theo hai nhành hoa.

(Tác giả: hình tượng nhân vật này, toát mồ hôi …)

( Chuẩn Đề: kháng nghị! Chuyện này phải trách cứ nhà thiết kế hình tượng Hứa Trọng Lâm! )

Nguyên Thủy Thiên Tôn thu hồi tam bảo Ngọc Như Ý, hàn quang trong mắt đại thịnh, nhìn đạo nhân này, trầm giọng nói:

- Chuẩn Đề đạo nhân! Tây Phương giáo ngươi thi độc kế thật là tốt! Ngoài mặt thì liên minh, bên trong lại âm thầm dùng ngoại đạo mê hoặc môn nhân của ta, muốn phá hư chính thống đạo Nho!

Chuẩn Đề đạo nhân lắc đầu nói:

- Lời này của đạo hữu quá mức cực đoan. Pháp môn đại tam thiên (phương pháp có rất nhiều), cuối cùng trăm sông đổ về một biển. Đạo là tự nhiên, tự nhiên là đạo, nào có phân chia nội đạo, ngoại đạo? Mọi người đều có cơ duyên, tâm các môn nhân của ngươi hướng đạo của Tây Phương giáo ta, cũng là tự nhiên. Nếu người trung với đạo của ngươi, cho dù có khó khăn thế nào, sẽ tự quy về đạo của ngươi, ngược lại người không theo đạo của ngươi, cho dù cường lưu (mạnh mẽ giữa lại), cuối cùng cũng sẽ không đắc đạo.

- Vậy sao ngươi không đem môn hạ đệ tử Tây Phương giáo toàn bộ đầu nhập Xiển Giáo ta. Xem có hữu duyên cùng ta hay không?

Nguyên Thủy Thiên Tôn cười lạnh một tiếng, âm thầm xuất ra tam bảo Ngọc Như Ý, đánh tới Nhiên Đăng đạo nhân. Lại bị Chuẩn Đề đạo nhân nhanh tay lẹ mắt, dùng Thất Bảo diệu thụ chặn lại.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cả giận nói:

- Chuẩn Đề đạo nhân! Hiện giờ ta xử lý phản nghịch Nhiên Đăng của bản môn, là việc riêng của giáo ta, chẳng lẽ ngươi cũng muốn can thiệp sao?

Chuẩn Đề đạo nhân mỉm cười nói:

- Nhiên Đăng đạo hữu sớm cùng bản giáo hữu duyên, hiện giờ thân là tam giáo chủ của bản giáo, phong Nhiên Đăng cổ phật, ta đến ngăn cản đạo hữu đả thương tam giáo chủ của bản giáo, sao lại là can thiệp nội vụ của Xiển Giáo ngươi?

- Tốt một cái tam giáo chủ! Tốt một cái Tây Phương giáo!

Trong lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn thịnh nộ vô cùng, trừng mắt nhìn Nhiên Đăng đạo nhân, ánh mắt sắc bắn kia làm cho Nhiên Đăng đạo nhân không dám nhìn thẳng:

- Như vậy liên minh hai giáo chúng ta giải trừ, hôm nay ta phải giết phản nghịch Nhiên Đăng!

- Bàn Cổ Phiên!

Ánh mắt của Chuẩn Đề đạo nhân dừng trên lá cờ Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất ra, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, trên Thất Bảo Diệu Thụ xuất hiện bảy màu bảo quang kim, ngân, lưu ly, hội tụ thành một đạo thải hồng (cầu vồng), giành lấy tiên cơ đánh tới Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Tam bảo Ngọc Như Ý trong tay Nguyên Thủy Thiên bay ra một đoàn bạch khí, ở cùng một chỗ với thải hồng kia, làm như giằng co với nhau. Trong nháy mắt này, Chuẩn Đề đạo nhân quay lại vung tay áo về phía Nhiên Đăng đạo nhân, xuất hiện một cái bình bát (bát ăn của sư), hút Nhiên Đăng đạo nhân vào trong đó, bình bát lập tức được Chuẩn Đề đạo nhân thu vào trong tay áo.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Nhiên Đăng đạo nhận được Chuẩn Đề đạo nhân thu đi, nổi giận quát một tiếng, bạch khí đánh văng thải hồng kia, lập tức bay về phía Chuẩn Đề đạo nhân, nhưng thải hồng kia theo sát như hình với bóng, lấy lực lượng kỳ dị dẫn tái dẫn (làm suy yếu dần), cuối cùng lại tiêu tan không thấy.

Nguyên Thủy Thiên Tôn giận dữ, hỗn độn lực tăng lên dần dần, dưới tác dụng của lực lượng này, thúy trúc đầy khắp núi đồi kia đều bị rung động, toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu lay động không ngừng.

- Nơi này không phải là chỗ đánh nhau, không bằng đi tới đâu đó bên ngoài 33 tầng trời quyết đấu!

Chuẩn Đề đạo nhân thành công thu được Nhiên Đăng vào trong bình bát, trong lòng bình tĩnh, thủ nhất chỉ (chỉ tay một cái), cả rừng trúc lại trở thành một cây gậy trúc trong suốt xanh biếc như cũ.

Hắn cũng không đợi Nguyên Thủy Thiên Tôn đồng ý, tung mình nhảy lên đã biến mất không thấy. Nguyên Thủy Thiên Tôn làm sao có thể bỏ qua, thi triển thần thông vội vàng đuổi theo.

Nguyên Thủy Thiên Tôn đi tới bên ngoài 33 tầng trời, đuổi kịp Chuẩn Đề đạo nhân, đại chiến bắt đầu.

Chuẩn Đề đạo nhân vốn cũng muốn đánh giá thực lực của vị Xiển Giáo thánh nhân này, cho nên cứ để đuổi theo. Hắn âm thầm phóng xuất Lục Căn Thanh Tịnh Trúc, lục quang đại thịnh, bất luận là tinh thần hay là hư không, đều bị nhiễm lục sắc.

Ở trong thế giới lục sắc, Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ cảm thấy thân thể trầm trọng không ít, làm ra một động tác cần thêm vài phần lực lượng, mà thân thể Chuẩn Đề đạo nhân có vẻ càng thêm nhẹ nhàng linh hoạt, vẫn thạch (sao chổi), tinh thần (ngôi sao, hành tinh) bị Lục Căn Thanh Tịnh Trúc "Nhuộm đẫm" đều coi như vũ khí của Chuẩn Đề đạo nhân đánh tới.

Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên Cửu Long Trầm Hương Liễn tỏa kim quang mãnh liệt, hiện ra bốn cành Kim Liên Hoa, hoa lại sinh hoa, nhất thời có vạn đóa Kim Liên, ngăn cách tất cả vẫn thạch, ngôi sao kia ở bên ngoài. Rất nhiều vẫn thạch, ngôi sao tương đối yếu ớt không chịu nỗi hỗn độn đại lực kia, đều vỡ vụn ra.

Trong lòng Chuẩn Đề đạo nhân biết Nguyên Thủy Thiên Tôn có được Bàn Cổ Phiên là tiên thiên chí bảo, uy lực kinh người, không muốn cho đối phương có cơ hội thi triển, trong tay âm thầm lấy ra một vật, trộn lẫn bên trong vẫn thạch, ngôi sao, cùng đánh tới.

Nguyên Thủy Thiên Tôn đang định lấy tam bảo Ngọc Như Ý đánh lại Chuẩn Đề đạo nhân, không ngờ Kim Liên trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện dị trạng, một cỗ lực lượng rất mạnh truyền đến, liền tìm những chỗ yếu hại phá ra. Lúc này Kim Liên phân lực đang chống lại vẫn thạch đầy trời, bị cỗ lực lượng này đánh tới, nhất thời tiêu tán.

Vật kia thừa dịp Kim Liên tạm thời tản ra chưa kịp khép lại, đột phá phòng ngự, cắm trên bả vai của Nguyên Thủy Thiên Tôn, thì ra là một chiếc đoản xử (chày ngắn?), hai đầu nhọn, phân bốn mặt mười hai cỗ, trên có khắc mấy đạo phù chú hoa văn, đúng là pháp bảo Gia Trì Thần Xử của Chuẩn Đề đạo nhân. Tuy nói Kim Liên kia đã làm lực lượng của Thần Xử yếu bớt rất nhiều, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn trúng một xử này, vẫn cảm thấy đau đớn khó mà chịu được, thân thể lung lay, thiếu chút nữa ngã xuống Cửu Long Trầm Hương Liễn.

Nguyên tác trong Tru Tiên Trận, Thông Thiên Giáo Chủ bị tứ thánh vây công, khi dùng tam bảo Ngọc Như Ý chống đỡ, từng bị Chuẩn Đề đánh hạ khuê ngưu, chính là dùng Gia Trì Thần Xử này. Sau khi Trương Tử Tinh đi đến thế giới này, hiện giờ đã xảy ra rất nhiều thay đổi, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại có thể phát sinh sống mái với Chuẩn Đề đạo nhân, hơn nữa "Thay" Thông Thiên Giáo Chủ chịu một xử này, có thể nói chuyện đời đảo ngược hoàn toàn.

Nguyên Thủy Thiên Tôn trong lòng phẫn hận, Bàn Cổ Phiên cầm trong tay chấn rung lên, không gian xung quanh nhất thời xảy ra biến dị, xuất hiện một cái giống như hắc động vô hình không gian lốc xoáy, mang theo lực hút vô cùng cường đại, hết thảy chung quanh, kể cả thế giới bị Lục Căn Thanh Tịnh Trúc kia "Nhuộm đẫm" đều bị cắn nuốt đi vào!

Chuẩn Đề đạo nhân cảm giác được, ngay cả bản thể của Lục Căn Thanh Tịnh Trúc đều không chống lại được hấp phệ lực (lực cắn nuốt) đáng sợ kia, không tự chủ được dần dần bay về phía "Hắc động", không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa rồi vô ý đã trúng phải ám toán, tất nhiên là ôm hận với Chuẩn Đề đạo nhân, lần này nhất định phải lấy lại thể diện, làm cho Chuẩn Đề cũng ăn một đòn đau.

Song Long Phi Thiên

Lão nhị: A Phì


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.