Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 1: Chương 1




Edit: KienHuyetPhongHau????
Lúc Nam Nhứ tỉnh lại, lọt vào tầm mắt là một tòa cung điện tối tăm.
U đèn lấp lánh, giống như ma trơi.

Lụa màn mỏng, không gió cũng tự động bay.
"A Nhứ, nàng tỉnh rồi."
Thanh âm trầm thấp lại mang theo vài phần tà khí gọi tên nàng.
Theo thanh âm nhìn lại, nàng nhìn đến gương mặt kiệt ngạo quyến cuồng.
Là một đại soái ca a.
Chưa thấy qua gương mặt này.
Đây là người mẫu nhà ai đang phỏng vấn đây, cùng một người như thế này mà đi quảng cáo sản phẩm quá là phù hợp đi.
Nam Nhứ giương môi, muốn nói chuyện, lại phát hiện mình không thể phát ra bất kì thanh âm nào.
Không phải là bệnh rồi chứ....
Đều do quỹ tái đầu tư của người người kia nói.
Làm hại nàng mấy ngày nay không thể không điên cuồng mà tăng ca.
"Nàng vừa mới ăn xong Hóa Hình Đan, không thể nói chuyện.

Chờ pha thuốc tắm, nàng mới thật sự biến thành người."
Nam nhân vươn ngón tay, đốt ngon tay thon dài mà phiếm một màu trắng bệch, lạnh như băng, một tấc một tấc mà phất qua mặt nàng.
Nam nhân cười khẽ, đã đẹp lại tà khí:"Không ngờ tới, túi da mà A Nhứ của chúng ta sau này hóa hình, cũng là một tuyệt sắc mỹ nhân đâu.

Nói vậy chỉ bằng bộ dạng này, là có thể lừa gạt đám ngu xuẩn Thái Huyền Tông kia."
Chỗ bị hắn đụng vào, nhè nhẹ mà nổi lên một cỗ lạnh lẽo.
Nam Nhứ nổi một trận rét lạnh.
Nàng muốn né tránh, nhưng thân thể không thể nhúc nhích.
Nam nhân phất tay, làm như vô ý nói:"Mang nàng đi tắm thuốc."
Bên cạnh vang lên thanh âm cung kính của thị nữ:"Vâng, tôn chủ."
Nam Nhứ:"...."
Lúc này mới tính một quý tân vật phẩm tự kêu tên là "U Minh Nghiệp Hỏa", cũng không thể mời cái người bị ảo tưởng a!
Rối tung rối loạn, người này đang chơi cosplay Ma Tôn sao?
Nam Như trong lòng mắng công ty 800 lần một ngày, cho đến khi, nàng bị ném vào hồ dược quỷ dị màu xanh lục.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên không đúng.
Cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân, từng mạch máu trong cơ thể giống như bị cây châm xuyên thủng, rất dữ dội, toàn thân không có chỗ nào là không đau đớn, ngực và bụng càng giống như bị lửa bùng lên đốt cháy.
Nàng đau đớn khổ sở muốn kêu to, lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
Sương mù bốc hơi, mùi tanh hôi gay mũi quanh cuồng quanh thân nàng.
Dưới sự thống khổ đến cực độ, khóe mặt nàng không khống chế được mà rơi nước mắt.
Bị nước mắt che mờ, nàng mơ hồ mà nhìn hình ảnh vặn vẹo trong tầm mắt, nàng nhìn đến nam nhân giương khóe miệng, tiếng nói tùy ý mà ngọt ngào:"A Nhứ, đừng khóc.

Nàng giúp ta giết chết Lê Vân, ta liền cùng nàng thành thân."
Lê Vân...?
Tên này đã nghe qua ở đâu đó.
Hình như là trong một quyển sách.....
Một chút ý chí cuối cùng trước khi bị cơn đau ăn mòn, nàng rốt cuộc cũng nhận ra được --
Nàng, Nam Nhứ, xuyên thư rồi.
....
Một tháng sau.
Nam Nhứ mặc một bộ đạo bào màu trắng, trà trộn vào giữa đông đảo các đệ tử cũng mặc đạo bào tương tự, biến thành chấm đen bé nhỏ không đáng kể.
Nơi này là Thái Huyền Tông, đệ nhất đại tông môn ở Đông Châu.
Cứ mười năm một lần, Thái Huyền Tông sẽ tổ chức đại điển thu đồ đệ ở Phi Tiên Điện, chính là địa điểm mà nang đang ở, chưởng môn cùng các trưởng lão chưa bế quan đang tổ chức nghĩ lễ nhập môn cho các tân đệ tử.
Phi Tiên Điện được dựng trên một cái đảo nhỏ, lăng mà không đứng.
Trước điện dựng một khối bia bằng bạch ngọc cao ngất, ngoài điện một màu xanh mây trắng mênh mông, các trưởng lão ngồi trên tiên đài, âm thanh vang lớn như tiếng chuông:"Hôm nay các vị đứng ở chỗ này, là đã thông qua các tầng khảo nghiệm của Thái Huyền Tông ta, có thể nói là thiên chi kiêu tử."
Nói sao, Nam Nhứ từ nhỏ đến lớn nghe qua rất nhiều lần.
Trước trăm ngày, đến ngày thi đại học nói lời tuyên thệ trước khi xuất quân, tiểu tổ trong công ty sẽ là tiểu tổ trưởng hùng hồn dõng dạc mà diễn thuyết.
Đơn giản chính là tiết canh gà, nói cho ngươi người này là gà nhất định sẽ biến thành phượng hoàng, chờ đến hiện thực vả mặt, mới phát hiện chính mình bất quá cuối cùng vẫn thuộc sở hữu bị đưa lên lò mổ.
"Ta ở Thái Huyền Tông cho tới nay, đã có hai vin tiên quân Hợp Thể kỳ, sáu vị tiên nhân Hóa Thần kỳ, hơn trăm vị chân quân Nguyên Anh..."
Cũ kỹ.
"Đương kim*, Thái Huyền Tôn ta có hai..."Chưởng môn vi diệu mà dừng trong chớp mắt:"Khụ, có một vị Hóa Thần kỳ, tám vị chân quân Nguyên Anh kỳ, 64 vị Kim Đan chân nhân..."
*Đương kim: chức vụ hiện nay.
Nhàm chán.
Nam Nhứ không có hứng thú nghe, vì thế ở giữa mênh mông các tân đệ tử đang tràn đầy nhiệt huyết, có mình nàng đang thất thần.
Nàng xuyên vào quyển tiểu thuyết tiên hiệp.
- -
Nói đến quyển sách này, kỳ thực nàng không hay đọc loại tiểu thuyết này.
Nguyên nhân nàng xem quyển sách này cũng hết sức đơn giản, nữ xứng trong truyện trùng tên trùng họ với nàng.
Nữ chính là đệ tử chính thống trong tiên môn, bởi vì yêu chính sư tôn ốm yếu của mình, tiến vào một chỗ trong bí cảnh hái thuốc cho sư tôn, kết bạn với nam chính Ma Tôn tà mị quyến cuồng bá đạo.

Sau khi Ma Tôn yêu nữ chính, khó chịu với sư tôn ốm yếu của nữ chính, phái nữ xứng liếm cẩu* ẩn núp bên người hắn, khiến cho nữ xứng giúp hắn chờ thời cơ mà giết chết tình địch.
*Liếm cẩu: Người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Tất nhiên, sau khi sư tôn ốm yếu chết đi, nữ chính hận Ma Tôn, cùng hắn đấu tranh quyết liệt.
Ma Tôn vì muốn kéo nữ chính về bên mình, lại ném nồi đến bên người nữ xứng, tự tay giết nàng.
Ừm, nàng liền bị xuyên thành pháo hôi liếm cẩu.
Căn cứ vào nguyên tắc"Nếu lỡ như xuyên thư, nàng nhớ sở hữu cốt truyện", nàng xem xong rồi nhưng chưa bao giờ đọc, cuốn tiểu thuyết cẩu huyết ngược luyến văn.
Sau đó nàng xuyên thư.
Tốt.
Thật không sai.

Nam Nhứ mặt không biểu cảm mà nghĩ, nhìn xem, định luật cùng tên sẽ xuyên qua này không phải không có tác dụng.
....Vấn đề là nàng xem quyển sách này một năm trước.
Cốt truyện đã sớm quên hết!
Haha, cuộc sống có đôi khi thật buồn cười.
Đến nỗi nàng vì sao mà xuyên qua, có thể là tăng ca mà chết dột ngột đi.
Rốt cuộc nàng cũng chẳng có gì ấn tượng.
Có thể thấy được nhất định phải rời xa những tân phẩm chó má mà công ty đẩy ra, chẳng trách trước đây nàng có đồng nghiệp không muốn làm hạng mục này, lại nói cái tên"U Minh Nghiệp Hỏa" này không quá cát lợi.
Lúc trước nàng còn thấy đồng nghiệp quá mức mê tín.
Hiện tại xem ra, là nàng trẻ con.
Đem nhân sinh nàng tổng kết một chút, đời trước tăng ca mệt mỏi, đời này làm pháo hôi nữ xứng.
Hoành Phi: trời sinh mệnh khổ.
Không biết có phải tác giả đem ác độc nữ xứng khác trong quyển truyện nữ xứng khác cùng nhau mở ra hay không, nàng nữ xứng không phải là người.
Thân là thần thú Toan Nghê, cam tâm làm liếm cẩu của Ma Tôn -----
Đương nhiên là, Ma Tôn không biết nàng là thần thú.
Tốc độ tu luyện của yêu thú so với người nhanh hơn rất nhiều, trăm năm là có thể hóa hình.
Mà nguyên chủ tu luyện 300 năm, lại chỉ có thể ở bước đầu hóa hình, thời gian hóa thành hình người vẫn còn chưa ổn định.
Ma Tôn cho rằng nàng là yêu thú huyết mạch tạp giao, mạnh mẽ cho nàng ăn Hóa Hình Đan.
Sau lúc ăn Hóa Hình Đan, còn muốn nàng chịu thống khổ cực hình trong dược trì, dưới lấy kiểm tra đo lường tiên pháp, che giấu thân phận yêu thú của nàng.
Nàng vừa mới xuyên qua đã ngâm ở cái dược trì kia, ước chừng nàng ngâm tầm bảy ngày.
Bảy ngày kia trôi qua, nàng không muốn nhớ tới.
Mỗi ngày nàng đều cho rằng mình sắp chết, lại sống lại.
Sau khi trải qua bảy ngày sống không bằng chết trong địa ngục kia, nàng đối với cuộc sống nằm vùng hiện tại thật vừa ý.
Tóm lại không cần tiếp tục ngâm dược trì.
Trong nguyên thư, cho đến sau khi Ma Tôn tự tay giết chết nữ xứng, nữ xứng tiêu tán hình người, lộ ra nguyên hình, Ma Tôn mới kinh ngạc, biết rằng đó là huyết mạch phi phàm, thần thú Toan Nghê mà hắn đau khổ tìm kiếm.
Sau đó Ma Tôn đối với thi thể nữ xứng mà rơi một giọt nước mắt.
....Như thế nào nói, tác giả này cũng có điểm hài hước trên người.
Cũng ít nhiều điểm hài hước này của tác giả, cho dù bỏ thêm một năm ban chết đột ngột, nàng vẫn có thể nhớ kỹ kết cục của nguyên chủ -----
Thần thú thi thể bị người lột da rút gân, luyện khí, luyện dược, Ma Tôn đem mấy thứ này hết thảy đoạt lấy tới, nữ chính nhìn đến, tâm sinh ngăn cách, tiếp tục lại ngược tới ngược đi.
Nàng lúc đấy xem xong chỉ có một cảm nhận: Tu Tiên giới các người thật biến thái.
Tốt xấu gì cũng là tiểu sư muội ăn ở cùng các ngươi lâu như vậy, cư nhiên có thể đánh cắp cờ hiệu báo thù của sư phụ, mặt không đổi mà đem nàng phanh thây.
Ngày thường cũng không gặp nhóm người này có bao nhiêu tôn sư trọng đạo a, còn không phải ngại sư phụ mình là một con ma ốm, không thể tu luyện, tâm tư nghĩ khác.
Trong đầu nàng vừa nhàn chán đảo qua một lần cốt truyện, vừa lúc nghi thức nhập môn của tân đệ tử cũng vừa kết thúc.
Chưởng môn đầy mặt nghiêm nghị, nói: "Các đệ tử từng người ấn dấu tay xuống Thái Huyền Bia, khi văn bia sáng lên, các ngươi sẽ chính thức trở thành đệ tử Thái Huyền Tông, được các vị trưởng lão tuyển chọn, sẽ thu làm đệ tử nội môn."
"Không được tuyển chọn, sẽ trở thành đệ tử ngoại môn, hạn kì ba năm, tự lựa chọn ở lại hoặc rời đi, nếu chọn rời đi, đem tên trên văn bia xóa đi.

Ở phía dưới ta sẽ bắt đầu gọi tên, người đầu tiên, Lục Nhân Giả -----"

Một đệ tử đi đến trước mặt phương bia bạch ngọc, ấn dấu tay xuống, phương bia sáng lên một tầng ánh sáng mỏng.
Các vị trưởng lão trên tiên đài không ai nói chuyện, vị sư huynh gọi là Lục Nhân Giả xấu hổ đứng chờ ở một bên, sắc mặt uể oải.
Có thể thấy được, hơn phân nửa chờ đợi hắn là vận mệnh trở thành đệ tử ngoại môn.
Kế tiếp, các đệ tử lục tục tiến lên ấn dấu tay, có người ấn xong dấu tay cùng người vừa rồi giống nhau chỉ sáng lên một tia ánh sáng mỏng, có người ấn xong sau đó ánh sáng trên bia phóng lên cao vút, đương nhiên người này chính là một hạt giống tốt thiên tư không tồi, rất mau đã được các trưởng lão thu đi.
Đệ tử chung quanh đầy mật khẩn trương nói chuyện với nhau.

Nam Nhứ không động tĩnh, còn bị người nhìn qua vài lần.
Chờ đến lượt của nàng, phương bia cũng chỉ sáng lên một tầng ánh sáng mỏng, không có trưởng lão lựa chọn, nàng tất nhiên sẽ xếp sang bên đệ tử ngoại môn.
Đi qua, nàng nghe thấy những âm thanh trầm thấp sau lưng.
Nam Nhứ không để trong lòng.
Dù sao nàng là trà trộn vào để sờ cá* những người này thấy thế nào nàng cũng chẳng sao cả.
*Sờ cá: lười biếng
Nhưng vị sư huynh gọi là Lục Nhân Giả kia, lại trấn an nàng vài câu: "Sư muội, về sau chúng ta cùng nhau nỗ lực tu luyện, chắc chắn cũng sẽ có thành tựu."
Nam Nhứ ngừng lại.
Đây là câu quan tâm đầu tiên từ sau khi nàng xuyên qua.
Vị sư huynh Lục Nhân Giả này, tâm địa còn khá tốt.
Nàng nhìn hắn, thật tình nói: "Đa tạ sư huynh."
Nàng hơi hơi mỉm cười, lại khiến Lục Nhân Giả hoảng thần một hồi lâu.
Vị sư muội này khí chất không rõ, nhưng dung mạo như hoa, nhan sắc khuynh thành.

Tóc nàng đen nhánh, mặt ngọc môi đỏ, ngũ quan giống như được trời cao điêu khắc tinh tế, không chút khuyết điểm, không chỗ nào không đẹp, cho dù ở giữa các mỹ nữ đệ tử khác, phá lệ xuất sắc.
Loại xuất sắc này không phải là kiểu kiêu ngạo bức người, cũng không phải kiểu chiếm đoạt ánh mắt, nhưng chỉ cần đem ánh mắt dừng trên người nàng, sẽ khiến cho người ta nhớ đến vẻ đẹp thần tiên cốt cách, nụ hoa mùa xuân nở trong ánh sáng của ngày sớm, phảng phất như nàng được tạo ra bởi linh khí thiên địa, trời xanh cung cấp vạn vật linh khí nuôi dưỡng nàng, hết sức thiên sủng.
Chỉ là không biết vì sao.....
Lúc đi lên, vị sư muội này lại có vẻ thập phần bình thường, đứng trong đám người, dường như được bao trùm bởi một tầng sương khói mỏng manh.
Lục Nhân Giả lại nhìn nàng thêm vài lần.
Nam Nhứ nhận thấy được ánh mắt của hắn, cúi đầu, không nói.
Nàng chạm lên chiếc vòng ngọc bình thường đeo trên tay, nhợt nhạt rũ mắt.
Lại qua hồi lâu, rốt cuộc các đệ tử cũng thí nghiệm xong.
Chỉ có một số ít đệ tử được trưởng lão thu làm đồ đệ, còn lại đều là đệ tử ngoại môn.
Những đệ tử thiên tư xuất chúng đều cùng các trưởng lão cưỡi phi thuyền lần lượt lần lượt rời đi, duy chỉ dư lại một đoàn người tư chất đệ tử ngoại môn ở lại trước Phi Tiên Điện, mờ mịt không biết làm gì.
Mọi người thấp giọng nói chuyện, một trưởng lão mặc thanh y từ tiên đài nhẹ nhàng bay xuống trước mặt bọn họ.
Lục Nhân Giả ngưỡng mộ mà nhìn vị trưởng lão có khuôn mặt trẻ tuổi này.
Một ít môn phái nhỏ, Trúc Cơ kỳ là đã có thể thu đồ đệ, danh môn đại phái Thái Huyền Tông, các trưởng lão ngồi trên tiên đài thu đồ đệ đều là tu vi Kim Đan.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao có rất nhiều người muốn đoạt phá cũng muốn tới Thái Huyền Tông ---
Rất nhiều người trong suốt cuộc đời vô pháp từ Trúc Cơ đột phá đến Kim Đan, được Kim Đan chân nhân thu làm đồ đệ, so với đi theo bên người Trúc Cơ còn tốt hơn.
Tu vi Kim Đan kỳ không thay đổi bề ngoài, vị trưởng lão Kim Đan tuổi trẻ như thế này, nhất định là thiên chi kiêu tử.
Hắn lại tập trung nhìn vào dung mạo vị trưởng lão này, tư dung tú lệ, thanh nhã tuyệt trần, cũng chưa từng thấy qua tuyệt đại giai nhân.
Nhưng so với vị sư muội kia, có vẻ thua kém một phân, bên kia thì không nói....được thiên địa ân sủng chiếu cố.
Ấy.
Lục Nhân Gia trong lòng giật mình.
Sao hắn lại theo bản năng lại lấy vị trưởng lão này đem ra so sánh với vị sư muội kia chứ...
Nhưng hắn vừa nhớ lại khuôn mặt của vị sư muội kia, hắn tựa hồ lại có chút nhớ không rõ.
Hết sức miên man suy nghĩ, hắn lại nghe thấy thanh âm của thanh y trưởng lão:
"Chư vị, ta là đại đệ tử của Đạp Tuyết Phong, Liễu Lăng Ca."

Tiếng nàng kiều nhu nhưng lại không mất đi sưn uy nghiêm, đôi mắt phượng đảo qua trước mắt các đệ tử: "Hôm nay ta tới đại điển thu đồ đệ, là thay sư tôn thu đồ đệ."
"Mới vừa rồi chư vị xem qua biểu hiện của ta, đệ tử được ta gọi tên, sẽ cùng ta về Đạp Tuyết Phong."Liễu Lăng Ca nói: "Lục Nhân Gia, Nam Nhứ,....."
Nam Nhứ được gọi tên, yên lặng cùng những người khác cũng được gọi tên tương tự đứng cùng nhau.
Vì sao Ma Tôn có thể tin tưởng khiến cho nàng ẩn núp ở trong Thái Huyền Tông ---
Tất nhiên là đi tìm tốt cửa sau.
Lúc này Ma Tôn vẫn chưa bại lộ thân phận trước Liễu Lăng Ca, Liễu Lăng Ca còn đem hắn coi như là bằng hữu chi giao sống chết có nhau.
Mà thân phận nàng, là tiểu muội của Ma Tôn.
Chờ đến lúc Liễu Lăng Ca điểm xong tên, nàng vung tay, thả ra một chiếc tiên thuyền: "Chúng ta lên thuyền, ta mang các ngươi đi gặp sư tôn."
Các đệ tử lên thuyền, thuyền bay trên không, xuyên qua biển mây.
Bọn họ ẩn ẩn đều có chút hưng phấn, tò mò nhìn xung quanh bên ngoài.
Trong lòng mọi người đều có một bụng vẫn đều muốn hỏi ra tới, nhìn tới Liễu Lăng Ca khí thế thanh lãnh, lại không có lá gan.
Chờ đến tiên thuyền dừng ở một đỉnh núi, một bước đi ra, tất cả mọi người đều run cầm cập.
Đỉnh núi lạnh lẽo, phóng ánh mắt nhìn xung quanh là một mảnh tuyết trắng xóa quanh năm đọng lại.
Bốn phía không có cỏ cây phồn thịnh của tiên gia, chỉ có một đống nhà cửa đơn sơ ở nơi đó, tường trắng ngói đen, mơ hồ có thẻ nhìn thấy một gốc cây đại thụ sừng sững ngạo nghễ đứng trong viện.
Thoát khỏi sự che chở của tiên thuyền, y phục đơn bạc làm các đệ tử lạnh đến run người.
Nam Nhứ cũng làm bộ dáng bị lạnh, cùng đám người phát run ---
Thần thú Toan Nghê vốn là thuộc tính hỏa, cũng không sợ tí lạnh này.
Hơn nữa, nàng ăn qua Hóa Hình Đan, lại còn ngâm dược trì, linh khí lưu chuyển trong thân thể lung tung rối loạn, khô nóng đấu đá lung tung.
Loại địa phương lạnh băng này, nàng còn cảm thấy rất thoải mái.
Liễu Lăng Ca nhìn chúng đệ tử, ngón tay động một chút, một đạo phù thuật gắn lên người bọn họ, gió tuyết lạnh lẽo tức khắc bị ngăn cách ở bên ngoài.
Nàng nói: "Nơi này, là Đạp Tuyết Phong.

Các ngươi cùng ta đi đến động phủ của sư tôn, sư tôn đang nghỉ ngơi, các ngươi chớ ầm ĩ."
Một đám đệ tử nơm nớp lo sợ theo Liễu Lăng Ca tiến vào.
Xuyên qua hoa mai trong đình viện, một nhóm người đứng ở chính giữa giảng đường.
Cách một tầng lụa màn mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng của một người đang ngồi.
"Sư phụ."
Liễu Lăng Ca giọng điệu rụt rè, trong ánh mắt tràn đầy tình ý.
Nàng hành lễ nói: "Đồ nhi đã đem các đệ tử mang về."
"Ừm."
Người bên trong nhàn nhạt đáp một câu.
Sau đó là tiếng trang sách động.
Động tác lật trang sách, một cổ ảm đạm, lại mang theo vài phần hàn ý lãnh hương, theo một trận gió cực kỳ nhỏ bé bay ra tới.
Nam Nhứ nhịn không được ngửi một chút.
Lại một chút.
Vốn dĩ khứu giác của nàng rất mẫn cảm, sau khi xuyên thành thần thú, thời điểm nào đó còn không thể không phong bế một số bộ phận khứu giác, mới có thể trong một số khí vị pha tạp mà chịu đựng được nhất định.
Nàng đã thật lâu không có ngửi được hương vị khiến nàng vui vẻ thoải mái như thế này.
Sư tôn này....
Trên người thật thơm a.
___
Phong Hầu: Cười chết ông chưởng môn mất thôi
(  ̄▽ ̄).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.