Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 27: Không thể phản bác




“Ân Ân!” Lâm Hạ lại kêu một tiếng.

Mộc Ân lấy lại tinh thần, một tay bịt mặt, một bộ dạng cực kì đau lòng.

“Chị Hạ, có một số việc lúc đầu em không muốn nói, bởi vì quá mất
mặt, thế nhưng em thật nhịn không được, chị không biết, Giang Minh Tu
anh ta… anh ta… anh ta giấu em tìm cô gái khác!”

“Cái gì?” Lâm Hạ sợ hãi cả kinh, không khỏi mắng:”Tên hỗn đản này, anh ta lại dám giấu chị…”

Câu nói kế tiếp, sau khi ý thức đươc mình lỡ lời, bị nuốt trở vào.

Thế nhưng không thể ngăn được Mộc Ân hiểu ý câu sau của cô ta, tên hỗn đản đó dám giấu chị đi tìm người khác.

Xem ra cô đoán không sai, Giang Minh Tu này đã có gian tình với Lâm Hạ rồi.

“Ân Ân, có phải em hiểu lầm gì không?” Lâm Hạ tỉnh táo lại, “Giang
Minh Tu có thể là có mấy người bạn nữ, nhưng không nhất định là loại
quan hệ đó, anh ta yêu em như vậy, em cũng đừng oan uổng anh ta.”

“Không có hiểu lầm…” Mộc Ân hít hít cái mũi, lau lau đôi mắt không hề có nước mắt: “Em thấy trên điện thoại di động của anh ta, ghi chép lại
anh ta nói chuyện với cô gái khác, bọn họ còn… gửi hình nude cho nhau
xem…”

“…” Lâm Hạ.

“Nữ sinh kia gọi anh ta là chồng, anh ta gọi nữ sinh kia vợ, anh ta
chưa hề gọi em như vậy…” Mộc Ân nghẹn ngào, nói xong liền che mặt ngồi
xổm trên bậc thang giả khóc.

Lâm Hạ vội vàng ngồi xuống hống, trong lòng mắng Giang Minh Tu vô số lần.

Cô ta đã nói Mộc Ân không có khả năng vô duyên vô cớ trở mặt, thì ra
là do cái tên hỗn đản đó không biết kiềm chế, còn bị phát hiện.

Cái gì Mộc Ân ngồi ghế sau ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại tựa như
biến thành người khác, rõ ràng bởi vì cô nhìn thấy điện thoại của Giang
Minh Tu!

Lâm Hạ càng nghĩ càng giận, nhưng vẫn phải lo tình hình trước mắt, nhẫn nại dỗ Mộc Ân.

“Ân Ân em đừng khóc, chị Hạ làm chủ cho em, có chị Hạ đây…”

“Giang Minh Tu không tốt không sao, thiên hạ còn có rất nhiều đàn ông tốt, chúng ta tìm tiếp…”

“Ừm.” Mộc Ân nghẹn ngào lên tiếng, ngước khuôn mặt đỏ lên: “Em cảm thấy chú Lục rất tốt.”

“…” Lâm Hạ.

“Ban đầu em muốn làm Giang Minh Tu tức giận mới cố ý đối tốt với chú
Lục, thế nhưng tiếp xúc lâu em phát hiện, chỉ cần em nghe lời chú thì
chú cực kỳ cưng chiều em, cái gì cũng thuận theo ý em.”

“…” Lâm Hạ.

“Chị cứ nói đi chị Hạ.” Mộc Ân tràn đầy hy vọng, cố ý làm ra bộ dạng kém thông minh hỏi.

Cô phát hiện thế mà mình diễn có chút nghiện, khó trách kiếp trước
Lâm Hạ luôn luôn ở trước mặt mình một kiểu phía sau lưng mình một kiểu,
loại cảm giác giả heo ăn thịt hổ này thật đúng là dễ dàng để cho người
ta trầm mê, ách…

“Em muốn nghe lời thật sao, Ân Ân?” Lâm Hạ dường như đang nghĩ tới lý do phản bác, biểu cảm trở nên nghiêm túc.

Mộc Ân một mặt ngây thơ gật đầu: “Muốn.”

“Chị cảm thấy chú Lục cũng không thích hợp với em.” Lâm Hạ chân thành nói:”Bây giờ chú ấy có hứng thú đối với em, mới sủng ái em thuận theo
em, nhưng về sau chú ấy cũng sẽ có hứng thú với người khác, có rất nhiều người muốn ở bên cạnh chú ấy như vậy, coi như chú ấy không chủ động,
cũng chịu không nổi sự câu dẫn của những người con gái khác, năm rộng
tháng dài, tình cảm của chú ấy một ngày nào đó sẽ thay đổi, bây giờ chú
ấy yêu em ở tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng mười năm sau em sẽ không còn xin
đẹp trẻ trung giống bây giờ nữa, đến lúc đó em phải làm sao? “

“Thế nhưng mười năm về sau chú Lục cũng già đi nha, chú ấy lớn hơn em mười hai tuổi.” Mộc Ân nói.

“Đàn ông luôn thành thục, còn con gái thì không giống.” Lâm Hạ có
chút vội vàng: “Chú Lục có quyền thế, năm mươi tuổi cũng rất quý hiếm,
đến lúc đó vẫn có một đống cô gái muốn câu dẫn, em cảm thấy chú ấy có
thể giữ mình được không?”

“Thế nhưng Giang Minh Tu không quyền không thế cũng ngoại tình đó
thôi.” Mộc Ân nói: “Em cảm thấy ở cùng với loại đàn ông như vậy, không
bằng tìm chú Lục còn hơn.”

“…” Lâm Hạ không thể phản bác.

“Đúng không chị Hạ?” Mộc Ân cố ý hỏi.

“…” Lâm Hạ.

Đạo lý rất là có đạo lý, nhưng nếu cô ta thừa nhận, thì không phải càng dung túng Mộc Ân tiếp nhận Lục Phong Miên sao?

Lục Phong Miên vốn là có ý, đến lúc đó hai người liền thuận ý ở bên nhau luôn.

“Nhưng mà chị Hạ chị nói cũng đúng, chú Lục rất được hoan nghênh, em
còn phải nghĩ lại.” Mộc Ân thấy mình đùa quá mức, lại nói vòng lại.

Lúc này Lâm Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, lại vẫn có chút không yên lòng.

Nhưng Mộc Ân không cho cô ta cơ hội khuyên lần nữa, liền đứng lên
nói: “Đi thôi chị Hạ, chúng ta nên nhìn phòng ốc, tránh cho chú Lục ở
dưới sốt ruột chờ.”

Vở kịch này cô diễn một lát, làm trễ nải hơn mười phút.

Qua mấy phút nữa, hơi thở Lục Phong Miên lưu lại ở trên người cô sẽ biến mất, cô có thể gặp ma.

Phải nắm chắc thời gian xác nhận biệt thự này có sạch sẽ hay không mới được, không được thì đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.