Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 115: Thật sự rất nhớ




Edit: Xiaoxi Gua

“Ân Ân, tại sao đột nhiên em hỏi chuyện của Thanh Thanh, việc này có
liên quan gì đến Phong Miên?” Lâm Như Uyên bị lượn một vòng tròn, mới
nhớ tới dự tính ban đầu.

“Đương nhiên là có liên quan, nếu là anh ấy sớm nói cho em biết chị
Thanh Thanh là em gái của anh ấy, thì em sẽ không tức giận.” Mộc Ân thở
phì phò nói: “Ở đó vừa ôm vừa an ủi, làm sao em biết chuyện gì xảy ra,
còn tưởng rằng trước đây anh ấy thích chị Thanh Thanh!”

“…” Lâm Như Uyên giật mình, mới hiểu được em gái bảo bối của mình
đang ghen, vừa buồn cười lại thực tình mừng cho Lục Phong Miên.

Bất kể nói thế nào, Mộc Ân bằng lòng ghen vì cậu ấy, thì chứng tỏ để ý đến cậu ấy, cũng là minh chứng cho tình cảm của hai người tiến thêm một bước.

“Phong Miên có thể cho rằng em đã biết chuyện.” Anh giải thích giúp Lục Phong Miên một câu.

“Chuyện khó hiểu như vậy làm sao em biết được.” Mộc Ân thở dài: “Theo em thấy thì anh ấy quá ngốc, thật sự chẳng lẽ không nhìn ra em đang tức giận vì chuyện của chị Thanh Thanh? Đến một câu cũng không hỏi, giải
thích cũng không giải thích, haizaa… Nếu không phải chị Thanh Thanh nói
với em, có thể em còn tức đến hơn hai ngày…”

“Phong Miên không nói, em cũng có thể hỏi, nếu như không hỏi cậu ấy,
hỏi anh trai cũng được, nếu như em sớm hỏi anh, anh đã sớm nói cho em
biết.”

Hai người vừa nói chuyện vừa xuống lầu, Lâm Như Uyên buông Mộc Ân ra, đẩy cô về phía trước một cái: “Được rồi, đi tìm Phong Miên đi, anh đoán chừng cậu ta còn không biết vì sao em tức giận đâu, chắc còn đang bối
rối.”

Hai ngày này Mộc Ân hờn dỗi Lục Phong Miên, không nói chuyện, không gặp mặt, nhưng thật ra rất nhớ.

Cô đi xuống lầu ra cửa, dạo qua một vòng quanh sân nhà của nhà họ Thẩm, lại không thấy bóng dáng của Lục Phong Miên.

Nếu như Lục Phong Miên trở về phòng, cô quay người chuẩn bị trở về
trên lầu tìm xem, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh từ trong biệt thự
ra, liền chạy đến đón chào.

“Chị Thanh Thanh.”

“Ân Ân.” Thẩm Thanh Thanh cười cười với cô, hỏi: “Ở trong sân làm cái gì đấy?”

“Em không có việc gì nên đi dạo, nhìn hoa nhìn cỏ.” Mộc Ân tiện tay
chỉ chỉ vườn hoa phía trước có trồng cỏ xung quanh, giả bộ lơ đãng hỏi:
“Nghe anh trai em nói chú Lục đang tìm em, tại sao không thấy? “

“Em nói anh Miên? Anh vừa về quân khu, bác Phó tới nói là có chuyện,
trước khi đi anh ấy còn nói giữa trưa sẽ trở về, nói em ở đây đợi anh
ấy, không nên chạy lung tung.” Thẩm Thanh Thanh nói.

“Ồ…” Mộc Ân có chút thất vọng, nghĩ đến cô nhớ Lục Phong Miên rồi, mà đúng lúc Lục Phong Miên không có ở đây.

Không có tâm linh tương thông tí nào!

“Ân Ân, người giấy của anh không thấy nữa.” Sau lưng Lâm Như Uyên đột nhiên từ trong biệt thự đi ra.

Thẩm Thanh Thanh nghe xong liền một trận nột buồn bực, mờ mịt nháy
mắt mấy cái: “Người giấy gì? Rất quan trọng sao? Màu gì, anh miêu tả đi, em bảo người hầu đi tìm.”

Mộc Ân cũng vừa nhớ tới quên đưa người giấy cho anh trai, vội vàng
lấy Trần Uyển Di từ trong túi áo ra, nói: “Anh không cẩn thận làm rơi,
trước đó em nhặt được tại hành lang, liền cất đi.”

Cô không dám nói những chỗ như sân vườn hoặc phòng bếp, sợ Lâm Như Uyên vốn dĩ không có đi qua, ngược lại khiến anh hoài nghi.

Nhưng nếu nói nói hành lang, Lâm Như Uyên cũng nghi ngờ nhíu nhíu
mày, buồn bực mà nói: “Rõ ràng là anh mang theo cất vào túi, vô cùng cẩn thận, sao lại thế…”

“Có thể là không cẩn thận trượt ra.” Mộc Ân nói xong cũng tranh thủ
thời gian chuyển chủ đề khác: “Vừa rồi em cẩn thận suy nghĩ những chuyện xảy ra trong hai ngày nay của nhà họ Thẩm, đã có chút kết luận, anh
trai, chị Thanh Thanh, chúng ta tìm gian phòng tâm sự.”

Lâm Như Uyên là người có lòng hiếu kỳ tương đối nặng, nghe cô nói như vậy, cũng quên hỏi chuyện người giấy.

Nếu Mộc Ân nói là nhặt được ở hành lang, như vậy nhất định là nhặt
được ở hành lang, đối với chuyện như vậy, anh nghĩ không ra Mộc Ân có gì cần phải nói dối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.