Mạt Thế Trọng Sinh Kim Bài Nữ Phụ

Chương 5: 5: Mạt Thế Trọng Sinh 5




Tùy ý ăn một cái bánh mì.

Cầm một con dao, Giản Nặc đi từ trong không gian ra ngoài.
Cô nhìn xuống đường qua cửa sổ, chỉ thấy đường phố sầm uất thường ngày nay đã trở nên tiêu điều, ngẫu nhiên chỉ có vài con tang thi tới đi lui, tựanhw đang tìm kiếm đồ ăn cho mình.
Những tang thi này chẳng qua chỉ mới là sơ cấp, sau này, tang thi sẽ trở nên càng ngày càng lợi hại, Giản Nặc cần rời khỏi thành phố S này trước khi tang thi lại tiến hóa lần nữa, phải biết rằng sau này thành phố S chính là đại bản doanh của tang thi!
Nếu tiếp tục ở lại chỗ này, cô cũng chỉ còn con đường chết, cũng không thể rúc đầu ở trong không gian mãi được.

Cô vẫn còn mối thù phải báo!
Cầm lấy một chiếc kẹp tóc, đem tóc mình tùy ý buộc lên, đóng cửa lại, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi xuống cầu thang.
Hàng hiên không có một bóng người bỗng vang lên tiếng bước chân.

Giản Nặc theo bản năng nắm chặt dao trên tay, cơ thể bày ra tư thế có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Tưởng tượng đến cảnh mình sẽ nhìn thấy con mồi, Giản Nặc liền không nhịn được hưng phấn, cô liếm liếm đôi môi có chút khô ráo của mình trong lòng cười khổ.

Chẳng lẽ cmình thật là một kẻ biến thái, giết tang thi mà còn cảm thấy khoái cảm!
Tiếng bước chân gần đến trước mặt Giản Nặc, cô lần theo lan can của cầu thang, trong nháy mắt nhảy lên, dao hung hăng đã đâm tới.
"A a, cứu mạng a." Giản Nặc đang định một đao trực tiếp giết chết thứ này.

Liền phát hiện cô xuống đao cũng không phải là tang thi mà là một nhân loại còn chưa có bị cảm nhiễm.
Lý Hiểu Đông cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo tới, mới t chạy thoát khỏi những quái vật ăn thịt người từ bên ngoài, còn chưa vào trong nhà liền bị người muốn chém chết.
"Cô buông tôi ra đã, có chuyện gì nói chuyện hẵng làm." Lý Hiểu Đông sợ muốn chết, rất sợ tay của vị phía sau mình không cẩn thận một cái liền phải chầu tổ tiên.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí |||||

Giản Nặc còn không có phát rồ đến nỗi đi giết người.
Cất dao lại, cô có hơi buồn bực, quả nhiên an nhàn lâu quá, liền người hay tang thi cô cũng không phân biệt được.
Thấy con dao ở dưới cổ mình hông thấy đâu, Lý Hiểu Đông âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xoay người sang chỗ khác, liền thấy được Giản Nặc đang cầm dao, cô buộc tóc đuôi ngựa, chân mang một đôi giày leo núi, trên người mặc một bộ áo liền mũ màu đen, trên vai vác một cái ba lô màu đen, trông giống giống như một học sinh.
Chẳng qua là trải qua cảnh sinh tử lúc nãy, Lý Hiểu Đông là rất khó tưởng tưởng Giản Nặc là một học sinh! Có học sinh nào hung tàn như vậy chứ!
"Xin lỗi." Giản Nặc vừa xin lỗi vừa tiếp tục đi xuống dưới, lúc Lý Hiểu Đông lấy lại tinh thần đã thấy Giản Nặc nhanh chóng biến mất ở chỗ ngoặt.
"Ai, cô từ từ, hiện tại bên ngoài đều quái vật, cô sao lại đi ra ngoài." Lý Hiểu Đông kêu lên.
Giản Nặc quay đầu liếc mắt nhìn Lý Hiểu Đông một cái, biểu tình đạm mạc nói: "Chính là bởi vì những con tang thi đó, cho nên càng muốn đi ra ngoài, anh chẳng lẽ cho rằng cứ ở trong nhà mãi thì sẽ an toàn hay sao?"
Nếu không phải cảm thấy người trước mắt cô xem như không tồi, vừa rồi còn có ý nhắc nhở cô, Giản Nặc mới lười phải làm người tốt nhắc nhở mấy người không liên quan!
Trong trí nhớ, tương lai thành phố S sẽ hoàn toàn bị cô lập, biến thành đại bản doanh của tang thi, nơi này sẽ không có nhân loại tồn tại, dù là có, nhân loại sau đó cũng biến thành tang thi hết.

Nếu người này đủ thông minh, thân thủ đủ tốt, cô không ngại có thêm một bạn đồng hành.
Lý Hiểu Đông bị Giản Nặc nói liền nghẹn một hồi.

Giản Nặc nói anh tự nhiên hiểu rõ, trốn ở chỗ này cũng không phải là biện pháp lâu dài, một ngày thì còn có thể, thế nhưng mười ngày, một tháng thì phải làm sao, anh sớm muộn cũng phải ra ngoài đi tìm đồ ăn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.