Mỹ Nhân Nhập Vai

Chương 51




Sắc trời đã tối sầm lại, đường lớn chật kín người, cả gái lẫn trai đều mặc y phục của samurai màu đen, náo nhiệt hơn ban ngày nhiều. Hoa đăng chiếu sáng như ban ngày, tỏa sáng rực rỡ, so ra ánh trăng lại có vẻ ảm đạm hơn đôi phần.
Dọc cả đường đi trải dài ngàn ngọn đèn hoa đăng bảy cánh.
Nơi nơi chốn chốn đèn đuốc rực rỡ, sáng lòe ập vào mắt.
Xưa giờ Minh Nhiễm không thích náo nhiệt, bình thường cảm thấy một mình ngồi lì trên giường ngẩn ngơ cũng còn thích hơn.
Nhưng hôm nay đi dạo phố cũng cảm thấy không tệ lắm.
Trên phố có người bán hàng rong rao lớn tiếng, nàng bỏ tiền mua hai xâu kẹo hồ lô, Tuân Nghiệp không ăn cái này, nàng cho Tây Tử một xâu.
Bọn họ không đi đoán đố đèn, không thích náo nhiệt lắm,  cứ thế đi từ con phố này đến con phố khác, chỉ là người có hơi nhiều, Minh Nhiễm nắm chặt tay áo Tuân Nghiệp, chuyên tâm ăn kẹo hồ lô của nàng.
Tuân Nghiệp bỏ tay áo chàng trong tay nàng ra, vào lúc nàng đưa mắt nhìn thì cười nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay đan vào nhau, rất ấm áp.
“Biểu ca?”
“Biểu ca!”
Hai tiếng đó âm lượng rất cao, đè ép hết những ồn ào náo nhiệt xung quanh mình xuống, Minh Nhiễm biết không phải đang gọi nàng nhưng theo phản xạ vẫn quay đầu lại.
Nàng thấy ngay một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y hoa phục đứng ngay dưới tàng cây, đang phất phất tay về  bên này ra hiệu.
Người này nàng nhận ra, không phải ai khác, chính là Tống tiểu hầu gia Ân Bình hầu.
Trong lúc nàng suy nghĩ, Tống tiểu hầu gia đã chen qua đám người đi qua, lúc này Minh Nhiễm mới bất chợt nhận ra, biểu ca trong miệng y là gọi Tuân Nghiệp.
Mẫu thân của Tuân Nghiệp, nguyên hậu của tiên đế là trưởng tỷ ruột thịt của Ân Bình hầu, là cô cô ruột của Tống tiểu hầu gia.
Tống tiểu hầu gia đi tới gần đầu tiên là chắp tay hành lễ một cái, đứng đắn nghiêm chỉnh chưa được một khắc là thôi, cợt nhả nói: “Hiếm khi thấy được biểu ca ở bên ngoài, hôm nay cũng tới xem hội hoa đăng ạ?”
Tuân Nghiệp hơi hơi gật gật đầu, cười nói: “Hiếm khi không có việc gì, nhân rảnh rỗi nên ra ngoài xem xem.”
Tống tiểu hầu gia lại nói: “Trùng hợp quá, biểu cả có muốn cùng dạo bờ sông với đệ không?”
Tuân Nghiệp không trả lời y, ngược lại lại hỏi Minh Nhiễm: “Muốn đi không?”

Tống tiểu hầu gia khựng lại, mới rồi chỉ nói chuyện với biểu ca hoàng đế, lúc này y mới chú ý tới người đứng bên cạnh.
Người đó cầm xâu kẹo hồ lô còn chưa ăn hết, trên người mặc bộ váy đỏ áo tay rộng, dưới ánh đèn đường, sợi chỉ bạc thêu hoa hải đường phản quang, rực rỡ chói mắt, sáng sủa lung linh.
Tống tiểu hầu gia chớp chớp mắt, đây không phải là Minh tam à, ơ, không đúng, nàng ấy thay Minh nhị tiến cung mà.
Y lại nhớ tới lúc ở biệt viện Lãnh Phong, Minh Nhiễm nhấc tay ngước mắt, dứt khoát nhanh nhẹn, dung nhan diễm lệ.
Lúc ấy y còn nghĩ, cô nương này tác phong hành xử cũng thú vị thật, còn chưa có kịp làm quen đàng hoàng, ai ngờ sau đó lại tiến cung mất, cuối cùng y cũng không gặp được, y còn đang tính làm quen để thành bạn bè nữa đây.
Trong lòng Tống tiểu hầu gia nghĩ thế nhưng lại vứt mấy ý niệm thượng vàng hạ cám trong đầu đi, híp híp mắt cười chờ nàng trả lời.
Trong kinh đều nói vị tiểu hầu gia này nghịch  ngợm, bướng bỉnh. Ấn tượng của Minh Nhiễm với y lại rất tốt. Trên thực tế, vị này ngoài chuyện thích trêu đùa tí ra, tính tình có hơi phóng túng thì vẫn được xem là một người tốt.
Nàng còn nhớ tối hôm ở biệt viện Lãnh Phong đó, y túm Tôn Phồn Nhân, thay nàng lên tiếng.
Minh Nhiễm nhìn Tuân Nghiệp một cái, trả lời: “Dù sao cũng phải đi qua đó, cùng đi luôn đi ạ.”
Mấy người tránh dòng người tới lui, đi xuyên qua phố dài.
Bên bờ sông người đứng vây không ít, chủ yếu là hẹn cùng nhau thả hà đăng, những ngọn đèn hoa sen chiếu sáng khắp dòng sông dài u tối và tĩnh lặng dưới trăng.
Đương nhiên Tống tiểu hầu gia mời bọn họ tới không phải để thả đèn, y chỉ vào một thuyền hoa phía trước treo một cành phật thủ, nói: “Hôm nay An Hòa làm chủ, mời chúng ta qua đó chơi đó, ở phía trên kia kìa.”
Minh Nhiễm vốn chỉ tưởng có một mình y, lại nghĩ tới có thêm đám người An Hòa quận chúa, bọn họ bỗng dưng đi chung với nhóm đó thì không tốt lắm.
Tuân Nghiệp cũng nghĩ giống như nàng, nói với Tống tiểu hầu gia, “Đệ tự đi đi, nếu ta qua, các đệ còn chơi được gì nữa?”
Tống tiểu hầu gia còn muốn gọi biểu ca đi xem chuyện cười của Tuân Miễn cơ mà, nghe thế thì thấy hơi đáng tiếc nhưng cũng không khuyên nữa, chắp tay hành lễ với hai người họ rồi dẫn theo gã sai vặt đi lên thuyền.
Minh Nhiễm nhìn hoa đăng xuất thần, có một đám con nít xô đẩy bên cạnh người nàng, suýt nữa thì làm nàng lảo đảo một cái. Tuân Nghiệp lôi kéo người ôm vào trong lồng ngực mình, rũ mắt cười nói: “Chúng ta cũng lên thuyền ngồi một lát đi?”
Bên tai âm thanh ồn ào quá nhiều, Minh Nhiễm nghe không rõ, buột miệng thốt ra, hỏi: “Bệ hạ nói gì cơ?”
Tuân Nghiệp gõ gõ cái trán của nàng nhỏ giọng lặp lại lần nữa, nắm tay người đi về chỗ thuyền hoa Vương Hiền Hải đã sắp xếp xong từ chiều.
Minh Từ nhìn bóng người chen chúc phía trước, bất động thật lâu.
Vụ Tâm nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư? Nếu lại không đi thì sẽ muộn mất, người nhìn gì thế ạ?” 
Minh Từ thu tầm mắt lại, nhíu mày nói: “Đi thôi, chắc là ta nhìn lầm rồi.”
Buổi trưa bọn họ đã hồi cung rồi mới phải, nào có rảnh rỗi mà đi tham gia hội đèn lồng chứ.
Nàng ta hít sâu một hơi, sờ sờ búi tóc, sau khi chắc chắn không có gì không ổn mới dùng dáng vẻ nhẹ nhàng đáp lên thuyền hoa An Hòa quận chúa thuê riêng.
Nữ tì, gã sai vặt chờ các chủ tử, công tử tiểu thư của Ninh Vương phủ thấy người, lập tức khom người vén mành lên mời nàng ta đi vào trong.
Minh Từ không được tính là tới sớm, nàng ta quen thích xuất hiện vào thời khắc không sớm không muộn, không có vẻ quá nóng ruột cũng không bị thất lễ.
Nhưng mà hôm nay nàng ta đi vào thì lại phát hiện ra người tới cũng khá đầy đủ cả rồi, không nghĩ tới nàng ta lại là người tới cuối cùng.
Tầm mắt trong khoang thuyền đều tụ lại đây, nàng ta mỉm cười đáp lại, cất bước đi tới chỗ An Hòa quận chúa vấn an.
An Hòa quận chúa là trưởng nữ của Ninh Vương, nhỏ hơn Minh Từ một tuổi, mặc váy hoa uốn nếp, trên mặt rất kiêu căng, nàng ta đang nói chuyện với Ngụy tiểu thư, nghe tiếng thì quay đầu lại, đánh giá trên dưới một phen, đột nhiên che miệng phì cười.
Minh Từ ngẩn ngơ, “Quận chúa cười gì thế?”
An Hòa quận chúa lại hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Minh nhị tiểu thư không biết bổn quận chúa đang cười gì sao?”
Minh Từ cảm thấy nực cười: “Quận chúa không nói, sao ta lại biết được.”
An Hòa quận chúa không nói chuyện với nàng ta nữa, che miệng lại, kéo cánh tay Ngụy tiểu thư ngồi một chỗ, nhỏ giọng thì thầm, còn thường liếc mắt Minh Từ vài cái, sợ người khác không biết hai người bọn họ đang chê nàng ta vậy.
Trong lòng Minh Từ nghẹn một hơi, cũng không vội vàng tự tìm phiền phức.
Vệ tiểu thư nhà Định Bắc Quốc công phủ tối nay có khách tới nhà chơi nên không tới tiểu yến lần này, những tiểu thư khác cũng chỉ xã giao ngoài mặt, đều không thích thấy nàng ta êm đẹp. Lúc này đương nhiên là mừng rỡ ngồi hóng chuyện cười, ai rảnh đâu mà nhắc nhở nàng ta đôi câu.
Những ánh mắt, nụ cười đó đều như mang theo kim châm lên lưng nàng ta, những tiếng thì thầm quanh người lại khiến cho nàng ta càng bực mình, muộn phiền.
Minh Từ nhéo nhéo chén sứ xanh rót đầy rượu trái cây, đầu ngón tay trắng bệch.
Chẳng lẽ chuyện Tống Hàm Sinh tìm tới phủ hôm nay đã truyền tới tai bọn họ cả rồi à?
Trong thuyền treo một màn che lụa mỏng ngăn cách nam nữ, che được gì đâu, cũng chỉ tượng trưng cho có vây.

Hai bên nói gì đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tống tiểu hầu gia quen với những chốn như thế này nhiều, từ nhỏ đã bị Ân Bình hầu xách gậy đánh lớn lên, cũng không sửa đổi lại được, lười nhác nằm ườn trên ghế, nghe thấy tiếng cười phía sau rèm, quơ quơ chén rượu trong tay, mắt liếc Tuân Miễn vừa mới bước nhanh đi vào.
Ninh Vương thế tử nhìn thằng nhãi đó, cũng cười giống y chang y, “Đại đường huynh, xem như huynh cũng chịu ra khỏi cửa rồi, thế mới nói muội muội có ích hơn đệ đệ. Đê mời năm lần bảy lượt không thấy huynh tới, An Hòa mới nói huynh đồng ý ngay.”
Tuân Miễn lạnh nhạt ừ một tiếng, ngồi xuống, buồn bực giữa mày hiện rõ, rõ ràng là tâm trạng không tốt.
Ninh Vương thế tử đưa mắt nhìn, cao giọng nói: “Đại đường huynh sao có vẻ tâm tư tích tụ muộn phiền vậy? Chẳng lẽ buồn phiền về chuyện Minh nhị tiểu thư?”
Không đợi Tuân Miễn trả lời, y lại nói: “Không sao cả, đệ tìm người hỏi thăm chỗ Trương huyện úy rồi, người ta không có muốn truy cứu chuyện này, xem như cho qua rồi.”
Tuân Miễn sửng sốt, “Đệ đang nói gì vậy?” Sao y nghe không hiểu câu nào cả thế? A Từ? Trương huyện úy? Hai người bọn họ thì dính dáng gì đến nhau?
Không trách Tuân Miễn không hiểu được, gần đây y còn đang giãy giụa với Lý Nam Nguyệt trong mộng, mỗi ngày ít khi có tâm tư để ý những chuyện khác. Thêm nữa Cảnh Vương phủ chỉ có một chủ tử nữ chủ nhân là Vân Thái phi, nào có ai nói với y những chuyện này.
Ninh Vương thế tử cười hì hì, Tuân Miễn cũng không hỏi y, ngay lập tức nhìn về phía Tống Đốc đang lắc nhẹ chén rượu.
Tống tiểu hầu gia uống nửa ly rượu, cũng không gạt hắn, một năm một mười mà cấp nói cái rõ ràng minh bạch.
Tống tiểu hầu gia uống nửa chén rượu, cũng không gạt y, nói rõ một năm một mười cho y nghe.
“Quậy lớn lắm, trong cung cũng còn tìm người nữa kìa.”
Nói khác đi, vị trong Tử Thần Điện kia cũng biết đấy.
Tuân Miễn trầm mặt tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy, y bang một cái buông chén rượu ra. Các huynh đệ còn đang nói giỡn khắp nơi cũng cúi mắt xuống, yên tĩnh không tiếng động.
Những người bên cạnh sợ y là thế tử Cảnh vương, Ninh Vương thế tử lại không sợ vị đường huynh này. Y còn ước gì cái vị giả đứng đắn này không thoải mái nữa kìa, ra vẻ sầu khổi nói: “Đường huynh à, huynh cũng đừng tức giận, nghĩ ra thì bên Minh nhị tiểu thư kia ở nhà cũng không yên ổn đâu. Hai người tốt xấu gì cũng là vị hôn phu thê, sao lại không giúp đỡ chứ, quá là không nên.”
Không nghe ý khác trong đó, chỉ nghe giọng điệu vẻ mặt kia, không biết còn nghĩ là y có lòng tốt thật đấy.
Ánh mắt Tuân Miễn sắc bén, âm trầm, nhìn qua rất dọa người.
Lúc nói chuyện Ninh Vương thế tử cũng không hạ giọng xuống, thoải mái hào phóng nói, An Hòa quận chúa và Ngụy tiểu thư cười vang một trận, những người khác thì che khăn cười.
Minh Từ tức giận đến run người, cái ly trên bàn cũng nghiêng đổ rượu đầy bàn, tràn ra thấm ướt một mảng lớn trên tay áo váy.
Nàng ta đứng bật lên, đẩy ngã cái ghế, một tiếng loảng xoảng vang lên, mấy người An Hòa quận chúa ngưng cười, nhìn nàng ta xốc mành trướng lụa mỏng ở giữa lên.
Ninh Vương thế tử thấy nàng ta thì dừng lại một chút, vui vẻ nói: “Minh nhị tiểu thư tới khi nào thế?” Y lại nói với An Hòa quận chúa: “Sao muội lại không nói một tiếng với ca hả?”
Y lại đập đập bàn, nói có vẻ trượng nghĩa lắm: “Ta đang nói chuyện với đường huynh đây, đường tẩu tương lai, nếu tẩu thiếu người, đường huynh không nghĩ cách cho tẩu, tẩu nói thẳng với đệ đây. Ninh Vương phủ ta thứ khác không có nhiều, mấy người hầu vẫn có thể có được, làm gì mà phải ra ngoài dụ dỗ người ta, tốn sức làm người ta ghét không nói, truyền ra bên ngoài trong ngoài đều không còn chỗ mà ngồi nữa.”
“Tẩu cũng đừng khách sáo với ta, sau này đều là người trong nhà cả, về rồi ta lại bảo An Hòa chọn mấy người tay chân cần mẫn, đảm bảo dễ dàng sai sử hơn cái người tên Tống Hoài kia.”
Y nói một chàng dài làm cho lửa giận của Minh Từ dâng lên cuồn cuộn, cả người giống như muốn bốc hỏa tới nơi. Dù sao nàng ta cũng da mặt mỏng, hốc mắt đỏ lên, nói chuyện lại vừa gấp gáp vừa nhanh, ngực phập phồng kịch liệt: “Việc này là ta suy nghĩ không chu toàn, đi sai đường lầm bước nhưng thế tử cần gì phải nói khó nghe như vậy chứ.”
Ninh Vương thế tử dựa nghiêng người,không cho là đúng: “Ta nói này đường tẩu tương lai, ta nói chuyện khó nghe á, thế thì cũng không bằng ngươi làm việc khó coi nha.”
Trong mắt Ninh Vương thế tử không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc, y khó chịu cái gì thì nói thẳng cái đó: “Nói nữa chứ, đúng là không nhìn ra đấy, nếu không phải ta vừa khéo chính tai nghe thấy ở chỗ Trương huyện úy, đúng là không tin nổi đây là chuyện mà ngươi làm ra được đấy.”
Minh nhị tiểu thư băng thanh ngọc khiết, như sen bích ba ôn nhu tú lệ trong mắt thiếu niên lang ở kinh thành, không ngờ lại là người như vậy đó.
Đủ loại tầm mắt trong thuyền làm cho Minh Từ trắng bạch cả mặt, đến cả huyết sắc trên môi cũng mất đi, Tống tiểu hầu gia nhìn nhìn, hai chân đạp một cái, nói với Ninh Vương thế tử: “Được rồi, ríu ra ríu rít ồn chết được.”
Ninh Vương thế tử không vui: “Ngươi ý gì đấy, ta nói kệ ta, mắc mớ gì đến ngươi?”
Tống tiểu hầu gia sặc một tiếng: “Chỉ biết khua môi múa mép với cô nương nhà người ta, cũng chỉ có ngươi mới có bản lĩnh này.”
Chuyện của nữ nhân đã có nữ nhân giải quyết, hôm nay bọn họ chủ yếu là làm cho Tuân Miễn không thoải mái. Tóm được Minh nhị nói vài ba câu là đủ, lăn qua lộn lại nói miết thì ra cái giống gì, đại lão gia cũng cảm thấy mất giá.
Ninh Vương thế tử khinh mấy câu y vừa mới nói nhưng trong lòng lại nhớ tới ước nguyện ban đầu, không nói gì với Minh Từ nữa, ngược lại nhắm ngay Tuân Miễn.
Đề tài lại không chỉ thẳng vào nàng ta, Minh Từ đứng im tại chỗ, lại chịu không nổi mà che mặt chạy ra ngoài.
Bây giờ một lòng Tuân Miễn chỉ đặt trên người Lý Nam Nguyệt trong mộng nhưng dù sao cũng có chút tình cảm với Minh Từ. Tuy là y không vui khi nàng ta làm ra việc không có đầu óc như thế nhưng cũng lo lắng. Chẳng qua y bị Ninh Vương thế tử cuốn lấy mãi, không có cách nào thoát thân ra được mà đuổi theo, trơ mắt nhìn nàng ta biến mất ở cửa.
Minh Từ muốn thầm rời đi nhưng thuyền đã trôi xa bờ, phải tới bên đường Ngọc Đường mới dừng lại, nàng ta tìm một chỗ yên tĩnh.
Nàng ta ngồi xổm xuống, mặt vẫn trắng bạch, mắt quanh đầy nước, đợi hồi lâu không thấy Tuân Miễn đuổi ra theo, trong lòng càng khó chịu.
Nàng ta dứt khoát ngồi bệt xuống đất, nhìn mặt sông đen đặc lại vô tình nhìn thoáng qua một bóng dáng quen thuộc nhàn nhã đứng ở lan can một con thuyền khác, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ chật vật của nàng ta.
Lúc nào thì, nàng ta lại thua kém Tam muội muội tới vậy?
Tam muội sống thản nhiên thong dong như nàng ta khi xưa, mà giờ nàng ta lại nôn nóng bất an, lo được lo mất như Tam muội ngày trước.

Lại lúc nào thì, tình cảm của nàng ta với Tuân Miễn lại đạm bạc tới thế? Hay là từ đầu tới cuối vẫn luôn như vậy cả?
Nàng ta lại nhìn sang bên cạnh, vẫn không có bóng dáng Tuân Miễn như cũ.
Minh Từ không ức chế được mà nghĩ tới hồ ly tinh câu mất hồn phách của y kia, khẳng định là Lý Mỹ nhân trong cung kia, ngoài nàng ta ra còn có thể là ai được?!
Minh Từ khẽ cắn môi dưới, nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay cũng hằn lên dấu ết thật sâu.
…………
Thuyền hoa mà Vương công công bao không hề thua kém gì thuyền hoa của An Hòa quận chúa. Trên đó ngoài hai người bọn họ cũng không có ai khác nữa, chỉ nghe thấy tiếng nước sông chậm rãi động, thanh tĩnh lạ thường.
Minh Nhiễm không gọi Tây Tử đi theo, một mình ra ngoài hứng gió.
Màn đỏ trên mái thuyền rủ xuống bị gió thổi xà xuống mặt sông, kiều diễm bay bay xuống giữa lòng sông.
Tay nàng vịn lan can, hơi hơi vươn người ra, cũng không bắt lấy được.
Vùi đầu nhìn xuống sông sâu không thấy đáy ở bên dưới, lại nhìn thấy một mảnh sông đen rải đầy đèn trôi sông.
Tuân Nghiệp đứng ở chỗ ngoặt, sắc mặt dịu dàng.
Dường như Minh Nhiễm cảm nhận được, thu tầm mắt lại, quay đầu, nói với chàng: “Bệ hạ.”
Tuân Nghiệp ừ một tiếng, đi qua đó sóng vai đứng với nàng, lúc này Minh Nhiễm mới nhìn rõ trong ngực chàng ôm cái gì.
Một quả bóng tròn lông trắng tuyết mềm như nhung, tròn trịa, tai vểnh lên, hai mắt lúng liếng, dáng vẻ rất là đáng yêu hoạt bát.
Minh Nhiễm chỉ: “Đây là chó trắng nhỏ?”
Tuân Nghiệp bật cười: “Là hồ ly.”
Minh Nhiễm chọc chọ lỗ tai nó, đứng đắn nói: “Vừa nhỏ vừa béo, không giống hồ ly.”
“Đây là bạch hồ chỉ có ở núi Bắc Lĩnh, lười giống y như nàng, không hiếu động nên khó tránh khỏi có hơi béo.”
Mặt Minh Nhiễm cứng đờ: “…. À, thì ra là thế.”
Nói thế có vẻ cũng giống thật, trên đời này có người nào ăn nhiều như nàng mà không dài ra được đúng là ít lắm.
Tuân Nghiệp đưa tiểu hồ ly trong tay cho nàng, Minh Nhiễm thấy thích những động vật nhỏ lông xù, nhận tới rồi thì vuốt lông cho nó hai cái, sờ vào thấy mềm mượt bóng loáng như tơ lụa, làm người yêu thích lắm.
Minh Nhiễm ôm không chịu buông tay, thử hỏi: “Con tiểu hồ ly này…..”
Tuân Nghiệp cười nói: “Của nàng.”
“Cảm ơn Bệ hạ.”
Nàng ôm tiểu hồ ly, giọng nói mềm nhẹ, mi mắt cong cong, xinh đẹp mĩ lệ.
Tuân Nghiệp nhẹ nhàng cười, đầu ngón tay cong cong, đầu ngón tay nhẹ vén sợi tóc vương xuống đầu vai nàng ra sau tai, vùi đầu xuống.
Tay áo rộng nhoáng lên trước mặt nàng, dừng lại trên môi hôn nhẹ một cái, hơi hơi lạnh.
Eo nàng dựa vào lan can gỗ, ôm tiểu hồ ly, giữa hô hấp toàn là mùi thuốc thanh thanh đạm đạm, nâng mắt nhìn lên, hàng mi dài như quạt nhỏ nhảy múa.
Chàng sờ sờ đầu nàng, phong thần như ngọc, dáng vẻ thanh phong tế nguyệt.
Minh Nhiễm hoàn hồn lại, nhẹ nhấp môi, nghiêng đầu cười cười với chàng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.