Mỹ Nhân Nhập Vai

Chương 23




Ba người các nàng túm tụm lại một chỗ, tuy là Hàn Quý phi không nghe rõ đang nói gì nhưng trong lòng lại rõ rành rành, cười lắc lắc đầu, hoàn toàn bất đắc dĩ.
Rất nhanh, Trần Đức phi mang theo cặp mắt gấu mèo cũng tới, cũng gia nhập vào nhóm ba người, vui sướng thảo luận làm như thế nào mới khiến cho Lý Thái hậu ở Trường Tín Cung tức chết.
Chẳng qua đáng tiếc ghê, kế sách các nàng thảo luận ra tạm thời không sử dụng được, bời vì Đàn Nhi ra chuyển lời.
Nàng ấy mặc y phục của cung nữ màu xanh biếc, trên mặt mang theo nụ cười khuôn mẫu, quy quy củ củ hành lễ, nói: “Thỉnh an các vị nương nương, Thái Hậu nương nương đang nói chuyện với Vân Thái phi, trong phút chốc sẽ không có thời gian rảnh, hôm nay không cần thỉnh an, chư vị chờ sáng mai lại tới ạ.”
Nàng ấy nói xong những lời đó thì đi luôn, Trần Đức phi tưởng tượng đến ngày mai còn phải dậy sớm nữa, tức đến mức ngáp ngủ cũng không xuôi.
Mấy người Minh Nhiễm ai về cung lấy, chỉ có Lý Mỹ nhân vẫn còn ở lại bên ngoài.
Khó khăn ở thế giới trừng phạt quá lớn, trong thâm cung nàng ta khó có thể làm ra bước đầu trong kế hoạch mà nàng ta đã định ra cho mấy đối tượng liên quan, nghĩ tới Vân Thái phi là tổ mẫu ruột của thế tử Cảnh vương Tuân Miễn, tốt xấu gì cũng có chút liên quan, sao có thể vô duyên vô cớ bỏ qua cơ hội này được chứ.
Khi Minh Nhiễm đi thì có liếc nhìn nàng ta một cái, lúc trở lại Phù Vân Điện thì lấy cở muốn ngủ nướng đăng nhập vào trò chơi.
Nàng tiến cung là đi dưỡng lão, Lý Thái hậu là quả bom hẹn giờ, lúc nào cũng có thể nổ cho nàng banh xác, cũng không phải lúc nào cũng có thể có cơ hội chọn được thẻ nhân vật là người hầu bên cạnh Lý Thái hậu, nàng phải nắm chắc cơ hội này tìm hiểu nhiều hơn về chuyện liên quan đến Cảnh Vương và di chiếu.
Lúc Minh Nhiễm tiến vào trò chơi thì trong tay nàng đang nâng chung trà, người ngồi trên ghế hoa lê đang cắm trâm cài phỉ thúy nạm san hô mạ màng lên búi tóc có lẫn một vài sợi bạc, không dễ nhìn thấy lắm. Khóe mắt có nếp nhăn chồng chất, khoảng chừng trên dưới 50 tuổi, mặt mày hiền hòa, nhìn có vẻ thân thiện, đang nhìn về phía nàng cười cười.
Minh Nhiễm đặt trà trong tay nàng lên trên bàn trà sơn màu hồng, cung kính nói: “Thái phi dùng trà.”

Nói xong lui sang một bên.
Vân Thái phi cười nhìn nàng, kéo Thuận Ninh quận chúa bảy tuổi tóc búi nụ hoa, mặc váy ngắn màu ngọc tới trước người, nói: “Thuận Ninh, con qua chỗ Đàn Nhi đi.” 
Nói xong lại nhìn Minh Nhiễm nói: “Đàn Nhi, ngươi đút cho Thuận Ninh chút đồ ăn, buổi sáng nay con bé cũng không ăn được gì cả.”
Minh Nhiễm nhìn Lý Thái hậu, Lý Thái hậu nhìn đôi mắt mở to tròn xoe của Thuận Ninh quận chúa, rất lâu sau mới nói với Minh Nhiễm: “Đi đi, chăm sóc quận chúa cho cẩn thận.”
Minh Nhiễm đáp vâng, nắm tay Thuận Ninh quận chúa vòng qua trắc gian, tiểu cung nữ nhanh chóng bưng đồ ăn đi vào, món ăn rất là đa dạng phong phú.
Trắc gian và chính điện cách nhau một đoạn, theo lý thì không nghe rõ được âm thanh nói chuyện bên kia, chẳng qua ngũ quan của Minh Nhiễm nhạy bén, loáng thoáng nghe được nghe được vài ba chữ lúc có lúc không.
Bên ngoài kia, hai người có vẻ còn đang hàn huyên chuyện quá khứ, nàng hơi thu lại tâm thần, đút cho Thuận Ninh quận chúa một muỗng cháo.
Thuận Ninh quận chúa ngồi trên ghế, đôi mắt phượng cười cong cong, đứa nhỏ nho nhỏ rất là ngoan ngoãn, bé ăn một ngụm cháo, nói: “Đàn Nhi, ta muốn ăn củ cải.”
Minh Nhiễm cười đồng ý, gắp củ cải cho bé, bé có vẻ rất quen thuộc với Đàn Nhi, cười nói chuyện với nàng ấy: “Đàn Nhi, bí mật nói cho ngươi nha, ca ca ta sắp đính hôn ngay rồi đó, muốn cưới tẩu tử nha.”
Thế hệ này của Cảnh Vương phủ chỉ có hai người, ca ca Thuận Ninh quận chúa nói đương nhiên là thế tử Tuân Miễn.
Xem ra đây là chuyện tốt sắp tới của Nhị tỷ tỷ nàng đây.
Minh Nhiễm vê cái muỗng, cười: “Về sau lại thêm người thương quận chúa rồi.”
Nói tới đây không biết Thuận Ninh quận chúa nhớ tới cái gì, ủ rũ cụp đuôi, bé bẹp bẹp miệng nói: “Tổ mẫu nói trưởng tẩu như mẹ, sau này tẩu tẩu vào cửa sẽ thương ta như mẫu thân vậy.”
Bé túm lấy tay áo của mình, nói tiếp: “Nhưng mà Thuận Ninh tham lam, Thuận Ninh muốn tẩu tẩu thương ta, càng muốn mẫu phi thương ta hơn. Nhưng mà mẫu phi không thích Thuận Ninh, không thích chút nào cả.”
Cảnh Vương phi hằng năm lễ Phật, nghe nói từ bảy năm trước đã luôn ở trong viện của mình, không hề ra ngoài một bước, cũng không quản chuyện gì.
Minh Nhiễm không có hiểu biết gì nhiều về vị Vương phi này, buông chén sứ xuống, ngồi xổm trước ghế an ủi tiểu quận chúa, nói: “Quận chúa nghĩ sai rồi, sao Vương phi lại không thích người chứ.”
Thuận Ninh quận chúa lắc lắc đầu, uể oải lại khổ sở ghé vào bả vai nàng, nói nhỏ bên tai nàng, “Lần trước ta trộm đi gặp mẫu phi, mẫu phi nói Thuận Ninh không phải là con gái của bà, là nghiệp chướng, đuổi Thuận Ninh cút đi, đừng có làm bẩn viện của bà.”
Nói nói rồi trong đôi mắt phượng xinh đẹp của tiểu quận chúa chứa đầy nước mắt, bé hỏi ma ma rồi, ma ma nói đó không phải lời hay gì, không cần nói làm ô uế miệng với lỗ tai mình. Tiểu cô nương khổ sở trốn trong phòng khóc lớn một trận.
Minh Nhiễm vỗ vỗ nhẹ lưng bé, lại nghe bé nhỏ giọng nói: “Nhưng rõ ràng phụ vương nói Thuận Ninh là bảo bối của người mà.”
Phụ vương thương bé nhất, tại sao mẫu phi lại mắng bé như vậy chứ?
Trong lời nói của bé vừa không hiểu được lại vừa khổ sở.
Minh Nhiễm nghe được những lời này thì mí mắt nhảy dựng.
Những thứ Thuận Ninh quận chúa nói đứt quãng bên tai nàng rất dễ dàng khiến cho nàng nghĩ tới phần di chiếu tiên đế ban chết cho Cảnh Vương kia, thoại bản máu chó đọc nhiều rồi nên sức tưởng tượng của nàng bây giờ vô cùng phong phú.

Những thứ loanh quanh lòng vòng thật sự khó mà hiểu rõ được, nàng lắc lắc đầu, muốn vứt mấy thứ linh tinh khỏi não ra, kéo khăn lau nước mắt cho Thuận Ninh quận chúa: “Quận chúa đừng suy nghĩ miên man, muốn ăn thêm gì nữa không?”
Mỗi lần Thuận Ninh quận chúa đến Trường Tín Cung đều là Đàn Nhi chăm sóc cho bé, hai người rất thân thiết, bé lắc lắc đầu nói không ăn nữa, lôi kéo tay nàng nói muốn đi ra ngoài chơi.
Lúc Minh Nhiễm dắt Thuận Ninh quận chúa ra ngoài, Lý Thái hậu và Vân thái phi bắt đầu nói chuyện hùng hồn, mùi thuốc nổ có hơi nặng, một câu nói bình thường cũng có thể khiến cho các nàng tạo ra sóng to gió lớn.
Minh Nhiễm đăng xuất khỏi trò chơi, ngồi trên giường nhỏ bưng dĩa điểm tâm ăn, ăn được hai miếng bánh đậu ngọc thúy thì tìm sách ra đọc.
Nàng dựa vào giường tiện tay lật được hai trang, dừng lại chống cằm, quả nhiên câu nói kia không hề sai, hiện thực còn xuất sắc hơn với sách vở nhiều.
Thanh Tùng và Tây Tử nghe thấy bên trong có động tĩnh, tiến vào nhìn thì quả nhiên là nàng đã dậy rồi.
Người trên giường nhỏ nghiêng người, nhìn y chang con mèo lười còn chưa tỉnh ngủ.
“Tiệp dư ra ngoài đi lại một chút đi, cả ngày trốn miết trong phòng sẽ buồn chán đến hư người đó.”
Thanh Tùng thật là bất đắc dĩ, chủ tử này nếu có thể ngồi tuyệt sẽ không đứng, có thể nằm chắc chắn không ngồi, không có việc gì là leo lên giường ngay, lười một cái là nằm bẹp trên giường luôn.
Nàng nói chứ, có thể khỏe mạnh lớn lên đến độ này đúng là không phải chuyện dễ dàng gì.
Tây Tử cũng khuyên nhủ: “Nương nương, Mai Uyển hoa tàn không ít rồi, một hai ngày nữa sợ là không còn đâu. Không thì đi qua đó dạo chơi chút đi?”
Minh Nhiễm thích hoa mai, nhất là hồng mai, nghe Tây Tử nói vậy thì có hơi do dự chút rồi cũng đồng ý.
Đoàn người đi về phía Mai Uyển, Minh Nhiễm tới nơi thì đi thẳng vào chỗ ngồi trong đình, ngồi lên ghế mỹ nhân đọc sách.
Thanh Tùng Tây Tử hai mặt nhìn nhau, “……” Thế này với không ra khỏi phòng có gì khác à?
Ánh mắt của hai người rất khó để người khác bỏ qua được, cuối cùng Minh Nhiễm cũng chịu không nổi, theo mong muốn của các nàng buông sách đứng lên, đi dạo một chút thì đi dạo một chút thôi, hồng mai này mà tàn, phải còn rất lâu nữa nàng mới được nhìn lại.
Hồng mai trong vườn đã tàn một nửa rồi, chỉ còn lại một vài bông tô điểm đầu cành, có vẻ đẹp thê lương khó hiểu.
Minh Nhiễm tiện tay chiết một cành, trong lúc chiết cánh hoa rung rinh, đến lúc chiết tới tay thì chỉ còn sót lại sáu, bảy đóa.
Tây Tử đi theo bên cạnh nàng, mắt sắc thoáng nhìn thấy cái gì đó, chỉ vào dưới một gốc cây mai: “Nhìn chỗ kia kìa, đó là mèo ạ?”
Nàng ấy lại gần, nhíu mày, “Chết mất rồi.”
Minh Nhiễm vừa đi qua thì thấy, đó là một con mèo nhỏ trắng như tuyết, trên cổ có đeo lục lạc, nằm im ở đó không nhúc nhích, hoa mai che lại cái đuôi của nó.
Thanh Tùng sững sờ nói: “Đây không phải là Tuyết Đàn trong Trường Tín Cung sao?”
Cả cung trên dưới đều biết, Lý Thái hậu có nuôi một con mèo nhỏ, mấy ngày gần đây không biết chạy đi đâu, sáng sớm hôm nay còn thấy có người đang tìm nó nữa.
Minh Nhiễm nhíu mày, đang muốn bảo người đi tới Trường Tín Cung tìm người, phía bên kia Lý Thái hậu và Vân Thái phi cũng đang đi tới đây.
Thuận Ninh quận chúa muốn tới Mai Uyển ngắm hoa mai, đương nhiên là Vân Thái phi phải đi theo rồi, Lý Thái hậu nhớ tới Tiệp dư vừa mới tiến cung ở ngay Phù Vân Điện cạnh vườn mai, cũng thuận thế theo tới.

Bà ta liếc mắt một cái thì thấy mấy người vây quanh một gốc mai, trong đám có một người mặc váy dài màu thạch lựu thêu hoa văn đám mây, ngọc bội thắt trên dây buộc quanh eo rung rinh theo từng bước chân. Trên đầu cắm trâm ngọc cùng với thoa hình hoa hải đường, vô cùng khí chất, có thể kiều diễm hơn cả hồng mai.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, đây là người trong cung loan truyền đẹp như yêu tinh kia, Minh Tiệp dư.
Lý Thái hậu híp híp mắt lại nhìn qua Tuyết Đàn vẫn không nhúc nhích dưới tàng cây, bà ta không quan tâm lắm tới chuyện Tuyết Đàn còn sống hay đã chết, với bà ta mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là một thú vui giết thời gian thôi. Bà ta hừ lạnh một tiếng, quát: “Thứ khốn nạn, ngươi đã làm gì với Tuyết Đàn của ai gia?”
Minh Nhiễm nghe thấy giọng nói thì im lặng, nàng không nghĩ tới sẽ gặp Lý Thái hậu như thế này.
Nàng thỉnh an ngay tại chỗ, “Con mèo này có thế nào cũng không phải là việc thiếp làm ra, lúc thiếp tới nó đã tắt thở rồi.”
Lý Thái hậu cũng không cho nàng đứng lên, cũng không thích nghe nàng nhiều lời, nhất là Vân Thái phi của Cảnh Vương phủ còn đang ở đây, bà ta càng không muốn cho Minh Nhiễm sắc mặt tốt.
Cho dù bà ta không định được tội gì, ít ra cũng có thể áp được khí thế của nữ nhân mới tiến cung này, cho nàng ta biết trong hậu cung này lời ai nói mới được tính, “Không phải ngươi làm? Không phải ngươi làm mà nó có thể chết bất đắc kỳ tử được à?”
Nghe những lời này, đúng là y như lời của Nguyễn Thục phi, Lý Thái hậu này có ý không cho nàng sống dễ chịu đây.
Minh Nhiễm trả lời: “Thái Hậu nương nương không chừng lại nói đúng rồi, nói không chừng mèo con này đúng là tự nó chết bất đắc kỳ tử.”
Lý Thái hậu cười lạnh: “Ngươi bớt nói lời hù dọa ai gia đi, hôm nay ngươi không giải thích cho rõ, ai gia quyết không tha!”
Minh Nhiễm nghe thế thì không kiên nhẫn lắm, “Thái Hậu nương nương cũng bớt lấy mấy lời này tới dọa nạt ta. Nếu hôm nay ngài không tìm được chứng cớ khiến người tin phục, một hai phải định tội cho thiếp, vậy thì cho dù có kiện tới trước mặt Bệ hạ, thiếp cũng tuyệt không chịu dàn hòa đâu.”
Nàng dừng lại một chút, cũng không hề sợ hãi gì, “Ngài làm càn làm bậy như thế, không khỏi quá làm bản thân mất giá rồi.”
Vân Thái phi đứng bên nghe được bật cười, Lý Thái hậu tức giận: “Nói nhăng nói cuội, nói hươu nói vượn, không quy không củ! Ngọc Trân, thay ai gia dạy dỗ cho nàng đàng hoàng, trong cung này phải hành sự nói chuyện như thế nào cho đúng.”
Nguyên Hi đế không quan tâm tới chuyện hậu cung, trong hậu cung này, lời nói của Lý Thái hậu chính là ý chỉ tối cao. Ngọc Trân lĩnh mệnh muốn tiến lên, đầu bên kia đột nhiên truyền đến tiếng động làm bà ta ngừng động tác lại.
“Ai ya, uy phong của Thái hậu đúng là không giảm so với năm đó ha.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là một nữ nhân mặc áo choàng ngọc sắc, dáng người lả lướt, những người ở đây đều nhận ra bà, chính là Liễu Ti Ti.
Mà đứng bên cạnh bà, đôi mắt trong trẻo cũng đang nhìn về đây, đúng là hoàng đế lúc bình thường chả mấy khi ngó ngàng tới hậu cung.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.