Mỹ Nhân Nhập Vai

Chương 86




Nhân vật lần này tên là Đông Tranh, là người của Tề vương phủ.

Phía trước Tuân Nghiệp có tám ca ca, ngoài Ninh vương ra, phần lớn đều ngóng trông chàng thăng thiên để mình thượng vị dễ hơn. Người có tâm tư như vậy thì Tề Vương là đứng đầu.

Kỳ săn bắn mùa thu lần này, Tề Vương tập kết không ít người. Đông Tranh là một trong số đó, hơn nữa còn là con tốt thí đánh trận mở màn.

Thánh thượng kế vị 6 năm, ngoài Ninh vương và Cảnh Vương có con trai ngoan ra, mấy vương gia khác đã cùng nhau thương lượng rồi. Mỗi người phụ trách ám sát một năm. Vào năm Nguyên Hi, tức là năm thánh thượng vừa mới lên ngôi đó, Nhị vương gia làm một năm, cứ theo trình tự mà phân xuống, năm nay vừa đúng lúc đến phiên Tề Vương bọn họ.

Đông Tranh hoảng lắm, bởi vì nàng ta cảm thấy Vương gia bọn họ có tám chín phần mười là sẽ thất bại.

Không phải là nàng ấy đề cao người khác mà triệt tiêu chí khí làm giảm uy phong của bên mình. Trong mấy huynh đệ hoàng gia, vương gia nhà bọn họ không phải người có thế lực rộng nhất, chỉ số thông minh cũng không cao gì cho cảm, bản lĩnh cũng không phải mạnh nhất, dã tâm ngược lại lại lớn nhất trong số đó.

Lần này quá nửa là sẽ giống mấy vị vương gia phía trước thôi. Những râu ria bên dưới quá nữa là sẽ bị băm vằm, mà nàng ấy là một trong những tay sai đó.

Nhất là loại đi đầu dẫn dụ lực chú ý như nàng ấy làm, đang sống sờ sờ lại đi chịu chết, thế thì sao mà được đây. Nàng còn muốn sống lâu trăm tuổi lắm.

……

Minh Nhiễm muốn tìm hiểu tin tình báo nên nàng tiến vào trò chơi.

Bầu trời tối đen, trên lầu các ở vách núi sâu treo đầy các kiểu đèn lồ ng, xán lạn bắt mắt lắm.

Huân y la thường, lụa mỏng tựa sương, hoa nương cười duyên sà vào lòng, Tề Vương vung tay đuổi người đi, gọi tú bà tới, yêu cầu một gian nhã gian.

Minh Nhiễm đi theo phía sau không khỏi chớp chớp mắt, người có thể đi theo bên cạnh Tề Vương, xem ra Đông Tranh cũng rất được coi trọng.

Trong phòng toàn là mùi son phấn rượu nồng, tất cả trộn hết vào nhau, vừa buồn nôn lại vừa ngọt ngấy.

Nhã gian Tề Vương muốn đương nhiên phải là loại tốt nhất, trong phòng chỉ có hương hoa quả thanh đạm, Minh Nhiễm bước vào đó mới thở nhẹ một hơi.

Minh Nhiễm đã từng gặp qua Tề Vương rồi, mày rậm mắt to, có ria mép, lão ta cũng không gọi hoa nương vào mà tự rót rượu ra ly, chắc là đang chờ người.

Trong lòng Minh Nhiễm cũng đoán được, không bao lâu sau thì có tiếng gõ cửa vang lên, nàng liếc mắt nhìn Tề Vương một cái, đi lên mở cửa ra, nhìn Tuân Miễn với gương mặt tiều tụy đang đứng trước mặt thì khựng lại một chút, nhanh chóng lấy lại tinh thần, dịch người sang bên canh, vươn tay: “Thế tử, mời vào trong.”

Tuân Miễn nhanh chóng đi vào trong, chắp tay hành lễ với vương thúc tề vương, mi nhíu chặt, môi bặm lại, hiển nhiên là tâm trạng không tốt lắm.

Y vuốt quần áo ngồi xuống, sắc mặt nặng nề: “Bát vương thúc, có gì thì cứ nói thẳng đi.”

So với những người ba năm thiếp thất thành đàn khác trong kinh thành, Tuân Miễn cũng được xem như người giữ mình trong sạch. Bình thường cũng không thích tới mấy hẻm yên hoa, câu lan viện cũng ít khi đặt chân tới. Lúc này y còn đang giữ đạo hiếu, lại còn đang đắm chìm trong cái chết của Lý Nam Nguyệt, bị Tề Vương cố ý mời tới đây, chẳng may bị ngự sử nhìn thấy thì lại thành chuyện lớn.

Tề Vương cười tủm tỉm tự mình rót rượu cho y: “Ta nói này chất nhi Tuân Miễn, Cảnh Vương phủ của các người mấy ngày nay không được tốt lắm nhỉ.”

Cảnh Vương chết rồi, Cảnh Vương phi không quan tâm chuyện gì thẳng thừng rời khỏi kinh thành, không chừng có khi tiêu dao quá lại tìm cho y vị cha mới nào đó cùng nên.

Chất nhi Tuân Miễn này của ông ái thiếp không có, cũng không làm sai chuyện gì mà lại bị ném vào thư viện Triều Lăng học tiếp, mặt mũi cũng mất hết sạch rồi.

Gia đình vị hôn thê kia có một vị Hoàng hậu, đáng tiếc không dính được chút lợi lộc gì, còn bởi vì chuyện của Nhan Cần Dư mà còn liên lụy tới nhạc phụ bị giáng chức từ Thượng thư xuống còn đại phu thông nghị.

Chậc chậc, phong quang ngày trước bỏ đi không còn xót lại gì.

Tề Vương nói: “Cháu nói xem đang yên đang lành sao bỗng dưng lại biến thành như vậy?” Sau đó ông ta đứng lên đi nửa vòng cái bàn, đứng sau lưng Tuân Miễn, vỗ vỗ vai y, “Chuyện là của Cảnh vương phủ từng chuyện từng chuyện cứ kéo đến, còn không phải là do mọi năm quá phong quang, khí thế quá thịnh, vạn sự hanh thông. Ai ai cũng nói cháu là rồng ẩn, đụng chạm tới cửu thiên, người bên trên vui vẻ mới là chuyện lạ.”

Trên bàn, rượu trước mặt Tuân Miễn không hề nhúc nhích: “Rốt cuộc là vương thúc muốn nói gì. Nếu có tình mời ta ra ngoài, mắc mớ gì lòng vòng khiến người thấy phiền.”

Tề Vương thở dài một tiếng, lại nói: “Bát thẩm nhà cháu có người nhà thỉnh thoảng cũng lui tới với Lý gia Lãng Lăng, người khác không hiểu chuyện này, chẳng lẽ chúng ta còn không hiểu sao? Lúc đại ca được đặt vào quan cữu, chúng ta cũng nhìn thấy cả, ái thiếp chết thảm của cháu chính là nữ nhi Lý gia Lãng Lăng, Lý mỹ nhân trong cung đã chết nhỉ.”

Bỗng dưng Tuân Miễn trừng lớn mắt, đồng tử co rụt lại.

“Tiểu tử, cháu nghĩ sao? Nam nhân hiểu nam nhân nhất. Cửu thúc của cháu kia có không thích Lý mỹ nhân đến mấy thì đó cũng là nữ nhân của hắn. Các người thông đồng thành gian, nghĩ là cứ thể bỏ qua được à? Nếu cứ như thế này nữa, ngày sau của ngươi sẽ khổ sở lắm đấy, bị nó theo dõi, sặc….”

Tuân Miễn không hề hé rang, Tề Vương cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Kỳ săn bắt mùa thu ngay trước mắt, ngươi không nghĩ sau này sẽ nên làm như thế nào à? Lời của bát vương thúc chỉ nói tới đây thôi.”

Tuân Miễn đứng vọt người lên, răng hàm nghiến chặt, híp mắt nhìn ông ta thật lâu, lập tức đi ra cửa.

Y đi rất nhanh, Minh Nhiễm đóng cửa lại, đảo tròng mắt chậm rãi tới trước mặt Tề Vương: “Vương gia, chẳng may thế tử không đồng ý, lại bẩm báo việc này lên trên…”

Tề Vương hừ một tiếng, rất có lòng tin: “Cháu trai lớn này của ta cũng không phải là đứa ngu xuẩn, nó sẽ tự đưa ra lựa chọn tốt nhất.”

Tuân Nghiệp chết rồi, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt. Bây giờ Cảnh Vương phủ của bọn họ đã như vậy rồi, nó bị ấm đầu mới bẩm báo tin tức này lên trên gây trở ngại cho lão.

Nếu Tuân Miễn không đồng ý thì sẽ tự im miệng không nói.

Minh Nhiễm âm thầm bĩu môi, những người đi theo khác đều không lên tiếng, nàng nói thêm gì nữa cũng không hay.

Sau khi Tề Vương làm xong chuyện chính, phất tay gọi tú bà điều mấy cô hoa nương tới, ông ta muốn sung sướng một trận, Minh Nhiễm với những người khác cùng nhau lui ra.

Nàng ôm kiếm dựa vào rào chắn, tiếng trêu đùa nam nữ ồn ào bên tai không dứt, mấy câu bậy bạ nói hết câu này tới câu khác.

Minh Nhiễm nhíu mày, vừa mới chuẩn bị rời khỏi trò chơi thì bên tai vang lên tiếng nói chuyện quen thuộc.

“Ca, huynh đừng thế mà, mất mặt chết đi được!”

“Muội câm miệng cho ta!”

Nàng nghe tiếng nhìn lại, là Trúc Tự mặc nam trang và ca ca trang chủ Vạn Trúc sơn trang, Trúc Khuê mặc…nữ trang.

Trúc Khuê thì Minh Nhiễm không quen lắm, chỉ gặp qua vài lần, chẳng qua nàng lại rất hợp với Trúc Tự, lúc thỉnh giáo y thuật với nàng ấy thường nghe nàng ấy nhắc tới huynh trưởng nhà mình.

Y thuật của Trúc Khuê cao siêu nhưng lại không có tính xấu gì, thanh danh bên ngoài rất tốt, chỉ thiếu điều được người tra truyền thành Bồ Tát cứu khổ cứu nạn nữa thôi. Trong long Trúc Tự lại âm thầm rủa y không khác gì ông già mắc dịch.

Trúc Khuê thích ở lì trong Vạn Trúc sơn trang, rất ít khi ra ngoài, lần này ở lại kinh đô lâu như vậy là vì tìm người.

Người mà y tìm này Minh Nhiễm cũng biết…. Tống Hàm Sinh.

Minh Nhiễm thấy hai huynh muội kia dừng trước một cửa phòng cách nàng không xa, nhướng nhướng mày, không phải là Tống Hàm SInh đang ở trong đó đấy chứ?

Trúc Khuê gõ gõ cửa, Trúc Tự đứng bên cạnh mặt xanh lại: “Huynh đừng làm như mình là oán phụ tới bắt gian có được không?” Còn cố tình đổi sang nữ trang mới tới, đúng là mất mặt đến đời ông bà ngoại luôn…..

Nàng ấy đè giọng tới mức thấp nhất nhưng Đông Tranh là người tập võ, Minh Nhiễm dễ dàng nghe được rõ rang. Đúng lúc này cửa phòng mở ra, người mở cửa đúng là Tống Hàm Sinh.

Tống Hàm Sinh nhìn thấy người trước mặt thì bị hoảng sợ, xách theo kiếm vội nhảy lên lầu chạy mất. Trúc Khuê tức giận tới đấm cửa: “Họ Tống kia! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Trúc Khuê không biết võ công, chạy tới đuổi người, Trúc Tự đứng bên trên thở dài, Tống Hoài ra sau một bước, chen khỏi đám mỹ nhân, quạt quạt gió cho Trúc Tự: “Tiểu cô, sao mọi người tới chậm thế, lúc cháu gửi tin cho mọi người rõ ràng đã nói tới sớm một chút rồi.”

Trúc Tự ai một tiếng: “Còn không phải cha cháu không biết đường, đợi đã…”

Ca của nàng không phân biệt được đông tây nam bắc, cũng không biết đường….

Trúc Tự đi xuống dưới thì nào có thấy bóng dáng Trúc Khuê đâu nữa, hoang mang rối loạn đuổi theo: “Ca, huynh chạy chậm chút, lát nữa lại không quay về được!”

Tống Hoài lắc đầu, chậm như sên bò xuống dưới, quả nhiên, cả nhà y chỉ có mình y là người bình thường, không hiểu sao lại có chút kiêu ngạo nữa.

Minh Nhiễm kinh ngạc, Trúc Khuê là cha Tống Hoài? Nàng chỉ biết huynh muội Trúc gia đang tìm Tống Hàm Sinh nhưng lại không nghĩ ra trong đó còn có quan hệ như vậy.

Trong người vẫn còn chuyện cần làm, tạm thời Minh Nhiễm vứt những ý tưởng lung tung rối loạn ra khỏi đầu, rời khỏi trò chơi về lại Phù Vân Điện.

Tề Vương muốn liên hợp với Tuân Miễn muốn làm ra chuyện trong kỳ săn bắn mùa thu tới, Minh Nhiễm vẫn quyết định viết giấy truyền tin tới bên Tử Thần Điện.

Thất Thất thè lưỡi: “Người chơi, sao lúc nào cũng viết giấy truyền tin hết vậy!”

Minh Nhiễm vặn bút, cố tình viết chữ cho thật quái lạ, cố tình để người khác không nhận ra bút tích: “Thế Thất Thất có cách gì hay hơn không?”

Thất Thất: “…. Không có ó, xin lỗi à, mình câm miệng ngay đây.”

Trong thư phòng của Phù Vân Điện vẫn luôn sáng đèn, trong Cảnh Vương phủ cũng chưa hề tắt một ngọn đèn nào.

Những lời Tề Vương nói vòng vèo trong đầu óc y vài lần, mấy ngày nay vương phủ đúng là trôi qua không yên bình, y cũng nhận ra, ít nhiều gì thì Cửu hoàng thúc cũng có động tay vào.

Chỉ là việc của phụ vương thì là do ông gieo gió nên gặt bão, mà chuyện giữa y và Lý Nam Nguyệt vốn cũng là mình sai trước.

Trong long y rất rõ ràng nhưng Cảnh Vương phủ xưa giờ phồn thịnh bỗng dưng xuy bại đến như bây giờ, ai cũng cười y, y cũng khó chịu.

Tuân Miễn che lại đầu, khó chịu mà a một tiếng.

Sau khi trầm tư mộ lúc lâu, y mới chậm rãi ngồi dậy, mở sổ con ra đề bút chấm mực.

Cửu hoàng thúc là dạng người gì y rõ ràng nhất, bởi vì hiểu quá rõ nên y mới càng không thể mạo hiểm theo Tề Vương được.

Tề Vương đang tràn đầy tự tin không hề nghĩ tới đứa cháu trai tốt này của ông ta vừa mới quay đầu đã bán đứng ông ta luôn rồi, suốt đêm ngồi viết sổ con trình lên.

Tuân Nghiệp lật lật xem tiện tay buông xuống, đầu ngón tay gõ gõ lên án, nhướng mày nói: “Nó lại là một đứa độc ác nhẫn tâm.”

Tề Vương muốn ám sát cũng chỉ ngầm hành động, chưa từng nói trắng trợn táo bạo tạo phản lên ngôi. Tuân Miễn hoàn toàn có thể không tham dự vào, đồng thời cũng có thể làm như không biết.

Kết quả y vừa quay mặt đã dâng sổ con lên, đó chính là quang minh kéo Tề Vương ra ngoài ánh sang, thuận tiện còn cướp công lao lên người mình.

Bát hoàng huynh của chàng chắc cũng không nghĩ thằng nhóc này sẽ làm ra chuyện như thế được đâu.

Tuân Nghiệp vê cổ tay áo, suy tư chuyện kỳ săn bắn tới, Lục Tử nắm phất trần nhanh chóng chạy vào: “Nô tài phát hiện một tờ giấy ở bên ngoài, mời bệ hạ xem qua.”

Tuân Nghiệp gật gật đầu, Vương Hiền Hải nhận lấy mở ra rồi mới trình lên.

Trên giấy cũng viết đến chuyện của Tề Vương. Những tâm tư ngầm đó của Tề Vương chàng cũng đã biết từ lâu, nhìn qua một lần cũng không để tâm tới nữa.

Chỉ là người gửi tin qua đây….

Tuân Nghiệp rũ mắt, đập vào mắt là chữ nghiêng trái rẽ phải, là cố tình viết xấu đi, đầu ngón tay chàng vân vê trang giấy, mày kẽ nhúc nhích.

Chàng kẹp giấy viết thư vào trong sách, cười cười.

Hoàng hậu nương nương lại bắt đầu chơi a……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.