Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 2: Dã nhân trong núi.




Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 2: Dã nhân trong núi.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Tiểu Trác Tử tỉnh lại, một chiếc lá khẽ rơi xuống mũi hắn, cặp mắt hắn khẽ chấn động và mở ra. Sau khi bị thiên lôi và đám người đuổi giết thì Tiểu Trác Tử chợt phát hiện ra một thiên địa khác biệt, thái dương vẫn treo trên bầu trời giống như một quả trứng gà phát ra ánh sáng màu vàng. Hắn đứng lên, hai chân đứng vững trên mặt đất, hắn cảm nhận được tinh khí thiên địa phóng vào người mình. Lúc này hắn phát hiện mình không còn ở trong hậu cung, mà ở trong một ngọn núi lớn.

Tiểu Trác Tử cảm thấy rất kỳ quái, trên thế giới sao lại có địa phương cổ quái như vậy, có rất nhiều cây, núi đá chất chồng thành từng đống, những sinh vật kỳ quái liên tục chạy qua lại. Hắn nhìn trái nhìn phải, lấy chính hắn làm trung tâm thì mặt đất trong phạm vi mười trượng đầy thi thể, một cây đao sáng quắc xuất hiện trước mặt hắn, điều này làm hắn nhìn vào và chợt kinh hoàng, ai vậy? Trong đầu hắn giông như có một vụ nổ lớn, hắn liều mạng vuốt mặt, nhìn về thân thể mà phát ra tiếng kêu điên cuồng như loài dã thú, đây không phải là hắn.

Thân thể này cực kỳ cường tráng và hơn hai thước, gương mặt đáng sợ và vuông vức, râu ria đầy mặt, Tiểu Trác Tử muốn vặn vẹo thân thể thì cảm thấy bên trong truyền đến cảm giác đau đớn. Hắn lại quay về vị trí vừa rồi, hắn phát hiện trên tay đầy máu của người khác, vì vậy mà phát hiện những người xung quanh đều do mình giết. Không...Không...Không...Không phải mình, đây không phải là mình, những ký ức trước đó vẫn còn hiện hữu, và đây không phải là hắn. Hắn nhìn về phía đám người bị giết, bọn họ chết tương đối khủng bố, không phải ngực có một lổ hổng lớn thì đầu cũng vỡ nát hai nứt thành hai phần. Hơn nữa trên vị trí hắn nằm còn có một tấm bia khổng lồ, trên đó viết: "Thiên hạ đồng đạo đã chếm chết dâm tăng Sắc Si ở đây!"

Tiểu Trác Tử vuốt ve cái đầu bóng lưỡng của mình, những chữ này được một cây bút phán quan làm từ thép viết ra, mà lão già nằm bên cạnh đã sớm mất mạng. Lúc này hắn mới phát hiện trên người mình có hơn tám mươi vết thương sâu thấy xương, bảy tám cây binh khí khác biệt còn đang cắm vào người hắn, cơn đau đớn của hắn vừa rồi là do những thứ này gây ra. Vì vậy mà hắn rút những vũ khí kia ra, sau đó tiếp tục kiểm tra thân thể, ngũ tạng đứt gãy, kinh mạch nát bấy, hơn nữa phần xương bị gãy, thân thể rách tơi tả, chỉ có thể hấp thu tính khí thiên địa để tu bổ và dần hồi phục, hơn nữa càng thêm cường tráng. nguồn

Nhưng dâm tăng là thứ gì? Mà cái gì là Sắc Si? Tiểu Trác Tử không biết rõ những thứ này, nhưng cuối cùng hắn biết mình không còn như trước kia, trước đó hắn hao phí cả đời ở hoàng cung, bây giờ đi lại giữa thiên địa cũng coi như có chỗ tốt. Tiểu Trác Tử mạnh mẽ thư giãn gân cốt, trong người vang lên những tiếng nổ vang, lực lượng cường tráng bùng ra khắp người, công phu trước đó vẫn có thể dùng, chân khí khủng bố lưu động trong cơ thể, một luồng lực lượng âm hàn có sẵn trong cơ thể này phối hợp với nội lực của hắn, tất cả chảy qua kinh mạch tạo ra cảm giác tê dại, làm cho thât thể cực kỳ thoải mái.

Tiểu Trác Tử duỗi bàn tay của mình, trong lòng bàn tay léo lên một luồng hào quang lam sắc, đây là nội lực gì? Sau khi hắn thức tỉnh thì tất cả không còn giống như trước đó, Tiểu Trác Tử dùng loan đao sáng quắc để xem xét gương mặt của mình, xem ra sau này không nên gọi là Tiểu Trác Tử, phải gọi là Đại Trác Tử thì đúng hơn. Tiểu Trác Tử sờ đầu mình, không có tóc làm hắn sinh ra cảm giác cổ quái, nhưng cái đầu sáng bóng, có thể nói là rất cá tính. Hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn khắp chung quanh, người chết đủ loại, đủ tư thế kỳ quái. Hắn nhìn bộ quần áo nghiền nát của mình, vì vậy mà vất vả thu gom được một bộ khác mặc lên người.

Lúc này Tiểu Trác Tử lại vận động cơ thể, cảm giác đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn tốt hơn so với thân thể trước kia, không những nội lực hùng mạnh mà thân thể cũng hùng tráng. Hắn đi về phía rừng rậm, nếu đã như vậy thì chính hắn nên dùng thân thể này để đi xem xét thế giới bên ngoài. Quỳ Hoa Bảo Điển đã được hắn luyện đến tận cùng, bây giờ hắn không biết mình nên làm gì, vì vậy phải đi tìm việc để làm. Hắn không có quan niệm về phương hướng, bây giờ có thể đi về bất kỳ nơi đâu, có thể nói là thứ gì cũng làm hắn cảm thấy hiếu kỳ, thứ gì cũng không biết. Nhưng trời sinh làm hắn biết thứ gì nguy hiểm hay không, nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa thấy nguy hiểm.

Sau khi đi ba ngày ba đêm thì Tiểu Trác Tử đột nhiên cảm thấy đói bụng, đây là cảm giác mà rất lâu rồi hắn chưa từng nếm trải, hắn cảm thấy cực kỳ mới lạ nhưng cũng không biết kiếm gì ăn. Trên đường đi hắn đã bóp chết rất nhiều giun khổng lồ, thật ra hắn không biết chúng là rắn, thứ duy nhất hắn đã gặp qua và trông giống rắn chính là giun. Hắn cũng đá chết một đám chó nhưng thật ra đó là sói, khốn nổi hắn muốn gặp người nhưng chẳng thấy ai. Hôm nay Tiểu Trác Tử vẫn từ trong núi đi ra, hắn vô tình phát hiện ra một thứ mà mình biết, tuy thứ kia có vẻ khá lớn nhưng nhất định là mèo.

Một vua sơm lâm dài hơn ba thước thân thể khoảng năm trăm cân cực kỳ khủng bố phóng về phía Tiểu Trác Tử, lúc này hắn lại hưng phấn hét lớn:
- Tiểu Hoa Miêu...Thật đáng yêu.

Tiểu Trác Tử vung hai tay ôm lấy cái đầu khủng bố của chúa sơn lâm, sau đó dùng sức ép xuống đất, hắn lại dùng sức cọ xát thân thể làm con hổ chịu không nổi mà gào lên.

Tiếng hổ:
- Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng bị người ta sỉ nhục...Hôm nay khổ sở rồi...Ta liều mạng lắm mới lăn lộn đến bây giờ...Đừng làm vậy chứ...Nếu không sau này sao còn mặt mũi gặp thủ hạ?

Tiểu Trác Tử hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của con hổ, hắn rất vui vì vất vả lắm mới tìm được thứ mà mình biết, vì thế không đơn giản buông ra.

- Tiểu Hoa, sau này ta kêu ngươi là Tiểu Hoa...Có chịu không?
Tiểu Trác Tử ấn đầu hổ nói, tiếng hổ:
- Ta nào dám nói không, Tiểu Hoa thì Tiểu Hoa...Ta chịu...Hu hu... ....

Con hổ đáng thương dùng móng vuốt cào cào lên mặt đất tạo nên một cái rãnh sâu, lúc này Tiểu Trác Tử lại ném nó lên trời giống như ném Tiểu Hoa năm xưa. Thân thể con hổ khổng lồ phóng lên không, nó vung vẩy móng vuốt khiển trách, tiếng hổ:
- Trời ạ, đây là người sao? Mình là chim sao?

Sau khi ném Tiểu Hoa đáng thương lên trời hai mươi lần, Tiểu Hoa cũng biểu diễn hàng loạt kỹ năng đặc biệt trên không, cuối cùng Tiểu Trác Tử mới coi như dừng tay.

Tiểu Trác Tử vỗ đầu Tiểu Hoa nói:
- Sau này ngươi đi cùng ta, một mình ngươi sống ở đây nhất định là rất vất vả, mỗi bữa ăn được bao nhiêu con chuột?

Tiếng hổ:
- Ta không ăn chuột... ....

Tiểu Trác Tử tiếp tục nói:

- Sau này có ta nuôi dưỡng, ngươi tha hồ mà thư thái.

Tiếng hổ:
- Khó nói nha... ....[=))]

Mười ngày sau một người một hổ đi trong núi, Tiểu Trác Tử cũng dần phát hiện ra Tiểu Hoa này có chút khác biệt với con mèo nhỏ trước kia, đồng thời cũng không thích ăn chuột, lại thích ăn những động vật mập mạp bốn chân rất kỳ quái, hơn nữa cũng không cần hắn nuôi, điều này làm hắn có chút xấu hổ.

- Đúng rồi...Tiểu Hoa...Ngươi biết chỗ nào có người?
Tiểu Trác Tử đi hoài trong núi cũng ngán, vì vậy hắn mãnh liệt yêu cầu một nơi có người. Tiểu Hoa lắc cái đầu lớn, nó nghĩ lại xem đã gặp người ở đâu nhưng trí nhớ không quá tốt, thôi thì nên tìm hỏi một con hồ ly sẽ hay hơn. Khi Tiểu Hoa còn đang rung đùi đắc ý thì lỗ tai Tiểu Trác Tử chợt rung động, hắn giống như nghe được tiếng người truyền đến theo tiếng gió, vì vậy mà hắn phóng về phía phát ra âm thanh. Tiểu Hoa chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Tiểu Trác Tử đã chạy mất, Tiểu Hoa chợt kinh hoàng nhưng khoảnh khắc sau nó hiểu ra, Tiểu Trác Tử đã chạy mất, nó có thể làm gì cũng được, tự do vạn tuế. Tiểu Hoa gào lên ba tiếng rồi phóng vào rừng sâu.

Tiểu Trác Tử liên tục biến mất trong rừng, tốc độ của hắn bây giờ chẳng khác nào nói là bay. Không bao lâu sau trước mặt hắn xuất hiện một thôn trang, hắn dừng bước, tiếng người được phát ra từ chỗ này. Hắn suy tư một chút và muốn xem cuộc sống của người bình thường, vì vậy mà cất bước đi vào giữa thôn.

- Ngươi là ngôi sao tai họa.
Một giọng nữ sắc nhọn truyền đến, Tiểu Trác Tử chợt kinh hãi, ngôi sao tai họa là thứ gì? Giọng nữ tiếp tục vang lên:
- Khắc cha, khắc mẹ, khắc chồng, chồng ta hảo tâm thu dưỡng cô nhi quả phụ nhà ngươi, khốn nổi ngươi lại quyến rũ chồng ta, bây giờ thôn này không chứa mẹ con ngươi nữa, ngươi và nó cút đi cho ta... ....

- Đại nương...Ta không phải...Ta không phải muốn... ....
Một giọng nữ ngọt ngào vang lên còn chưa dứt lời đã bị một âm thanh bén nhọn cắt đứt:
- Mau cút đi.

Lại có một giọng trẻ nhỏ vang lên:
- Mẹ, mẹ, không được đánh mẹ ta.

- Con khốn.
Một bại tai vung đến.

- Không cần đánh nữ nhi của ta, ta cút đi là được...Nhưng xin giữ lại con ta... ....
Giọng nữ ngọt ngào lại vang lên.

Tiểu Trác Tử đi vào trong thôn, hắn thấy một đám người đang đứng thành vòng tròn, âm thanh từ bên trong đó truyền ra.

- Trời, dã nhân.
Khi thấy một Tiểu Trác Tử cao hai thước bốn, mặt mũi đầy râu ria khủng bố như một ma thần thì đám người có phản ứng như vậy. Đám thôn dân chạy sạch chỉ để lại một cặp mẹ con. Tiểu Trác Tử đã từng gặp qua nữ nhân vì thế không có ngạc nhiên quá lớn, nhưng nữ hài làm hắn cảm thấy hiếu kỳ. Hắn đi về phía trước vươn tay muốn vuốt ve nữ hài, điều này làm nó hoảng sợ, khi ngâng đầu lên thấy một hình bóng khổng lồ che phủ cả mặt trời thì nó lập tức khóc lên:
- Tiểu Thanh rất ngoan, đừng ăn Tiểu Thanh... ....

Nữ nhân kia cũng chú ý đến Tiểu Trác Tử, dưới tình huống sợ hãi ngươi ôm tiểu cô nương vào lòng rồi nói:
- Tất cả đều tính lên người ta, đừng làm tổn thương con ta... ....

- Mẹ!
Tiểu cô nương kêu lên, hai mẹ con khóc lóc thành một khối.

- Ta...Ta... ....
Tiểu Trác Tử buồn rầu xoa đầu, hắn chưa từng gặp phải tình huống này, vì thế mà khoảnh khắc sau hắn vẫn chưa biết nên xử lý sao cho phải.

- Tráng sĩ...Ha ha...Nếu ngươi thích hai ngươi thì cứ mang đi, ngươi xêm da thịt bọn họ mềm mại...Ha ha... ....
Giọng nữ bén nhọn vừa rồi lại vang lên, đám thôn dân cầm đủ nông cụ trong tay cũng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiểu Trác Tử, một người nữ nhân trung niên béo tốt nhìn hắn rồi nói:
- Ha ha...Thôn chúng ta không có thứ gì tốt... ....

Tiểu Trác Tử tùy tiện đứng lên làm cho đám thôn dân bị dọa không dám tiến lên.

- Nếu ngươi thích hai đứa kia thì cứ đưa đi.
Người nữ nhân béo bị Tiểu Trác Tử nhìn lướt qua mà toàn thân sợ run lên, người này quá đáng sợ, toàn thân như sắt thép, tóc tai trên đầu như kim sắt, thân thể như gấu chó, sợ rằng ai gặp phải cũng cực kỳ hoảng sợ. Người nữ nhân có giọng nói ngọt ngào nhìn Tiểu Trác Tử, dựa vào bản năng nữ tính nàng phát hiện đối phương không khủng bố như những gì được thấy, giữa hai mắt Tiểu Trác Tử còn có chút ngây thơ. Vì vậy mà người nữ nhân có giọng nói ngọt ngào đưa ra một quyết định, coi như ngươi đánh bạc, ngươi chụp lấy ống quần của Tiểu Trác Tử và nói:
- Ngươi dẫn chúng ta đi.

Tiểu Trác Tử chợt chấn động, giọng nữ nhân ngọt ngào làm hắn rung động, vì vậy hắn đưa người nữ nhân có giọng nói ngọt ngào và nữ nhi của nàng đặt lên vai mình. Người nữ nhân kia chỉ có một mét sáu trông như búp bê vả, còn nữ nhi lại nhỏ xíu như một hài nhi, tiểu cô nương khóc rống lên nhưng được nữ nhân kia dỗ dành. Tiểu Trác Tử đưa hai mẹ con rời khỏi thôn, nữ nhân béo thở ra một hơi:
- Kẻ kia đã đi, không ngờ ngôi sao tai họa phát huy tác dụng... ....

- Chúng ta làm vậy có tốt không, sợ rằng các ngươi sẽ bị ăn sạch.
Một thôn dân khác tiến lên nói, nữ nhân béo trợn mắt nhìn hắn rồi nói:
- Con khốn đó nên cút đi, nếu không thôn chúng ta cũng khổ sở, nếu ngươi không muốn thì thế thân đi.

- Không...Không, ngươi nói đúng.
Thôn dân vẫn còn cảm thấy đáng tiếc, dù sao mẫu nữ nhà kia cũng quá đẹp, đặc biệt là mẫu thân là tình nhân trong mộng của người trong thôn, hơn nữa dù là quả phụ thì càng thêm đẹp, như vậy mà bị dã nhân mang đi, cũng coi như đáng tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.