Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 25: Kế thủ thành.




Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 25: Kế thủ thành.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Khi mọi người còn chưa biết Trương Hắc Ngưu rốt cuộc muốn làm gì thì hắn đã buông tên, mũi tên chợt lao đi vun vút trong khoảng cách hai mũi tên. Lúc này thì Lộ lão nhân cũng đã hiểu rõ ý nghĩ của Trương Hắc Ngưu.

Mũi tên bay đi như một tia chớp duyên dáng trên bầu trời, mục đích chính là thành chủ đang bị trói trên cột. Lộ lão nhân khẽ gật đầu, quả nhiên thật sự có tài, nếu để tên thành chủ kia sống làm nhiễu loạn nhân tâm thì không bằn giải quyết đối phương, như vậy là cực kỳ chính xác. Nhưng vấn đề là Trương Hắc Ngưu phải có tài bắn cung siêu nhiên, đây là điều mà người bình thường khó thể làm, vì vậy người bình thường sẽ không dùng phương pháp như vậy.

Chỉ thấy mũi tên lóe lên nhắm về phía trái tim của thành chủ, lúc này tên kỵ sĩ đeo mặt nạ dữ tợn cũng cho thấy thực lực mạnh mẽ của mình, trường thương trong tay đâm về phía mũi tên của Trương Hắc Ngưu. Trường thương được kỵ sĩ khuấy động liên tục rung chuyển tạo ra tiếng gào xé gió, trực tiếp nghênh đón mũi tên của Trương Hắc Ngưu.

Mọi người chợt kinh hoàng, nhưng khoảnh khắc mọi người chưa kịp phản ứng thì mũi tên của Trương Hắc Ngưu chợt gia tốc cực mạnh lướt qua lưới thương của kỵ sĩ. Một tiếng phụt vang lên, tên của Trương Hắc Ngưu đã bắn thủng tin thành chủ, một dòng máu tươi phụt ra, thành chủ đến chết cũng không ngờ Trương Hắc Ngưu lại mạnh mẽ như vậy. Lúc này Phú Bộ Nhân và Thanh Sơn cũng bị dọa cho xanh mặt, Trương Hắc Ngưu có thể làm được như vậy, tất nhiên muốn giết bọn họ cũng không có vấn đề.

Đám người đứng trên đầu thành chợt kinh hoảng, Nguyệt Hổ hét lớn:
- Hảo tiễn pháp.

Tuy Nguyệt Hổ đã từng được thấy tài bắn cung của Trương Hắc Ngưu khi đi săn, nhưng mũi tên vừa rồi đã tránh thoát thương pháp tuyệt đỉnh của kỵ sĩ bên dưới, mũi tên càng thêm kiệt xuất.

Lúc này chúng thân hào nông thôn cũng có cảm nhận khác biệt, Trương Hắc Ngưu dùng một mũi tên bắn chết thành chủ, điều này thể hiện rõ sự ác nghiệt của hắn. Bọn họ bắt đầu do dự cảm thấy có phải cách làm của mình đã sai, tuy thành chủ đã bỏ chạy khỏi Hán Cô thành, nhưng bọn họ cũng không trách, vì dù sao đây cũng là lựa chọn của bọn họ.

Nguyệt Như thì trợn trừng mắt, tài bắn cung của Trương Hắc Ngưu thật sự làm nàng giật mình, ngay sau đó lại nở nụ cười, nàng chợt có hứng thú vô tận với Trương Hắc Ngưu.

Nguyệt Phong nhìn tên kỵ sĩ đeo mặt nạ khủng bố, tuy vừa rồi một thương của đối phương không trúng mục tiêu nhưng tương đối không đơn giản, vì thế hắn chợt có khát vọng có một trận chiến với người dùng thương.

Lộ lão nhân thì vuốt cằm, xem ra Trương Hắc Ngưu ngoài thân thể khổng lồ thi vẫn còn có điểm lợi hại riêng, nhưng điều này vẫn là chưa đủ.

Mà một mũi tên của Trương Hắc Ngưu cũng làm cho viên kỵ sĩ đeo mặt nạ phải bối rối, trường thương trong tay xiết chặt, hai mắt nhìn về phía Trương Hắc Ngưu ở trên đầu thành, người ở phía sau muốn lùi lại thoát khỏi tầm bắn của Trương Hắc Ngưu nhưng chính hắn lại thờ ơ.

- Ông chủ Trương...Ngài như vậy, có phải có chút... ....
Một thân hào nông thôn đi đến nói, Trương Hắc Ngưu hỏi:
- Cái gì?

Tên thân hào nông thôn bị Trương Hắc Ngưu quét mắt qua mà không dám phát ra câu nói nào, lão Chu lại hít vào một hơi thật sâu nói:
- Thành chủ bất nhân bất nghĩa, chính mình trốn đi bị người ta bắt được, bây giờ lại muốn chiêu hàng chúng ta, ngươi nghĩ gì vậy? Ông chủ Trương lần này có hành động làm cho nhân tâm thống khoái, nếu ta có tài bắn cung như ông chủ Trương thì cũng đã ra tay như vậy, đáng tiếc là ta không có thân thủ như vậy... ....

Lão Chu thở dài, ác danh của thành chủ Hán Cô thành đã sớm làm người ta giận sôi người, bây giờ đám thân hào nông thôn lại cảm thấy sự việc vừa rồi quá tàn nhẫn, rõ ràng là thỏ khóc hồ ly.

Tú Nương tuy cảm thấy không thoải mái nhưng khôg quá mức quan tâm, mà Tần Thường thì lại có vẻ rất lưu ý, Văn Trọng lại càng hưng phấn, thậm chí còn có ý nghĩ phải tìm biện pháp học tập mũi tên vừa rồi của Trương Hắc Ngưu. Tuy trước kia hắn không thèm quan tâm đến tiễn pháp, nhưng bây giờ xem ra thứ kia có uy lực quá lớn.

Vẻ mặt tên ăn mày có biểu cảm cực kỳ sợ hãi, với thân phận của hắn vốn không nên được lên đứng ở đầu thành, nhưng hắn đi theo Trương Hắc Ngưu, mà đám thân hào nông thôn đang nóng lòng cũng không chú ý đến hắn. Vì thế lúc này hắn mới có cơ hội được đứng sau lưng Trương Hắc Ngưu nhìn tình cảnh khủng bố trước mắt, bầu không khí căng thẳng cũng làm hắn cực kỳ căng thẳng.

Trương Hắc Ngưu lại cài tên và không tìm ra đối tượng công kích phù hợp, nhưng sự vũ dũng của hắn lại làm cho đám lính phải chú ý. Dù là binh lính kém cỏi cũng muốn đi theo một vị tướng quân siêu nhiên, rõ ràng Tống Bình Hòa không thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, bây giờ hắn nắm trường kiếm trong tay nhìn đám sơn tặc đông nghịt bên dưới mà linh hồn muốn rời khỏi thân thể.

Tên kỵ sĩ đeo mặt nạ cũng không ngờ ở Hán Cô thành có một nhân vật như vậy, hắn có chút ngạc nhiên, trong lòng thầm mắng thủ hạ điều tra không rõ ràng. Một thương của hắn vừa rồi đã nắm chắc quỹ dạo và tốc độ nhưng vẫn không chặn được mũi tên của đối phương, điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ khó tưởng. Cao thủ kia từ đâu đến? Tên kỵ sĩ nắm chặt trường thương trong tay, cao thủ dùng thương nổi tiếng thiên hạ là không nhiều, tên này là ai? Khi thấy Trương Hắc Ngưu lại kéo tên thì hắn cảm thấy rất hưng phấn, bản năng võ giả trong lòng lại bùng lên, vừa rồi hắn không ngăn chặn thành công, nhưng bây giờ hắn tuyệt đối không tái diễn lại sai lầm vừa rồi.

Không ngờ Trương Hắc Ngưu giương cung nhưng không tìm ra mục tiêu phù hợp, vì vậy mà hạ cung xuống. Tên kỵ sĩ thầm mắng một tiếng, nội lực đã bùng ra lại phải rút về, trường thương trong tay cũng được thu về.

Trương Hắc Ngưu quét mắt nhìn năm vạn sơn tặc, tuy bọn họ ăn mặc đủ loại, hơn nữa binh khí trong tay cũng đủ loại, trận hình cũng đủ loại nhưng có thể thấy được sự hung hãn và khát vọng mà người thường khó thể có được. Hắn lại nhìn đám binh lính đứng phía sau mình, dù tình cảnh vũ dũng vừa rồi của hắn đã mang lại cho bọn họ chút tự tin, nhưng dù sao vẫn kém đám sơn tặc quá xa.

- Ông chủ Trương...Kế tiếp chúng ta nên làm gì? Nếu bọn họ tấn công, sợ rằng chúng ta cũng khó khả năng chống đỡ.
Tống Bình Hòa dù sao cũng là một tướng quân, ít nhiều gì cũng biết chút tri thức quân sự, hơn nữa cũng hiểu quân dưới trướng của mình, cũng không tự cao tự đại.

Trương Hắc Ngưu mở ra những tư liệu tồn kho trong đầu mình, bây giờ thật ra đó chỉ là lý luận suông với hắn mà thôi, nhưng vì linh giác của tu vi cao tham vượt qua thế tục mà hắn nhìn sự việc rất sâu sắc. Thành thật mà nói thì binh pháp trong thiên hạ cũng chỉ có vài loại như vậy mà thôi, dù là lính hay tướng cũng phải biết cách sử dụng, biết cách tổ hợp từng hoàn cảnh.

- Đúng vậy...Với điều kiện của chúng ta bây giờ thì không thể chịu nổi một đòn tấn công của kẻ địch.
Trương Hắc Ngưu nói, mọi người lấy hắn là trung tâm, bên cạnh có vài trăm binh lính, như vậy coi như là tinh nhuệ, nhưng tất cả đều có bộ dạng không chiến mà bại. Hắn cũng không cần xem đám binh lính của mình có bộ dạng thế nào.

Lộ lão nhân cũng thấy được tất cả, tất nhiên lão hiểu rõ ý nghĩ của Trương Hắc Ngưu, bây giờ trong thành này chỉ có lão và Nguyệt Hổ có thể coi là kẻ có ý nghĩ sáng suốt. Tần Thường lai không biết sự tồn tại của Lộ lão nhân, mà Phong Linh Hương kiếm pháp siêu quần lại chẳng quan tâm đến quy mô tác chiến, trước nay tất cả những vấn đề như vậy đều do Nguyệt Hổ giải quyết.

Lộ lão nhân thầm lắc đầu, lão muốn thí nghiệm Trương Hắc Ngưu, lại không ngờ bước đi đầu tiên lại không may mắn như vậy, tình cảnh lúc này một là hoàn toàn khó thể thủ, hai là binh không tinh, ba là tướng không dũng. Tuy sơn tặc đến dưới thành thì lòng người phải đoàn kết nhưng như vậy là chưa đủ, vì tinh thần chúng binh sĩ quá sa sút, binh sĩ chưa trải qua chiến tranh thường không có bao nhiêu sức chiến đấu, như thế sao có thể chiến?

Tiến không công, lui khó thủ, hơn nữa lại không chạy được, lần này phiền toái rõ ràng là quá lớn. Bây giờ nói chung chỉ còn một biện pháp có thể dùng đó chính là... ....

- Người ta thường nói bắt người trước tiên phải bắt ngựa, cầm địch nên bắt vua.
Lộ lão nhân không nhịn được phải nói, nếu không giúp một tay thì thật sự khó thể chịu được.

Trong đầu Trương Hắc Ngưu lóe lên linh quang, hắn hiể rõ ý nghĩ của Lộ lão nhân, đây rõ ràng là phương pháp duy nhất vào lúc này. Nhưng nếu bắt vua thì sẽ không giải quyết được vấn đề vào lúc này, vì đội quân sơn tặc này do mười ba nhóm hợp lại.

Sơn Vạn Trọng đứng bên cạnh Trương Hắc Ngưu, hắn đã hoàn toàn bị khuất phục vì một mũi tên vừa rồi của Trương Hắc Ngưu, bây giờ nghe Lộ lão nhân nói như vậy thì hắn có chút ngạc nhiên, sau đó nói:
- Lộ tiên sinh, ngài có thể nói cụ thể được không?

Lộ lão nhân hừ một tiếng:
- Hiểu thì hiểu, không thì thôi, coi như chưa nói.

Trương Hắc Ngưu lại kéo cung trong tay lên, mọi người, kể cả trên hay dưới thành đều trở nên căng thẳng. Vừa rồi mọi người đã được thấy tài bắn cung xuất thần nhập hóa của hắn, bây giờ hắn kéo tên cũng không biết lấy ai làm mục tiêu, vì vậy người trên thành cực kỳ chờ mong mà dưới thành thì kinh hồn táng đảm.

Trương Hắc Ngưu kéo cung thành đường cong tuyệt mỹ, trên đầu tên lóe lên hàn quang, một luồng tinh quang từ bàn tay nắm tên của hắn phóng lên đầu mũi tên tạo nên một vòng sáng bén nhọn.

Đám người Sơn Vạn Trọng và Nguyệt Hổ chợt kinh hoàng, đây rõ ràng là công phu tụ thần của cao thủ nội gia chân chính.

Trương Hắc Ngưu quét mắt nhìn đám sơn tặc dưới thành, chọn lựa đầu tiên của hắn chính là tên kỵ sĩ cưỡi ngựa đi đầu. Tên kỵ sĩ kia cũng tương đối nhạy cảm, ánh mát như điện nhìn về phía Trương Hắc Ngưu, điều này làm Trương Hắc Ngưu cố gắng thu lại nội lực của mình, vì trên đời này kẻ có thể chống chịu được nhãn lực của hắn là chưa sinh ra.
truyện copy từ
Nhưng công lực của kỵ sĩ bên dưới cũng tương đối lợi hại, dù Trương Hắc Ngưu không thể phân loại cao thủ trên thế gian này, nhưng hắn vẫn có thể thấy Sơn Vạn Trọng làm tiêu chuẩn mà thấy tên kỵ sĩ kia tương đối lợi hại, ít nhất cũng lợi hại hơn Sơn Vạn Trọng.

Trương Hắc Ngưu liếc mắt nhìn tên kỵ sĩ, giấu dưới lớp mặt nạ là hai mắt sắc bén thanh tịnh. Đúng lúc này một tiếng vút vang lên, tên lóe lên giữa không trung, mũi tên với lực lượng khủng bố phóng về phía tên kỵ sĩ đeo mặt nạ.

Trong mắt tên kỵ sĩ đeo mặt nạ thì tên của Trương Hắc Ngưu mới vừa rời khỏi cung nhưng giống như đã đến trước mặt, giống như vượt qua không gian, làm hắn cảm giác được cảm giác giá lạnh thấu xương ép lên mi tâm. Mũi tên của Trương Hắc Ngưu giống như tràn ngập trời đất, điều này làm tên kỵ sĩ như rơi vào một cơn ác mộng, trường thương trong tay chợt sinh ra cảm giác không biết đâm vào đâu. Hắn vã mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn không thể nhận thức rõ lực lượng của mũi tên bắn về phía thành chủ, không ngờ lại quá khủng bố như vậy, có thể coi đây là thần kỹ. Tinh thần Trương Hắc Ngưu đã ép lại, có thể nói là mạng nhện dính chặt kẻ đáng thương.

Tên kỵ sĩ không biết nên đâm trường thương về phía nào, hắn chợt cảm thấy thương pháp của mình hầu như biến mất, vì thế mà hắn rống lên giận dữ, trường thương trong tay như một ngọn núi làm hắn cảm thấy cực kỳ gánh nặng. Hắn chậm rãi di động trường thương chĩa về phía mũi tên của Trương Hắc Ngưu, nhưng hắn cảm thấy mình vô lực. Vài tên tướng quân ở phía sau chợt phát hiện sự nguy hiểm của tên kỵ sĩ, bọn họ muốn tiến lên giải cứu, nhưng thân thủ của bọn họ thật sự không đủ lực.

Khi tên chuẩn bị đâm vào mi tâm thì chợt chuyển hướng xuống trán tuấn mã tên kỵ sĩ đang cưỡi, vì vậy mà hắn chợt khôi phục lại, cảm giác vừa rồi biến mất không còn.

Biến hóa quá nhanh, điều này làm cho đám người đứng bàng quan tưởng như một giấc mộng, chiến mã dưới háng kỵ sĩ chợt run lên rồi ngã xuống, hai chân hắn đặt xuống đất, sau đó lại lui về phía sau. Lúc này hắn mới thấy y phục của mình ướt đẫm, trong thiên hạ không ngờ có loại cao thủ làm hắn không thể nào xuất hết lực lượng, đây đúng là một tồn tại như ác mộng. Có người như vậy ở Hán Cô thành, kế hoạch của hắn phải thay đổi.

Tên kỵ sĩ hít vào một hơi thật sâu, tuấn mã của hắn đã gục trên mặt đất như một chiếc túi, phần thân thể bị nội lực của Trương Hắc Ngưu phá nát, rất nhiều máu chảy từ bên trong ra ngoài. Tên kỵ sĩ vung tay, đại quân lui về phía sau, mãi đến khi nghĩ rằng đã vượt qua tầm bắn của Trương Hắc Ngưu mới dừng lại.

- Vì sao lại trật?
Sơn Vạn Trọng kỳ quái nói, nếu mũi tên vừa rồi mà trúng đích thì chẳng phải tất cả sẽ được giải quyết sao? Với biểu hiện tài bắn cung của Trương Hắc Ngưu vừa rồi thì chắc chắn sẽ không có sai lầm, điều này làm Sơn Vạn Trọng khó tưởng.

Nguyệt Hổ thì đăm chiêu, Lộ lão nhân lại thầm gật đầu, tuy Trương Hắc Ngưu có thể bắn chết kỵ sĩ kia nhưng sẽ khó tránh khỏi đám sơn tặc trả thù, như vậy rõ ràng là thất bại, vì hiện trạng lúc này của Hán Cô thành sẽ khó thể chống đỡ được. Chỉ có cách biểu hiện thực lực của Hán Cô thành không như bọn họ tưởng tượng, như vậy mới có thể tạo nên kế sách đẩy lui kẻ địch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.