Mạt Thế Trọng Sinh Kim Bài Nữ Phụ

Chương 57: 57: Mạt Thế Đào Vong 7




Muốn không chạm vào bất cứ thứ gì đi đến chỗ của Chu Thục Bình hoàn toàn không có khả năng.
Theo thanh âm lách cách lách cách, Lý Hiểu Đông trước hết sờ đến bên người Chu Thục Bình.

Kho hàng một mảnh đen nhánh, chỉ bằng vào mắt thường căn bản không thể nhìn đến chút ánh sáng nào, cho nên sau khiLý Hiểu Đông đến bên người Chu Thục Bình, chỉ có thể dựa vào sờ tới sờ lui mà suy đoán vị trí cụ thể của cô ta.
"Á, nữ nhân này ngươi là chó à!"
Chu Thục Bình cảm giác trên người mình bị một người nam nhân sờ đến, không chút suy nghĩ nắm cánh tay của Lý Hiểu Đông lên cắn một ngụm.
Lý Hiểu Đông chịu đau, lập tức đẩy Chu Thục Bình ra.

Thân thể tròn vo của Chu Thục Bình tròn lập tức giống một quả cầu thịt lăn từ trên giường xuống, trong lúc đó bấp phải rất nhiều người bên cạnh, dẫn đến mấy tiếng kêu ầm ỹ hết đợt này đến đợt khác vang lên, cái này làm cho những tang thi ngoài cửa cũng càng ngày càng hưng phấn.
Lý Hiểu Đông chịu đựng đau sờ đến chốt mở.

Theo thanh âm "Lạch cạch" vang lên, toàn bộ phòng lại sáng như ban đầu.

Chu Thục Bình thấy thế còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn tiến lên tắt đèn lần nữa, nhưng Lý Hiểu Đông lại như thế nào sẽ để cô ta toại nguyện, lăn lộn tới lăn lộn đi, Lý Hiểu Đông thật sự bị Chu Thục Bình làm phiền không chịu được, đánh lên cổ Chu Thục Bình làm cô ta hôn mê bất tỉnh.
Thế giới lại yên tĩnh.
"Các ngươi không cần lo lắng, cô ta chỉ là bị hôn mê, chỉ cần các ngươi không nháo, ta sẽ không làm gì các ngươi."
Lời này nói xong, làm bọn họ càng sợ hãi có được không, cái gì gọi là sẽ không làm gì bọn họ? Đòn vừa rồi rất nặng có được không, tin tưởng Chu Thục Bình cho dù có tỉnh lại, cổ cũng đủ để đau vài ngày, càng đáng sợ chính là vạn nhất người nam nhân này xuống tay nặng một chút, bọn họ có phải hay không liền sẽ trực tiếp đi gặp Diêm Vương gia.
"Không cần ta giúp ngươi?" Hoàng Hiểu Lệ đứng tại chỗ, do dự nửa ngày mới tiến lên dò hỏi.
Tô Mạc Ly quay đầu, cười như không cười nhìn thoáng qua Hoàng Hiểu Lệ: "Không cần, ngươi đi trước giúp ta nấu một ít nước ấm đi."
Hoàng Hiểu Lệ nghe Tô Mạc Ly nói, theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

May mắn, Tô Mạc Ly không cần cô, bằng không cô thật đúng là không biết hiện tại chính mình đến tột cùng muốn lấy cái dạng gì tâm tình tới đối mặt với Giản Nặc.
Tô Mạc Ly cầm cái nhíp, thật cẩn thận xốc áo sau lưng của Giản Nặc.

Rốt cuộc phần lưng của Giản Nặc hoàn toàn bại lộ ở trước mặt Tô Mạc Ly.

Tô Mạc Ly hít ngược một hơi khí lạnh, không nghĩ tới phía sau lưng của Giản Nặc cư nhiên sẽ có hình xăm phượng hoàng, nghĩ đến chính mình từ gia tộc nhìn thấy mấy thứ kia, Tô Mạc Ly ánh mắt tối sầm lại.
Tay Tô Mạc Ly không tự giác đè nặng một ít, khiến Giản Nặc kêu lên một tiếng.
Một tiếng này rốt cuộc đem Tô Mạc Ly như đang đi vào cõi thần tiên gọi hoàn hồn.
Chậm rãi gỡ ra những mảnh pha lê thật nhỏ ở trên lưng Giản Nặc, chờ làm xong này hết thảy, Tô Mạc Ly sớm đã mồ hôi đầy đầu.
"Cô giúp Giản Nặc sát trùng một chút.

Rồi băng bó cho cô ấy.

" Thấy Hoàng Hiểu Lệ bưng nước sôi đi tới, Tô Mạc Ly phân phó.
Hoàng Hiểu Lệ đem khăn vắt khô, thật cẩn thận lau đi vết máu trên người Giản Nặc, lại lấy ra một bộ quần áo từ ba lô của Giản Bặc mặc vào cho cô ấy.
"Ngươi giúp ta che một chút, sau đó ngươi xoay người sang chỗ khác." Hoàng Hiểu Lệ bắt đầu chỉ huy Tô Mạc Ly.
Tô Mạc Ly cũng minh bạch Hoàng Hiểu Lệ làm như vậy là vì Giản Nặc, tự nhiên là không từ chối.
Giản Nặc tuy rằng thực gầy, nhưng Hoàng Hiểu Lệ cũng là một nữ nhân để Hoàng Hiểu Lệ một mình đỡ Giản Nặc khó tránh khỏi sẽ có chút khó khăn.

Linh Linh đứng ở một bên nhìn bộ dáng rất gắng sức của Hoàng Hiểu Lệ, tiến lên nhỏ giọng nói: "Ta có thể giúp ngươi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.