Ma Đao Ca

Chương 1: Hồi 1




Đầu xuân!

Mặc dù trên những ngọn núi cao nơi xa vẫn phủ đầy tuyết trắng, sớm tối vẫn gió rét căm căm nhưng liễu rũ đã rũ lá xanh, hoa đã hé nụ, loài người đã cảm thấy được mùa xuân đã đến với vạn vật.

Tại phía Tây nam huyện Nam Dương tỉnh Hồ Nam, núi non chập chùng uốn khúc như một con rồng khổng lồ đang nằm ngủ. Tương truyền Gia Cát Lượng đã từng cất nhà ở tại đây, người lấy tên theo địa danh, địa danh nhờ người lan truyền. Đây chính là Ngọa Long cương, nơi Gia Cát Võ Hầu đã ở ẩn khi xưa.

Trong sơn cốc cây cối sum suê, khắp nơi lộ ra những góc lầu trúc xanh biếc. Nếu không nhìn kỹ, lầu cùng màu với lá cây, khó mà phát hiện ra được.

Lúc này, nơi một khoảng đất bằng trên Ngọa Long cương vang lên một hồi tiếng cười đùa của trẻ con, thảy đều ngước mặt lên nhìn những chiếc diều đủ hình dạng bay liệng trên không. Có hình chim ưng màu đen, bướm màu sặc sỡ, chim hạc màu trắng và rết to màu tím. Tất cả bọn trẻ con đều đang nhìn chiếc diều hình rết uốn lượn trên không, mặt lộ vẻ kinh ngạc, hâm mộ và ganh tị.

Thiếu niên thả chiếc diều hình rết tuổi chừng mười lăm mười sáu, tuy mày thanh mục tú nhưng mặt đầy vẻ bệnh hoạn. Y đứng riêng lẻ ở một bên, không cùng đám với những đứa trẻ khác.

Bỗng, thiếu niên thả chiếc diều ưng đen hừ một tiếng thật mạnh, đưa mắt nhìn chiếc diều của mình, bất luận màu sắc hay kiểu dáng đều không bằng người khác, có thể nói là kém nhất so với những chiếc diều khác. Nhất là so với chiếc diều to lớn kia lại càng kém xa, đồng thời y thấy thiếu niên thả chiếc diều rết đứng riêng rẽ một mình, không giao du với những đứa trẻ khác, hiển nhiên là có ý khinh khi, bất giác đôi mắt tam giác trừng lên, lập tức nảy ý.

Y chạy đến giữa bọn trẻ, hai tay chống nạnh lớn tiếng nói :

- Chúng bây có thấy không, tiểu tử kia thật là hống hách, rõ là khinh khi chúng ta mà!

Bọn trẻ nghe y nói vậy cũng cảm thấy bực tức, cùng đưa mắt về phía thiếu niên thả diều rết, chỉ thấy y đang ngồi trên một tảng đá to thờ thẫn nhìn xuống sơn cốc.

Thiếu niên mắt tam giác như cố ý muốn cầm đầu gây hấn, nhặt lấy một hòn đá nhỏ, vù một tiếng ném vào sợi dây của chiếc diều rết. Đừng thấy thiếu niên mắt tam giác chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng hòn đá ném ra rít vang và rất chuẩn xác, mắt thấy đã sắp trúng vào sợi dây diều.

Một chiếc diều rết dài gần bốn trượng bay trên cao, dĩ nhiên sức rất mạnh. Nếu hòn đá ném trúng dây, chắc chắn sẽ đứt. Ngay khi hòn đá còn cách dây khoảng ba tấc, thiếu niên cô độc ấy bỗng hạ hai tay xuống, hòn đá lướt qua dây, bay xa xa mấy mươi trượng, đã chệch mục tiêu.

Thiếu niên mắt tam giác thoáng ngạc nhiên, lớn tiếng nói :

- Tiểu tử này không phải là người ở quanh vùng này, chúng ta phải ném rơi diều của hắn mới được.

Bọn trẻ lập tức xúm lại, mỗi người nhặt lấy một hòn đá sẵn sàng ném ra.

Thiếu niên cô độc đứng lên, thần thái hết sức điềm tĩnh như không chút ngán sợ lũ trẻ tinh nghịch này.

Thiếu niên mắt tam giác lại lớn tiếng nói :

- Nay ta đếm một hai ba, tất cả cùng lúc ra tay, lần này nhất định phải ném đứt dây diều của hắn... Một!

Bọn trẻ cùng giơ tay lên và nhắm kỹ, lúc này bọn họ chỉ cảm thấy chiếc diều rết to lớn kia là một niềm sỉ nhục và đe dọa đối với họ chứ không nghĩ là mình đã bị thiếu niên mắt tam giác sai khiến, hiếp đáp một đứa trẻ cô đơn, đó là một hành vi sai trái.

- Hai!

Họ đều mong mình có thể ném đứt dây, nhìn chiếc diều rết to lớn kia bay đi xa mấy dặm, nhìn thiếu niên kiêu căng kia khóc lóc rồi đón nhận những lời khen ngợi của thiếu niên mắt tam giác, lòng mới cảm thấy vui sướng.

- Ba!

Bảy tám hòn đá bay vút đi, nhắm vào sợi dây diều rết. Và cùng lúc ấy, thiếu niên mắt tam giác buông tiếng cười khẩy, vung tay ném ra một hòn đá nhắm ngay mặt thiếu niên cô độc.

Thiếu niên cô độc chẳng ngờ đối phương lại ném đá vào mặt mình, đương nhiên y cũng không muốn dây diều bị ném đứt nên phải tránh cả hai. Chỉ thấy y hai tay đưa lên hạ xuống thật nhanh đồng thời nghiêng đầu tránh khỏi hòn đá bay vào mặt.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, thiếu niên mắt tam giác lại nhanh như chớp ném ra một hòn đá nhỏ, chỉ nghe soạt một tiếng, dây đã bị đứt, chiếc diều rết uốn lượn trên không bay đi mất dạng trong rừng rậm dưới sơn cốc.

Bọn trẻ liền tức vui mừng reo vang, đồng thời với ánh mắt kính phục nhìn thiếu niên mắt tam giác, một người lớn tiếng nói :

- Sử Báo đại ca qủa nhiên thân thủ bất phàm. Nào! Chúng ta hãy chúc mừng Sử Báo đại ca đi!

Bọn trẻ mắc diều vào cành cây, xúm nhau khiêng Sử Báo lên, tiếng reo hò vang dậy trên Ngọa Long cương.

Thiếu niên cô độc nhướng mày, nhặt lấy bảy tám hòn đá, quát to :

- Các ngươi ném đứt dây diều của người ta, vui lắm phải không?

Sử Báo ngạc nhiên như không ngờ thiếu niên cô độc này lại dám nói năng với y như vậy, bèn từ trên tay bọn trẻ phóng xuống, đôi mắt tam giác trừng lên nói :

- Tại sao không vui? Chả lẽ tiểu tử ngươi dám chống đối hả?

Những thiếu niên khác cũng ưỡn ngực lớn tiếng nói :

- Đúng rồi, diều của ngươi bay mất là tại ngươi xui xẻo, chả lẽ ngươi không phục hả?

Thiếu niên cô độc cười khẩy :

- Nếu như ta ném đứt dây diều của các ngươi, các ngươi có thể vui như vậy không?

Bọn trẻ cơ hồ không dám tin ở tai mình, đồng thanh nói :

- Ngươi dám ném đứt dây diều bọ ta ư? Có lẽ ngươi chưa nghe nói đến tiếng tăm của Sử Báo đại ca phải không?

Thiếu niên cô độc cười khinh miệt :

- Chỉ là một con Tử Báo, có gì là đáng kể?

Sử Báo ngửa mặt cười vang một hồi, y cố làm ra vẻ như người lớn, nghênh ngang tiến về phía thiếu niên cô độc.

Thiếu niên cô độc trầm giọng :

- Khi nãy ném đứt dây diều của ta, ngươi cười to tiếng hơn ai hết. Bây giờ ta phải xem thử ngươi có thể khóc ra tiếng hay không.

Vừa dứt lời, vung tay ném ra một hòn đá nhỏ.

Sử Báo quay đầu lại nhìn, hòn đá không ném đứt dây diều của y mà dọc theo dây bay thẳng lên chiếc diều ưng trên không.

Chiếc diều ưng ấy cao đến mấy mươi trượng và lại lay động không ngừng trên không, hòn đá lực đạo rất mạnh nhưng độc đáo hơn nữa là bay lên dọc theo dây như thể bị sợi dây hút lấy vậy.

Bọn trẻ chỉ cảm thấy thích thú, cùng vỗ tay reo hò.

Nhưng Sử Báo thì bất giác biến sắc mặt. Chỉ nghe soạt một tiếng, hòn đá bay lên đến bên chiếc diều ưng lực đạo vẫn chưa yếu đi, đã cắt đứt dây ở chỗ chạng ba.

Chiếc diều ưng lập tức lộn vòng, bay đi xa hơn dặm, rơi xuống trên vòm cây.

Sử Báo tức giận quát to :

- Đừng ồn!

Bọn trẻ lập tức im re. Chỉ thấy Sử Báo mặt mày u ám, bắt chước người lớn cười hăng hắc nói :

- Xem thủ pháp của ngươi vừa rồi, nhất định không phải hạng tầm thường. Ngươi là người của phái nào?

Thiếu niên cô độc lạnh lùng đáp :

- Ngươi không xứng đáng biết, cũng không xứng đáng hỏi.

Đoạn quay sang bọn trẻ nói tiếp :

- Vốn ra ta định làm đứt hết dây diều của các ngươi nhưng vì các ngươi chỉ là một bọn đáng thương không có chủ trương, chỉ nghe theo kẻ khác, hành động sai trái mà cũng không biết.

Sử Báo thấy vậy cả giận, xắn tay áo lên gằn giọng nói :

- Tiểu tạp chủng, Sử Báo này hôm nay phải cho ngươi một bài học mới được.

Thiếu niên cô độc cười khẩy :

- Họ Sử kia, ngươi không phải địch thủ của ta đâu, ta khuyên ngươi từ nay đừng cậy thế uy hiếp người nữa, phải biết thân thủ như ngươi chỉ là hạng xoàng xĩnh...

Sử Báo buông tiếng quát to, với thế Ngạ Hổ Phác Thố (hổ đói vồ thỏ) lao tới rồi bỗng đổi thế Đảo Diệu Hầu (quay lại đuổi khỉ), giữa chừng lại đổi chiêu Thập Tự Bãi Liên, song quyền nhanh như chớp công vào trung bàn thiếu niên cô độc.

Thiếu niên cô độc thoáng giật mình, nhận ra đối phương là người của phái Thái Cực, buông tiếng cười khẩy lách sang bên ba bước tránh khỏi.

Sử Báo ngỡ đối phương khiếp sợ lại với thế Ban Lan Chủy sấn tới. Thiếu niên cô độc lùi thêm hai bước. Sử Báo lại biến chiêu Lãm Tước Vỹ công vào huyệt Linh Đài của đối phương.

Thiếu niên cô độc nhanh nhẹn lách người tránh khỏi, nhướng mày nói :

- Chúng ta không thù không oán mà ngươi lại xuất thủ tàn độc như vậy, chả lẽ còn chưa biết khó tự lui hả?

Sử Báo liên tiếp mấy chiêu đều bị đối phương tránh khỏi dễ dàng, biết là đã gặp cao thủ nhưng tính y rất tự cao hiếu thắng. Hôm nay nếu bị bại, bọn trẻ này hẳn sẽ khinh y nên y cắn răng tung hết tuyệt chiêu ra tấn công tới tấp.

Thiếu niên cô độc tức giận nói :

- Đây là ngươi tự chuốc khổ vào thân, chớ trách ta độc ác.

Đồng thời lẹ làng lách người sang bên, hai chân tung lên. Chỉ nghe bộp bộp hai tiếng, Sử Báo loạng choạng lùi lại sau năm sáu bước, hai cánh tay đã trật khớp xương.

Bọn trẻ thấy Sử Báo bị đánh bại, thảy đều sợ hãi nhìn nhau, không một ai dám hó hé.

Sử Báo giận dữ nói :

- Các ngươi còn thừ ra đó làm gì? Tiến lên!

Bọn trẻ đành vâng lời xông tới, đấm đá lung tung. Trong số đó chỉ có hai người biết chút ít võ công nhưng để lộ rất nhiều sơ hở.

Thiếu niên cô độc không muốn đả thương họ, lùi ra xa hơn trượng nói :

- Các ngươi không phải địch thủ, đừng tự chuốc khổ vào thân thì hơn.

Sử Báo lớn tiếng nói :

- Ngươi có dám ở đây chờ ta không?

- Chờ ngươi chi vậy?

- Ta về nhà tìm ca ca ta!

Bọn trẻ nghe vậy càng cười phá lên, Sử Báo tức giận quát :

- Các ngươi dám vô lễ với ta thế này, để rồi xem ta có tha cho các người không cho biết.

Bọn trẻ đều từng nếm trải thủ đoạn của y, sợ hãi nín cười ngay.

Thiếu niên cô độc vốn không muốn đa sự, giờ thấy Sử Báo rõ ràng là cậy thế hiếp người. Bọn này đều sợ hắn, sao mình không trừng trị hắn một phen cho hắn bớt thói hống hách.

Thế là chàng trầm giọng nói :

- Được, ngươi hãy mau tìm y đến đây, nhưng ta phải nói trước ta chỉ có thể chờ chừng nửa giờ thôi đấy!

- Nửa giờ đủ rồi, ngươi đừng bỏ trốn đấy!

Thiếu niên cô độc cười khẩy nói :

- Chỉ cần ngươi đừng đi luôn là được rồi.

Sử Báo hừ một một tiếng, phóng nhanh đi xuống đồi.

Thiếu niên cô độc quét mắt nhìn bọn trẻ.

- Tại sao các ngươi lại nghe lời hắn? Chả lẽ không thấy hắn là kẻ ngang ngược hay sao?

Bọn trẻ đưa mắt nhìn nhau muốn nói gì đó nhưng lại không dám, ngập ngừng rồi im lặng.

Thiếu niên cô độc hiểu ý, lớn tiếng nói :

- Các ngươi sợ gì chứ? Có ta ở đây, ca ca hắn đến cũng chẳng làm gì được.

Một thiếu niên trong bọn nói :

- Ngươi không biết, ngoài ca ca hắn, trong nhà hắn còn có người lợi hại hơn.

- Trong nhà hắn còn có những ai nữa?

- Ngoài ca ca hắn, còn có một thúc thúc tuổi tác xấp xỉ ca ca hắn nhưng võ công thì lợi hại hơn ca ca hắn. Còn phụ thân hắn càng...

Thiếu niên ấy không dám nói tiếp, cùng nháy mắt nhau rồi mỗi người một đường giải tán, lát sau đã mất dạng.

Thiếu niên cô độc biết gia đình Sử Báo hẳn là ác bá trong vùng này, hoành hành vô kỵ nhưng chàng chẳng ngán sợ.

Bỗng nghe tiếng y phục phất gió, chỉ thấy Sử Báo theo sau hai người đàn ông trung niên phóng nhanh đến. Một người hai tai to lớn, trán gồ má cao, đôi mắt tam giác rực lên ánh sáng màu vàng cam. Một người vóc dáng cao to, sắc mặt đỏ gay, lưng giắt một chiếc Thái Cực khuyên (vòng).

Thiếu niên cô độc chẳng chút sợ hãi, với người giắt Thái Cực khuyên bốn mắt tiếp xúc hồi lâu không chớp.

Sử Báo đưa tay chỉ chàng nói :

- Tiểu tử, ngươi là môn hạ của ai?

Thiếu niên cô độc biết người này là thúc thúc của Sử Báo, vốn định với lễ tương kiến nhưng thấy đối phương kiêu căng hống hách liền bỏ ý định ấy nói :

- Môn phái của tại hạ chẳng tiện cho biết!

Người giắt Thái Cực khuyên thoáng ngạc nhiên, trầm giọng nói :

- Ngươi biết bổn nhân là ai không?

Thiếu niên cô độc nhìn chiếc Thái Cực khuyên đã biết y là nhân vật hạng nhì của Thái Cực môn và chính là Thái Cực Khuyên Sử Trường Phúc, lão nhị trong Thái Cực nhị tuyệt. Còn người trung niên kia hẳn là Thái Cực Truy Hồn Sử Hổ, ca ca của Sử Báo.

Thiếu niên cô độc ơ hờ lắc đầu, mặt đầy vẻ khinh miệt nói :

- Tại hạ không biết.

Thái Cực Khuyên Sử Trường Phúc buông tiếng cười khẩy, quay sang Thái Cực Truy Hồn Sử Hổ nói :

- Hổ nhi, bắt lấy hắn!

Thái Cực Truy Hồn Sử Hổ giết người như ăn mật ong, y với em trai Sử Báo từng gây nhiều tội ác trong vùng này, không một ai dám trừng mắt hay chau mày trước mặt y.

Y tung mình lướt tới đứng cách thiếu niên cô độc chừng năm bước, lạnh lùng nói :

- Tiểu tử, ngươi có gì trăn trối không? Phải biết Sử Hổ này một khi đã động sát cơ là không một ai có thể thoát chết.

Thiếu niên cô độc vừa thấy vẻ mặt nham hiểm của y là đã động sát cơ, trầm giọng nói :

- Các hạ bình sanh đã giết bao nhiêu người vô tội rồi?

Sử Hổ cười vang :

- Mặc kệ có tội hay vô tội, chỉ cần đại gia thấy chướng mắt là giết ngay, nay tính ra đàn ông chừng một trăm, đàn bà con gái cũng có bảy tám mươi, trẻ con dưới mười tuổi có lẽ có khoảng năm sáu mươi.

Thiếu niên cô độc quắc mắt gằn giọng :

- Các hạ có biết câu giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền không?

Sử Hổ cười khẩy :

- Sử Hổ này giết người không bao giờ đền mạng, thiếu nợ không bao giờ trả tiền...

Sử Trường Phúc lạnh lùng ngắt lời :

- Hổ nhi, ngươi còn lải nhải với hắn làm gì?

Sử Hổ ngậm thinh, nhanh như chớp sấn tới tấn công ra ba chiêu.

Thiếu niên cô độc thầm kinh hãi, thì ra Sử Hổ này võ công cao hơn em trai rất nhiều, thân pháp nhanh nhẹn, xuất chiêu hiểm độc.

Thế là chàng quyết tâm lấy mạng y tại đây, nhặt lấy một cành cây khô trên mặt đất thay kiếm chớp nhoáng công ra ba chiêu bức lùi Sử Hổ ba bước.

Sử Trường Phúc thấy vậy hết sức kinh ngạc, Sử Hổ đã buông tiếng quát vang, lại tung mình lao tới, quyền đổi sang trảo rít gió ghê rợn, thì ra là Thái Cực trảo, một tuyệt học của Thái Cực môn.

Thiếu niên cô độc hết sức căm thù đôi trảo của y bởi đôi trảo này đã từng giết chết hàng mấy trăm người vô tội. Chỉ thấy cành cây trong tay chàng rung lên hóa thành bảy tám đóa hoa kiếm nhỏ quét vào đôi trảo của đối phương.

Sử Trường Phúc kinh hãi vội quát :

- Dừng tay!

Nhưng thiếu niên cô độc đã bừng sát cơ, đâu chịu thu chiêu. Chỉ nghe soạt một tiếng, cổ tay trái của Sử Hổ đã bị tiện lìa, máu tuôn xối xả.

Sử Hổ lùi sau năm bước, trán nổi gân xanh, mồ hôi đổ ra như mưa.

Sử Trường Phúc vốn định hỏi rõ môn phái của thiếu niên này vì y nhận thấy kiếm thuật của chàng huyền diệu tuyệt luân, uy lực cương mãnh kinh người. Nhưng thấy Sử Hổ đã bị tiện mất một bàn tay trở thành tàn phế từ đây, ý định thỏa hiệp liền tiêu tan, cười hung tợn nói :

- Tiểu tử, ngươi đã không vị tình thì đại gia cũng chẳng kể ngươi là môn hạ của ai!

Đoạn hai tay đưa lên ngang ngực chuẩn bị xuất thủ.

Thiếu niên cô độc trầm giọng nói :

- Khoan đã! Nghe đâu Thái Cực Khuyên là cao thủ hạng nhì của Thái Cực môn, một đôi Thái Cực khuyên khá là lợi hại. Hôm nay tại hạ cũng muốn lĩnh giáo một phen.

Sử Trường Phúc vốn đã có ý lấy binh khí xuống nhưng còn e ngại đến thân phận, giờ nghe đối phương nói vậy liền choang một tiếng rút lấy đôi vòng thép đường kính hơn thước rưỡi. Tiếng vang kinh tâm động phách, trên tỏa sáng xanh biếc, hiển nhiên có tẩm kịch độc.

Thiếu niên cô độc thoáng giật mình như vẫn điềm tĩnh nói :

- Tại hạ xin mạn phép!

Cành cây trong tay vung lên, sấn tới đâm thẳng vào tim đối phương.

Sử Trường Phúc buông tiếng cười khẩy, đứng yên bất động, tay trái vung ngang dùng lưỡi sắc phía ngoài vòng thép bổ vào cành cây. Chỉ nghe keng một tiếng, hai người cùng lùi lại phía sau một bước.

Sử Trường Phúc cúi đầu nhìn, bất giác biến sắc mặt, trong đôi mắt lồi phóng ra sát khí khiếp người, thì ra cành cây đối phương không hề suy chuyển, còn lưỡi khuyên của y đã bị mẻ một mảnh nhỏ như hạt gạo.

Ma đầu này lòng rất hiểu rõ thiếu niên này chỉ với một cành cây mà đã khiến cho cả cánh tay y ê ẩm, cho dù thi triển tuyệt chiêu cũng chưa chắc giành được phần thắng, cười nham hiểm nói :

- Tiểu tử ngươi tự tìm lấy cái chết, không oán trách được Sử mỗ, tiếp chiêu!

Dứt lời đã vung động song khuyên tấn công, chỉ thấy ánh lam chói lòa tỏa rộng hơn trượng, hơi lạnh buốt xương và chiêu thức hung hiểm, hiển nhiên đã thi triển tuyệt kỹ độc môn.

Thiếu niên cô độc cũng chẳng tầm thường, cành cây rít gió ghê rợn chớp nhoáng tung ra hơn hai mươi chiêu, chỉ nghe tiếng keng kẻng vang lên liên hồi.

Sử Trường Phúc sau khi tấn công ra mấy mươi chiêu, thầm nhủ :

“Tiểu tử này qủa nhiên là môn hạ của cao nhân, giờ mình đã trót phóng lao muốn thôi cũng chẳng thể được, chỉ còn cách giết đi diệt khẩu thôi”.

Đoạn buông tiếng quát vang, vận hết toàn lực vào chiếc vòng thép bên tay trái. Chỉ nghe bùng một tiếng, lưỡi sắt nổ tung, thép vụn bắn ra tứ phía.

Thiếu niên cô độc giật mình kinh hãi vội thi triển Mê Tàng bộ pháp, trong chớp mắt đã chuyển đổi bảy tám phương vị khác nhau. Ngay sau khi chàng đứng vững chân, một luồng kình phong vạch không bay đến, biết có người ẩn nấp quanh đây ám toán lập tức lách nhanh sang bên năm bước.

Ngờ đâu tiếng rít gió cứ vang lên xung quanh chàng, bất giác hồn phi phách tán, giờ mới nhớ đến ám khí độc môn Thái Cực Uyên Ương khuyên của Thái Cực môn.

Chàng vội tung mình lên cao hơn bốn trượng, vừa định lướt ngang xuống. Nào ngờ món ám khí ấy bá đạo tuyệt luân, chỉ cần có gió nhẹ là đuổi theo ngay.

Thiếu niên cô độc bởi thiếu kinh nghiệm chiến đấu, lẽ ra với khinh công của chàng nếu cẩn thận ứng phó hẳn là không thọ thương nhưng dẫu sao chàng cũng còn ít tuổi, vì sơ xuất này mà suýt nữa táng mạng tại Ngọa Long cương.

Chàng bỗng cảm thấy cổ chân trái tê dại, bất giác cả kinh vội lướt sang phải hai trượng, hạ xuống quay nhìn tứ phía, ngoài Sử Trường Phúc, Sử Hổ và Sử Báo không còn người thứ tư, tức giận nói :

- Đã dám giở trò ám toán, sao không dám hiện thân ra gặp?

Sử Trường Phúc cười khẩy :

- Vừa rồi chính Sử mỗ đả thương ngươi, ngươi nói chuyện với ai vậy?

- Tại hạ đâu phải trẻ con, quý môn đã giở trò ám toán đê hèn thế này, thật là...

Thiếu niên cô độc bỗng loạng choạng, cảm thấy tê dại nơi chỗ chân trái như lan dần lên, chàng hết sức kinh hãi.

Sử Trường Phúc buông tiếng cười gằn, lướt tới đến bên cạnh thiếu niên cô độc. Thái Cực khuyên trong tay giơ lên bổ xuống đỉnh đầu chàng.

- Dừng tay!

Một tiếng nói trong trẻo như theo gió bay đến, dứt lời đã xuất hiện trước mặt Sử Trường Phúc, lạnh lùng hỏi :

- Định giết người diệt khẩu phải không?

Sử Trường Phúc thấy đối phương chỉ là một thiếu nữ xinh đẹp còn thơ ngây liền sinh lòng khinh miệt nói :

- Cô nương sao biết là bổn nhân giết y diệt khẩu?

- Nếu không phải thì hãy tha cho y đi!

Sử Báo thấy trong tay thiếu nữ này có cầm một con diều rết liền lớn tiếng nói :

- Hai người có thể là cùng phe, thúc thúc đừng để ả ta thoát khỏi đây!

Thiếu nữ cười khẩy :

- Ngươi đoán rất đúng, bổn cô nương quả là cùng phe với y, ngươi muốn sao?

Sử Trường Phúc nhìn thiếu nữ ấy một hồi, biết nàng ta hẳn rất có lai lịch, qua thân pháp nhanh chóng vừa rồi e rằng chẳng kém hơn thiếu niên quật cường này, bèn trầm giọng nói :

- Đây là chuyện riêng của bổn môn, xin cô nương đừng can thiệp vào.

Thiếu nữ co người :

- Bổn cô nương chẳng đã thừa nhận cùng phe với y rồi là gì? Đã cùng phe không can thiệp sao được?

Sử Trường Phúc trừng cho Sử Báo một cái, trách y lắm mồm để khiến nàng ta có lý do viện hão nhưng dẫu sao y cũng già dặn đường đời, nhìn vẻ mặt cũng biết là thiếu nữ này nói dối, nàng ta thật sự không hề quen biết thiếu niên này.

Thế nên y trầm giọng nói :

- Cô nương đã cùng phe với hắn vậy hẳn là biết rõ danh tánh và môn phái của y phải không?

Thiếu nữ thoáng ngẩn người, đảo mắt một vòng đoạn nói :

- Y là người của phái Lão Gia, tên là Tiểu Tổ Tông.

Sử Trường Phúc ngớ người chưa nghe trên giang hồ có phái Lão Gia và làm gì có người tên là Tiểu Tổ Tông?

Biết là đối phương cố ý bỡn cợt mình, bất giác bừng sát cơ nói :

- Cô nương dám can thiệp, vậy hẳn là cao minh hơn tiểu tử này rồi!

Thiếu nữ cúi xuống nhìn thấy cổ chân của thiếu niên cô độc rỉ máu bầm tím, đảo mắt liên hồi, bỗng chỉ tay ra phía Sử Trường Phúc nói :

- Xem kìa, có người đến!

Sử Trường Phúc ngỡ là sư phụ của thiếu niên cô độc đến, bất giác giật mình vội quay đầu nhìn.

Thiếu nữ lập tức thừa cơ cắp lấy thiếu niên cô độc, thi triển khinh công phóng vút đi.

Sử Trường Phúc tức giận quát.

- Đuổi theo mau!

Nào ngờ y chưa kịp cất bước bỗng nghe tiếng gió rít phía sau, vội quay đầu nhìn, thì ra là ba hòn đá to chia nhau nhắm ba người bay đến.

Sử Trường Phúc tung một chưởng đánh rơi hòn đá, vừa định đuổi theo lại nghe một tiếng “xem đây”, y vội lùi lại nhìn, chẳng thấy bóng một người nào khiến y giận đến cơ hồ lộn gan.

Y nghe ra tiếng nói vừa rồi cũng là một thiếu nữ nhưng không phải của thiếu nữ đã cướp người bỏ chạy. Thế là chỉ thoáng chốc trì hoãn ấy, thiếu nữ cướp người đã mất dạng.

Hãy nói về thiếu nữ cắp lấy thiếu niên thọ thương phóng nhanh lên trên một ngọn núi.

Ngọa Long cương này vốn là một phần của Tung Sơn, thiếu nữ phóng đi về phía một ngọn núi hãy còn phủ tuyết trắng trên Tung Sơn.

Một thiếu nữ khác phóng đi theo sau, chẳng bao lâu đã lên đến đỉnh núi. Thiếu nữ cứu người ngoảnh lại hỏi :

- Tiểu Thúy, bọn họ có đuổi theo không?

- Bọn họ đuổi theo hướng ngược lại. Tiểu thư quen biết người này sao?

- Cứu người là thiên chức của người võ lâm chúng ta, tại sao nhất định phải quen biết chứ?

Tiểu Thúy mỉm cười không nói gì nữa, lúc này hai nàng đã lên đến đỉnh ngọn núi giữa của Tung Sơn.

Tung Sơn gồm có ba ngọn núi, tây là Thiếu Thất phong tức nơi tọa lạc Thiếu Lâm tự, đông là Thái Thất phong, giữa là Tuấn Cực phong, đây chính là trên đỉnh Lăng Cực phong.

Trên đỉnh núi một màu trắng xóa, tuyết dày đến mấy thước, hơi lạnh buốt xương. Tiểu thư đặt chàng xuống mặt tuyết hỏi :

- Công tử là người của môn phái nào? Danh tính là gì?

- Môn phái của tại hạ... xin thứ cho không thể cho biết... Tại hạ là... Hồ Thiết Sanh.

Tiểu Thúy hừ một tiếng xen lời :

- Tiểu thư, ngay cả môn phái cũng không chịu nói, rõ ràng xem thường chúng ta, tiểu thư cứu y làm gì?

Tiểu thư lừ mắt :

- Người võ lâm không chịu tiết lộ môn phái của mình đó là chuyện thường, đâu có sao. Hơn nữa...

Nàng bỗng ửng đỏ mặt bỏ dở câu nói, không dám nhìn thẳng Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh lúc này cũng cảm thấy mắt tối sầm, gắng gượng nói :

- Tiểu thư... có thể... cho biết phương danh... và môn phái... Tại hạ... nếu không chết... nhất định sẽ... báo đáp... đại ơn... đại đức này...

- Tiểu muội là Bạch Ngọc Quyên, môn phái của tiểu muội cũng không tiện cho biết...

Bạch Ngọc Quyên nói đến đó bất giác giật mình, thì ra Hồ Thiết Sanh đã ngất xỉu rồi.

Bạch Ngọc Quyên bồng Hồ Thiết Sanh lên, để chàng ngồi trên đất tuyết rồi dùng tay lùa tuyết đắp lên mình chàng.

Tiểu Thúy ngạc nhiên nói :

- Tiểu thư, y đã chết rồi thì tìm chỗ chôn chứ chôn trong tuyết thế này thì được bao lâu?

Bạch Ngọc Quyên ngẩng đầu lên trừng mắt :

- Ngươi chớ nói bậy, y chưa chết mà chỉ ngất xỉu thôi. Y đã bị trúng ám khí tẩm độc của Thái Cực môn, phải vùi trong tuyết một ngày một đêm rồi mới có thể chữa trị, giúp ta một tay mau lên.

Tiểu Thúy bán tín bán nghi nhưng không dám trái lệnh, lập tức đưa tay ra lùa tuyết. Lát sau đắp hết cả người Hồ Thiết Sanh.

Tiểu Thúy đưa mắt nhìn người tuyết Hồ Thiết Sanh, chau mày nói :

- Phải cần đến một ngày một đêm mới có thể chữa trị, vậy ban đêm không có người canh chừng sẽ bị dã thú ăn thịt mất còn gì?

Bạch Ngọc Quyên gật đầu :

- Phải rồi...

Nàng ngẫm nghĩ một hồi bỗng cảm thấy mặt nóng bừng, định nói rồi lại thôi.

Tiểu Thúy thấy vậy hỏi :

- Tiểu thư định ở lại đây với y phải không?

- Hứ. Sao ngươi biết?

- Tiểu tỳ đoán ra được! Tiểu thư ở lại đây không sao nhưng bị chủ nhân biết được, tiểu tỳ không gánh chịu nổi đâu.

Chúng ta cứu người phải cứu cho đến cùng. Khi ngươi trở về nhà, nếu gia gia không hỏi thì thôi, còn như lão nhân gia ấy hỏi thì ngươi cứ nói là ta đi săn rồi.

Lúc này trời đã tối, gió càng thêm lạnh. Thiếu nữ vừa định bỏ đi bỗng thấy có hai bóng người đang phóng nhanh về hướng ngọn núi này.

Tiểu Thúy vội kéo tay áo Bạch Ngọc Quyên nói :

- Tiểu thư hãy nhìn xem, có người đến kìa!

Bạch Ngọc Quyên đưa mắt nhìn, hai người ấy khinh công trác tuyệt, đúng là đang tiến về hướng ngọn núi này. Nàng chớp mắt thầm nhủ :

“Hồ Thiết Sanh lúc này đang trong giai đoạn sống chết, tuyệt đối không thể động đến nhưng mình lại không thể rời xa y như vậy....”

Nàng chợt nảy ý, vội nói :

- Tiểu Thúy, hãy mau đắp tuyết lên người ta, sau đó làm thành hai người tuyết để có vẻ như trong tuyết không có người mà là có người ở đây ngắm tuyết rồi sau đó đã làm ra hai người tuyết.

Bạch Ngọc Quyên ngồi xuống bên Hồ Thiết Sanh, Tiểu Thúy ra tay. Đắp xong lại sửa chữa một hồi, lập tức trở thành hai người tuyết một nam một nữ.

Sau đó Tiểu Thúy ẩn nấp vào sau núi, lát sau đã nghe vù vù hai tiếng, hai người đã xuất hiện trên đỉnh núi.

Hai người tuổi trạc tứ tuần, trên lưng mỗi người đều giắt một ngọn câu to, trông diện mạo có lẽ là hai anh em. Hai người sóng vai đi đến, bỗng cau mày dừng bước.

Người nhỏ tuổi hơn nói :

- Thật không ngờ lại có người đến sớm hơn Huyết Thủ song câu chúng ta.

Người lớn tuổi hơn tiếp lời :

- Lão nhị chớ đa tâm, các cao nhân ước hẹn tại đây không bao giờ có nhã hứng chơi trò làm tuyết, hai người này hẳn là do bọn trẻ con trong vùng làm ra thôi.

Hai người này chính là Huyết Thủ song câu, cao thủ trong giới hắc đạo. Lão đại Lâu Tả, lão nhị Lâu Hữu cũng kể được là nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm.

Lão nhị Lâu Hữu nói :

- Bất kể do ai làm ra, tốt hơn chúng ta phá đi hẵng tính...

Lão đại Lâu Tả bỗng nảy ý, vội nói :

- Hãy khoan! Lão nhị, ngu ca thấy hai người tuyết này bỗng nảy sinh linh cơ. Những người đến đây đêm nay đều là cao thủ hai giới hắc bạch, hai ta khó có thể đối phó. Chi bằng chọn một con đường khéo léo...

- Đại ca có gì xin cứ nói!

- Phen này Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ ứng hẹn của Tiên Kiếm và Ma Già đến đây, còn chúng ta không được mời. Nếu muốn xem tuyệt học phải động não mới được.

Lâu Tả nói đến đó, đưa mắt nhìn quanh thấp giọng nói tiếp :

- Theo lời Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ thì hai vị cao nhân Tiên Kiếm và Ma Già có thể sẽ cho họ ích lợi gì đó vì trước kia hai vị cao nhân ấy đã từng truyền cho họ mỗi người một tuyệt học.

- Đại ca muốn nói tuyệt học của Tiên Kiếm và Ma Già ư?

- Không sai, tuyệt học của hai vị cao nhân ấy trong võ lâm hiếm có người nào biết được hai chiêu trở lên.

Lão nhị Lâu Hữu hạ giọng thật thấp :

- Nghe đâu người nào chỉ cần biết được năm chiêu tuyệt kỹ của Tiên Kiếm và Ma Già là có thể đến Dã Nhân Cốc ở Thiên Sơn, vào Thiên Ma Ồ mà lấy một quyển...

Lão đại Lâu Tả bỗng chỉ tay xuống dưới núi nói :

- Xem kìa, dường như có người đến!

- Vừa rồi đại ca nói là chọn con đường khéo léo là sao?

- Khi thấy hai người tuyết này, đại ca đã nảy ý nếu chúng ta cũng có thể trở thành người tuyết ở đây xem trộm tuyệt kỹ của cao nhân không chừng sẽ có thu hoạch.

- Vậy chẳng phải quá mạo hiểm ư? Vạn nhất có người phá hủy người tuyết, chúng ta chết mất còn gì?

- Không sao đâu, những cao nhân võ lâm này không bao giờ làm chuyện vớ vẩn như vậy nhưng có điều là chúng ta không thể nào cùng trở thành người tuyết...

Đột nhiên có người tiếp lời :

- Tiểu nữ có thể giúp cho!

Dứt lời, Tiểu Thúy đã tung mình đến trước mặt.

Huyết Thủ song câu giật mình, buột miệng hỏi :

- Cô nương giúp được gì?

Tiểu Thúy mỉm cười :

- Hai vị muốn trở thành người tuyết, tiểu nữ có thể làm cho!

Lão đại Lâu Tả thắc mắc hỏi :

- Cô nương là người của phái nào? Ở đây làm chi?

- Tiểu nữ ở gần đây thôi. Tiểu nữ với gia tiểu thư đến đây ngắm tuyết, đã làm ra hai người tuyết này. Gia tiểu thư trông thấy một con thỏ đã đuổi theo rồi. Tiểu nữ cũng định đuổi theo, vừa lúc hai vị đến nên đã nghe hết những lời nói của hai vị.

Huyết Thủ song câu đưa mắt nhìn nhau, Lâu Tả liền nói :

- Cô nương nếu chịu giúp cho chúng tôi hết sức cảm kích nhưng làm xong người tuyết rồi, tốt hơn cô nương nên rời khỏi đây vì có mấy tuyệt thế cao thủ sẽ đến đây, nếu cô nương nấp ở gần đây e bị họ phát giác ra.

- Đương nhiên rồi, tiểu nữ còn phải đi tìm gia tiểu thư nữa mà!

Huyết Thủ song câu gật đầu, cùng ngồi xuống bên hai người tuyết và nói :

- Cô nương hãy nhanh tay, có lẽ khoảng nửa giờ sau là có người đến.

Tiểu Thúy dùng cả hai tay, lát sau đã làm thành hai người tuyết nhưng nàng ta khá tinh ranh, mỗi người chỉ một mắt có thể nhìn ra ngoài còn một mắt không đâm thủng, chỉ làm một lỗ nhỏ mà thôi. Khác với Bạch Ngọc Quyên và Hồ Thiết Sanh, hai mắt của họ đều có thể nhìn ra ngoài, hơn nữa còn có thể thấy rõ cả hai bên.

Huyết Thủ song câu thấy vậy vội nói :

- Xin cô nương hãy làm thủng lỗ cả mắt trái của chúng tôi...

Tiểu Thúy thấp giọng :

- Suỵt, có người đến!

Nói xong nàng ta lại ẩn nấp vào sau núi.

Liền sau đó, một chuỗi cười to vang lên, bốn bóng người vọt lên cao bảy tám trượng chia nhau hạ xuống trên đầu bốn người tuyết.

Bốn người ấy tuổi đều trạc ngũ tuần, tướng mạo rất hung ác, trên lưng mỗi người đều giắt một ngọn đại đao màu bạc nặng khoảng năm sáu mươi cân, thân đao có một con rồng vàng cuộn mình trông hết sức đặc thù.

Tiểu Thúy nhìn là nhận ra ngay thân phận của bốn người này, họ chính là Bàn Long Đao Cổ Sương, Cổ Tư, Cổ Nguyên và Cổ Lễ.

Lão đại Cổ Sương đưa mắt nhìn những dấu chân lộn xộn trên mặt tuyết, nhếch môi cười bí ẩn, tung mình xuống đất ngồi xuống bên cạnh bốn người tuyết.

Lão nhị Cổ Tư chau mày nói :

- Đại ca, bốn người tuyết này có vẻ kỳ lạ...

Lão đại Cổ Sương trầm giọng :

- Đừng nói nhiều, ngồi xuống mau!

Ba người hết sức thắc mắc nhưng không dám hỏi, sóng vai nhau ngồi xuống.

Lúc này tuyết rơi lả tả, không đầy nửa giờ sau anh em họ Cổ cũng đã trở thành bốn người tuyết.

Chưa đến canh ba, tám người tuyết đều đã biến dạng vì tuyết rơi phủ đầy. nếu không nhìn kỹ, giống như là tám đống tuyết.

Gió tuyết mỗi lúc một to, từng hồi rít lên như tiếng gào thét của thần đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.