Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 5 – Chương 163: Ngoại truyện về Liễu Liên (5)




Nói là mùa đông, kỳ thật bất quá chỉ là cuối tháng chín đầu tháng mười, vẫn mới là cuối mùa thu thôi. Cái gọi là xui xẻo vui vẻ của Liễu Liên, chính là cùng Vương gia vương phi dạo quanh ba quốc gia đại lục của Đông Phương —— Đại Kim, Đông Khu cùng Ô Thổ.

Bạch Tử Hạ phụ trách lên kế hoạch sắp xếp cho lần xuất hành này của Vương gia còn sợ Liễu Liên không vui, gọi hắn đến trước, hỏi: "Liễu Liên, việc này có chút buồn tẻ, mỗi ngày ở cùng hai nữ nhân, hơn nữa còn liên tục suốt quãng đương dài, vốn nên để Tử Xuân đi, nhưng Tử Xuân vừa đính thân, đã hẹn sang năm thành thân . . . . . . Aizz, ngươi có nguyện ý hay không?"

Trên mặt Liễu Liên vẫn là ý cười chẳng để tâm như trước: "Đại ca sợ là lần này sẽ đi một hai năm cũng chưa về sao?"

Bạch Tử Hạ suy nghĩ một chút, nói: "Thời gian thật có hơi dài. Nếu đệ không muốn, tự ta sẽ đi, người khác đi ta cũng không yên tâm cho an toàn của Vương gia và vương phi!"

Liễu Liên nghe vậy, trong lòng giật thót, vội cười nói: "Đại ca, không phải ca đã cùng Triệu Tráng sắp xếp cho ám vệ bảo hộ lần xuất hành này của Vương gia rồi sao? Sao còn phải lo lắng?"

Bạch Tử Hạ cúi đầu suy nghĩ, tuy rằng trên đường đã sắp xếp một lượng ám vệ lớn, nhưng người bảo hộ bên cạnh Vương gia vương phi, nhất định võ công phải cao nhất trong nhóm Tinh Vệ được tuyển chọn.

Lo lắng suy tư một lúc lâu, Bạch Tử Hạ nói: "Lần này vẫn nên để Tử Xuân đi thôi! Lần hành động ở Ngọc Sơn lần trước đệ đã tốn nhiều sức lực, lần này nên đến đệ ấy đi rồi!"

Mắt hoa đào của Liễu Liên nheo lại, che đi ánh gian xảo trong đáy mắt: "Aizz, không phải sang năm Tử Xuân sẽ thành thân sao? Hắn thích Phương tiểu thư như vậy, Phương tiểu thư còn trẻ không thể chậm trễ lỡ tuổi xuân, lần này vẫn nên để đệ đi thôi!"

Hắn bày ra bộ dạng dũng cảm hy sinh vì Bạch Tử Xuân, khiến cho đại ca Bạch Tử Hạ rất cảm động, giơ tay vỗ lên vai Liễu Liên: "Liễu Liên, đệ thật rất hiểu chuyện!"

Nhiệt huyết sôi trào, đại ca Bạch Tử Hạ nghĩ nghĩ, nói: "Không phải đệ thích bức tranh《Mỹ Nhân Dưới Trăng》của Tử Xuân sao? Ta sẽ bảo đệ ấy tặng đệ!"

Liễu Liên mừng rỡ, bóng dáng mỹ nhân trong bức《Mỹ Nhân Dưới Trăng》có vài phần giống Chu Tử, hắn đã hỏi Bạch Tử Xuân vài lần, Bạch Tử Xuân lại nói là do vị hôn thê tặng, luyến tiếc không muốn cho hắn.

Trong lòng hắn vui mừng, trên mặt lại mang vẻ ngượng ngùng: "Vậy thật ngại quá!"

Bạch Tử Hạ nhíu mày nói: "Nên ngại phải là Tử Xuân chứ!"

Mắt Liễu Liên như sao nhìn Bạch Tử Hạ, trương vẻ mặt bé ngoan ra.

Bạch Tử Hạ nhịn không được với tay vuốt vuốt đầu hắn, xoay người đi tìm Bạch Tử Xuân.

Bạch Tử Xuân ngoan ngoãn giao bức《Mỹ Nhân Dưới Trăng》ra. Liễu Liên không biết tại sao, từ ngày nhìn thấy bức tranh liền muốn lấy được, Bạch Tử Xuân lại luôn đầu cơ kiếm lợi, nhưng đại ca đến nói hắn muốn, hắn ta lại lập tức giao ra!

Bạch Tử Hạ là một đại ca rất tốt, một đại ca công bằng, nhưng lần này quả thật hắn đã bị tên vô lại Liễu Liên lừa cho một vố rồi.

Vương gia vương phi sắp xuất phát, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đã sắp xếp mọi thứ thuốc thang cần có trên đường cho Vương phi, cho nên đi lại vội vàng, cũng thật sự bận rộn.

Ngày hôm đó, Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đang ở Thiên viện phía đông của thư phòng bên ngoài trông chừng gã sai vặt phân chia dược liệu, khóe mắt Hứa Văn Cử tùy tiện liếc qua, liền nhìn thấy Liễu Liên toàn thân mặc áo đen mới tinh, đai lưng màu đen quấn quanh vòng eo thon thả đang đi tới.

Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh bị Liễu Liên đánh đến sợ, vừa thấy hắn đến, nhất thời có chút khó chịu.

Liễu Liên lại như đổi thành người khác, sau khi đến đứng đối diện hai vị Hứa Hầu, liền thực nghiêm túc nhìn gã sai vặt phân chia dược liệu.

"Đây đều là chuẩn bị cho vương phi?" Liễu Liên thấy bên trong có cỏ Ích Mẫu, liền hỏi.

Hầu Lâm Sinh sửng sốt, vội thận trọng nói: "Phải."

Liễu Liên nhìn hắn, trên mặt hơi cười: "Nghe nói sau khi sinh vương phi bị băng huyết, là hai người các ngươi cứu mạng vương phi?"

Lúc Vương phi sinh Nhị công tử, Liễu Liên bị Vương gia phái ra ngoài, sau khi trở về cũng không ai chủ động nhắc chuyện này với hắn, cho nên hắn mới vừa nghe được từ chỗ Triệu Tráng chuyện sau khi sinh vương phi suýt mất mạng, may mà có hai vị thần y cứu chữa nên mới giữ được mạng sống.

Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh cứng đờ gật gật đầu, nhìn Liễu Liên mỉm cười dịu dàng, thân mình đều sắp phát run. Liễu Liên luôn như thế, nụ cười trên mặt càng sáng lạn, lúc đánh bọn họ càng xuống tay độc ác.

Trong ánh mắt Liễu Liên hiếm khi toát ra một loại tình cảm dịu dàng thắm thiết như thế, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên biểu cảm mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, là vui mừng? Là cảm kích? Hay là bội phục?

"Trước kia đệ đây ra tay quá nặng, nay nghĩ đến mà thấy hối hận! Buổi trưa gặp ở Vọng Giang lâu cạnh bờ Vận hà, đệ đây bao một gian đãi rượu nhạt, tạ tội với hai vị huynh trưởng!"

Nói xong, hắn rũ rèm mắt sải bước rời đi.

Mắt Hứa Văn Cử mang vẻ kinh hoảng nhìn Hầu Lâm Sinh: "Chúng ta có nên đi không?"

Trong hai người Hầu Lâm Sinh luôn là người có chủ kiến, hắn nhìn Hứa Văn Cử, nói: "Đương nhiên phải đi! Hắn đã nói như vậy, ngươi dám không đi sao?!"

Đây là lần đầu tiên Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh hiểu được thế nào là thái độ nghiêm nghiêm túc túc thân thân thiết thiết xem bọn họ là huynh đệ của Liễu Liên.

Uống rượu trở về, suốt dọc đường Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh đều rất hưng phấn.

Từ đó về sau, Liễu Liên bắt đầu khách khí với bọn họ, quả thực đã kính trọng hai vị này như những vị tiên sinh; mà hai vị thần y Hứa Hầu, đương nhiên cũng không dám tái phạm việc đùa giỡn Liễu Liên - đẹp như tiên độc ác như Diêm Vương nữa.

Giữa ba vị này, rốt cuộc cũng xuất hiện cục diện hài hòa mà Chu Tử vẫn mong muốn.

Sau khi xuống thuyền, Chu Tử ngồi trên xe hương bồ chở được bốn người mà Liễu Liên lái.

Kỹ thuật lái xe của Liễu Liên rất tốt.

Xe hương bồ bốn chỗ chạy thật ổn định, chưa từng có chút xóc nảy mạnh nào.

Càng đi về phía Bắc, thời tiết càng lạnh.

Tuy rằng tuyết chưa rơi, nhưng trời đông giá rét, gió lạnh quất lên mặt giống như dao cắt, công phu Liễu Liên luyện tập thiên về dương cương (dùng chung cho sức mạnh nam tính, thiên về cơ bắp, gân cốt) hơn nữa hắn đã kéo mũ trùm xuống đủ thấp, nhưng gương mặt trắng nõn vẫn bị đông lạnh có hơi ửng đỏ.

Đúng lúc này, phía sau Liễu Liên truyền đến giọng của Ngân Linh: "Liễu Liên ——"

Liễu Liên nhìn lại, cong khóe miệng lên cười cười.

Trước đây Ngân Linh đã từng biết hắn, đã sớm miễn dịch với vẻ đẹp của hắn, chỉ đưa một cái khăn lụa thật to cho hắn: "Vương phi nói đưa ngươi che mặt!"

Mi mắt Liễu Liên hạ xuống, với tay nhận khăn lụa.

Cửa sổ nhỏ phía sau hắn đã bị Ngân Linh đóng lại.

Khăn lụa màu trắng, rất lớn, thật mềm, thật thơm.

Liễu Liên dời khăn lụa đến chóp mũi ngửi ngửi. (càng ngày anh nì càng giống chó con :v)

Đại khái khăn lụa được Chu Tử mang bên người, đã lây dính mùi hương trên người nàng, mang theo mùi hương trà xanh và bạc hà.

Lần lữ hành này, Liễu Liên có thể gần gũi tiếp cận Chu Tử, hắn phát hiện kỳ thật cứ cách một thời gian ngắn là Chu Tử lại đổi một loại tinh dầu. Lúc mới xuất phát, nàng dùng loại tinh dầu có mùi hoa quế, sau đó, nàng dùng tinh dầu có mùi trúc xanh thoang thoảng, mấy ngày nay, trên người nàng mang theo loại mùi hương hỗn hợp của trà xanh và bạc hà.

Kỳ thật mùi đều rất nhạt rất nhẹ, chẳng qua công phu Liễu Liên rất cao, thị giác vị giác khứu giác thính giác đều sâu sắc hơn người khác, cho nên có thể ngửi thấy mùi hương.

Hắn cảm thấy rất dễ chịu.

Liễu Liên dùng khăn lụa che mặt, chỉ lộ cặp mắt ra ngoài.

Liễu Liên thực vui với lần lữ hành này.

Hắn có thể gần gũi tiếp cận Chu Tử, hơn nữa còn có thể được nàng quan tâm, ấm áp đến nhường nào, hạnh phúc đến nhường nào!

Mùa đông trời tối thật mau, không biết màn đêm đã buông xuống khi nào, Liễu Liên đầu đội mũ trùm, mặt che khăn trắng, mặc áo bông vải xanh mà xa phu thường mặc, vội vàng lái xe hương bồ bốn chỗ tới trạm dịch Hoa Đào ngoài thành Tô Dương.

Ngoài cửa trạm dịch treo hai cái đèn lồng màu đỏ, Triệu Tráng đang đứng ở cửa dưới đèn lồng đỏ.

Vương gia thật sự yêu chìu Chu Tử. Xe ngựa vừa dừng lại, hắn liền nhanh chóng bước đến trước cửa hông, với tay bế Chu Tử mặc áo thêu hoa màu lam váy xếp màu trắng xuống, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất.

Liễu Liên nhìn thấy, tuy trong lòng có chút chua xót, nhưng nhiều nhất vẫn là vui vẻ. Sâu trong lòng hắn, hắn vẫn cố chấp gọi là Chu Tử, mà không gọi vương phi —— tim của mình, là nơi mình có thể làm chủ!

Chu Tử hạnh phúc, hắn cũng rất vui vẻ.

Thật sự vui vẻ.

Bữa chiều là lẩu, Vương gia dặn riêng Triệu Tráng chuẩn bị.

Liễu Liên và Ngân Linh, Triệu Tráng hầu một bên.

Kỳ thật ở phủ Nam An vương hắn và Triệu Tráng đã là thống lĩnh có địa vị khá cao, nhưng lần này Vương gia vương phi xuất hành, bên người trừ Ngân Linh chỉ còn hai người bọn hắn, đương nhiên hai người bọn hắn phải hầu hạ Vương gia cùng vương phi dung bữa.

Chu Tử nhìn bọn họ, cười nói: "Các ngươi không cần phải hầu hạ, nhanh đi ăn đi, ta cùng công tử tự ăn là tốt rồi!"

Nghe Chu Tử gọi "Vương gia" là "Công tử", Liễu Liên rũ rèm mắt xuống, lông mi thật dài che sóng mắt đang mỉm cười —— có đôi khi Chu Tử thật cực kỳ đáng yêu, ở đây chỉ có người một nhà, nàng còn muốn diễn trò!

(khi ngươi yêu một người, cho dù nàng (hoặc hắn) có làm ra chuyện thực buồn cười, ngươi nhìn đều thấy đáng yêu, có phải không?)

Ban đêm, tuy biết có ám vệ, lúc ngủ Liễu Liên vẫn đề cao cảnh giác. Bên ngoài vừa có động tĩnh, hắn lập tức bật dậy, nhanh chóng mặc áo choàng đen, tay phải cầm lấy nhuyễn đao, "pặp" một tiếng đã quấn quanh lưng.

Sau khi lộ chút võ công đuổi mấy gã sai vặt tự xưng là người của Lâm Hiếu Từ - Lâm Đại nhân đi, Liễu Liên không rời đi, hắn khoanh tay đứng trước cửa viện, như một ngọn giáo cao gầy thẳng tắp.

Đêm lạnh như băng.

Vài năm nay khi liên tục lúc ngắt quãng đóng cửa luyện đao, chẳng những khiến cho đao của hắn nhanh hơn - nhanh đến mức người ta chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen như tia chớp, cũng khiến cho nội công hắn nhanh chóng tăng vọt, hắn có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh người khác căn bản không nghe thấy được.

Thí dụ như hiện tại.

Liễu Liên canh giữ trước cửa viện, nhưng hắn nghe được âm thanh chính mình không muốn nghe cũng không nên nghe.

Trong phòng Vương gia, đầu tiên truyền đến tiếng Chu Tử thét kinh hãi, tiếp đó là tiếng giường lay động kịch liệt, trong đó trộn lẫn tiếng rên rỉ và cầu xin mà Chu Tử cố đè nén.

Giọng Chu Tử như sắp khóc.

Âm thanh đó đứt quãng, cao thấp, có khi đột nhiên cất cao, giống như không thể nhẫn nhịn; có khi lại dần dần thấp đến mức không thể nghe thấy, mê hoặc đến mức khiến cho xương tủy người khác ngứa râm ran. . . . . .

Trong đêm tối, mặt Liễu Liên đỏ ửng như sắp rỉ máu.

Hắn bước về phía trước, tiếp tục bước về phía trước, đi mãi tới một vị trí không nghe được tiếng Chu Tử, sau đó thân mình lẫn vào phía trước, chui vào tán cây cổ thụ.

Trên cây cổ thụ đã không còn lá, tầm nhìn khá tốt.

Liễu Liên có thể nhìn thấy viện của Vương gia, lại không nghe thấy tiếng của Chu Tử.

Vương gia và Chu Tử thức dậy rất trễ.

Liễu Liên chậm rãi nhìn lướt qua Chu Tử, sóng mắt tĩnh lặng.

Mái tóc đen như mây của Chu Tử được chải thành một búi, vấn thành một búi tóc nghiêng đơn giản, trừ một cây trâm vàng điểm phỉ thúy, không có trâm cài nào khác. Trên người nàng là một cái áo đen ánh chỉ vàng, bên dưới là một cái váy trắng thêu chỉ ánh vàng nơi gấu váy.

Quần áo thiếu phụ thực bình thường, lại tôn lên đôi mắt to đen thẫm của nàng, hai má trắng nõn ửng hồng, đôi môi đầy đặn đỏ mọng như sưng, lại lộ ra chút ngây thơ xinh đẹp.

Liễu Liên giống như vô ý mà nhìn lại.

Lúc ăn điểm tâm, Liễu Liên không dám nhìn Chu Tử nữa, bởi vì Chu Tử luôn nhìn hắn, nhìn đến mức mặt dày như Liễu Liên cũng ửng đỏ, đành phải mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm bộ đang hết sức chăm chú ăn điểm tâm.

Nghĩ đến bình dấm chua bên cạnh, không, là bình dấm cực chua Vương gia, Liễu Liên thật cảm thấy áp lực quá lớn, quả thực là đang giữa mùa đông mà mồ hôi ướt đẫm!

Lúc lên núi Ngọc Bản Sơn, Liễu Liên đi cuối cảnh giới.

Đường núi thật bằng phẳng, hai bên đường mai vàng nở rộ, tỏa ra từng đợt mùi thơm.

Liễu Liên không thèm chú ý mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ đó, hắn chăm chú lắng nghe quan sát động tĩnh bốn phía, thuận tiện nhìn Vương gia cùng Chu Tử ở phía trước.

Dường như Chu Tử mệt mỏi, Vương gia ngồi xổm xuống trước người nàng.

Liễu Liên nghe Chu Tử "oa" một tiếng, lập tức nhảy lên lưng Vương gia.

Hắn không tự chủ được mà cảm thấy buồn cười.

Vương gia cùng Chu Tử thật đúng là một đôi trời sinh!

Bất quá, Liễu Liên nghĩ: nếu ta cõng nàng, ta cũng vui như vậy, ít nhất so với Vương gia sức lực ta còn lớn hơn —— Liễu Liên tự thôi miên cộng thêm tự an ủi mình.

Lúc nhìn thấy Tống Chương, Liễu Liên liếc mắt một cái liền nhìn ra —— người này đã dịch dung. Liễu Liên thông báo phát hiện của mình với Vương gia, Vương gia chỉ thản nhiên nói: "Tiếp tục quan sát."

Khi Liễu Liên phát hiện nhiều lần Tống Chương vụng trộm quan sát Chu Tử, tay hắn liền âm ỉ ngứa ngáy, nhiều lần nắm chặt nắm tay, lại nhiều lần lặng lẽ buông lỏng —— Vương gia nói muốn "Tiếp tục quan sát", không thể làm hỏng chuyện lớn của Vương gia!

Trên đường bão tuyết nổi lên.

Lúc chạy tới trạm dịch ở cửa nam ngoài thành Kim kinh, Vương gia cưỡi ngựa cùng Tống Chương, trên mũ vào áo choàng phủ đầy tuyết.

Trong mắt Chu Tử chỉ có Vương gia, nàng vừa xuống xe liền bước đến, nhón gót chân giúp Vương gia phủi tuyết trên mũ, sau đó từ trên vuốt xuống áo choàng Vương gia, phủi toàn bộ tuyết đọng trên áo xuống.

Dáng người Vương gia rất cao, vóc dáng Chu Tử có thể xem là cao trong đám nữ nhân, nhưng vẫn thấp hơn Vương gia, nhìn nàng cố gắng nhón gót chân, chỉ vì giúp trượng phu của mình phủi tuyết trên quần áo, Liễu Liên nhìn mà đố kỵ bất bình: rõ ràng suốt dọc đường ta đánh xe ngựa, so với Vương gia cưỡi ngựa càng lạnh càng mệt hơn đó!

Hắn không muốn tiếp tục nhìn đôi vợ chồng này biểu diễn cảnh yêu thương, mặt không chút thay đổi đi sắp xếp xe ngựa, trong lòng lại xuất hiện một ý tưởng: ta và Vương gia cũng không chênh lệch lắm, nếu Chu Tử giúp ta phủi tuyết, có phải cũng. . . . . . Phi phi phi, nghĩ cái gì vậy!

Liễu Liên bắt đầu khinh bỉ chính mình.

Lúc sắp đến hoàng cung, Vương gia nhận được một phong thư báo tin Ngọc Hương đưa tới. Xem xong phong thư báo tin đó, Vương gia bảo Liễu Liên ngừng xe lại, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, nói: "Liễu Liên, chờ khi gặp Từ Liên Ba, ngươi thay hắn ở lại trong cung!"

Liễu Liên không nghĩ ngợi gì, nói: "Dạ, Vương gia!"

Một lát sau, vừa đánh xe, Liễu Liên vừa cẩn thận suy nghĩ đến nhiệm vụ Vương gia giao cho mình, trong lòng không khỏi ngổn ngang trăm mối: vậy là phải rời khỏi Chu Tử sao? Về sau sẽ không còn được gặp lại nàng sao? Cứ vậy tách ra có phải sẽ hoàn hảo hơn không, để bản thân không phải lún quá sâu?

Những suy nghĩ đó của Liễu Liên, trong nháy mắt nhìn thấy Từ Liên Ba sắm vai "Tiền Liễu Đức", liền hoàn toàn hỏng mất.

Cái gã nam nhân giả trang thành Đại Thái Giám bộ dạng ẻo lả mặc quần áo gấm thêu hoa thật to, mày vẽ mảnh, mặt trát phấn, đôi môi đỏ mọng tô vẽ tỉ mỉ phun ra một câu "Nô tỳ thỉnh an Vương gia" —— nam sao lại có thể tự xưng là "Nô tỳ"!

Hơ —— đây là Từ Liên Ba tuấn tú phong nhã như cây ngọc đón gió đó sao?

Nghĩ đến tương lai một năm tới mình sẽ biến thành cái bộ dạng quỷ này, Liễu Liên luôn không sợ trời không sợ đất chợt ứa đầy mồ hôi lạnh, hắn quyết tâm phải nói chuyện rõ ràng với Vương gia.

Hắn đường đường là Liễu Liên nam tính oai phong, sao có thể biến thành bộ dạng yêu nhân (nam giả nữ) như gã Từ Liên Ba này!

Một hàng mồ hôi lạnh chảy dọc xuống theo thái dương Liễu Liên.

Lúc này, Liễu Liên nghe Vương gia thấp giọng quát "Tiền Liễu Đức": "Thu hồi tâm tư đó của ngươi ngay đi cho ta!"

Liễu Liên thông minh nhất thời chợt hiểu ra, hắn đã rõ rồi, Từ Liên Ba hẳn là cố ý, hắn nhận được lệnh Vương gia muốn mình thay hắn, cố ý cải trang thành bộ dạng mà mình ghê tởm, để mình biết khó mà lui!

Liễu Liên nhìn Từ Liên Ba bị Vương gia mắng mà mặt xám mày tro lại vẫn trang điểm thật xinh đẹp, trong lòng thầm thích thú, bắt đầu tự hỏi, nên làm sao để dọa nạt thằng nhãi này, an ủi trái tim bị tổn thương của mình một chút!

Vương gia đi lo chính sự, để Liễu Liên và Ngân Linh lại trong cung, bảo vệ Chu Tử.

Khi Chu Thái hậu trẻ tuổi cùng Chu Vương phi tuổi trẻ vui vẻ nói chuyện sau khi xa cách, Liễu Liên và bạn nối khố Từ Liên Ba cũng không nhàn rỗi. Hai người bọn họ trông chừng thái giám khuân vác xong lễ vật mà Nam An vương phi mang đến cho Thái Hậu, Từ Liên Ba tìm nơi yên tĩnh, nhiệt tình nói chuyện sau khi ‘xa cách’.

Đây là viện nhỏ mà hắn ở, viện rất yên tĩnh, chưa được hắn cho phép, không ai dám tiến vào.

Liễu Liên buộc Từ Liên Ba tẩy đi lớp dịch dung trên mặt, thay trang phục màu đen bình thường, hai người đồng ý sảng sảng khoái khoái đánh một trận.

Từ Liên Ba cùng Liễu Liên luôn quen trêu đùa gây chuyện, hai người vừa đánh vừa trêu chọc.

Từ Liên Ba tuyên bố môi Liễu Liên đỏ nhìn phát ghét, cho nên nắm tay hắn vẫn luôn nhắm vào đôi môi đỏ mọng của Liễu Liên; Liễu Liên cười nói Từ Liên Ba vẽ khóe mắt như đàn bà thật khó coi, bởi vậy vẫn luôn dùng sức đập vào khóe mắt Từ Liên Ba.

Liễu Liên cho là mấy năm nay mình cố gắng luyện công, nhất định đã vượt qua Từ Liên Ba, nào ngờ mấy năm nay Từ Liên Ba cũng không ngừng tiến bộ, hai người đánh nhau ngang tài ngang sức.

Bởi vì tài sức ngang nhau, cho nên Từ Liên Ba không thể thắng Liễu Liên, Liễu Liên cũng không đánh thắng Từ Liên Ba. Cuối cùng, Liễu Liên bị Từ Liên Ba đấm một quyền rách môi, Từ Liên Ba bị Liễu Liên đánh sưng khóe mắt.

Hai người khoát vai nhau, thừa dịp màn đêm buông xuống, chạy ra ngoài thoải thoải mái mái uống đến say mèm —— Liễu Liên say mềm, Từ Liên Ba khiêng hắn về!

Tác giả có lời muốn nói: chương này Mạc Mạc viết cực kỳ vui vẻ! Ngược Liễu Liên, thể xác và tinh thần Mạc Mạc thật sảng khoái!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.